Lần này thì Sở Mặc hoàn toàn yên tâm rồi.
Kế hoạch nuôi dưỡng của hắn cuối cùng đã thành công một nửa.
Khi nào tìm thấy hồ Luân Hồi, thì lúc đó sẽ hoàn toàn đầy đủ.
Tâm trạng Sở Mặc bỗng chốc trở nên vô cùng vui vẻ.
Sau đó, Sở Mặc bắt đầu thu thập trùng U Minh ở đây, có cả một đống vảy Hoàng Kim Ngư còn lo gì không có trùng U Minh mắc câu.
Sở Mặc tạm dừng ở đây vài ngày, bắt không ít trùng U Minh, số lượng cộng lại e là phải có mấy vạn trăm triệu con!
Trùng U Minh ở trong hồ U Minh dường như nhiều vô số kể, thậm chí Sở Mặc còn nghi ngờ, trong hồ này có phải chỉ toàn là loại trùng này. Nếu không thì sao lại có thể nhiều tới vậy chứ? Thậm chí đến cả hồ trong Thương Khung Thần Giám cũng phải mở rộng ra vài lần rồi.
Đến cuối cùng Sở Mặc cũng thấy có chút nhàm chán, hắn đại khái tính toán một chút số lượng trùng U Minh mà hắn bắt được, ít nhất có thể để đám Tạo Hoá Ngư ăn cả mấy ngàn năm rồi. Lúc này hắn mới dừng tay, không biết có phải do ảo giác hay không, Sở Mặc thậm chí còn cảm thấy nước hồ U Minh đã nhạt màu đi nhiều.
Hắn không biết rằng đó không phải ảo giác mà là sự thực!
Mấy ngày hôm nay hắn thật sự đã bắt đi ít nhất một phần trăm số trùng U Minh trong hồ U Minh rồi!
Nhìn qua tưởng chừng số lượng không lớn, nhưng trên thực tế, số lượng những con trùng U Minh này lại là do hồ U Minh đã tích luỹ không biết bao nhiêu trăm triệu năm, giờ bị Sở Mặc trong vài ngày ngắn ngủi bắt đi nhiều như thế, nếu địa phủ thật sự có Minh Vương tồn tại, e là sẽ hận Sở Mặc đến nghiến răng ken két.
Bởi vì hồ U Minh có tên gọi như vậy là vì tồn tại trùng U Minh!
Nếu không thì đây cũng chỉ là một hồ nước bình thường!
Trên đời này, thứ duy nhất thu hút được trùng U Minh, có thể khiến nó điên cuồng như vậy chỉ có một thứ thôi!
Vảy cả của Hoàng Kim Ngư bảy màu!
Hoàng Kim Ngư bình thường cũng là quy tắc hoá thành, cần phải có cơ duyên nhất định mới đạt được. Nhưng với trùng U Minh mà nói lại không có chút sức hấp dẫn nào, duy nhất chỉ có Thất sắc Hoàng Kim Ngư mới khiến trùng U Minh không cách nào cự tuyệt được.
Thất sắc Hoàng Kim Ngư là do đại đạo chân chính mà hoá thành, không phải là sinh linh thực sự. Ý nghĩa của chúng với trùng U Minh giống như là ý nghĩa của một bộ công pháp đẳng cấp với một tu sỹ vậy.
Vảy của Thất sắc Hoàng Kim Ngư có thể khiến trùng U Minh trực tiếp tiến hoá ra linh trí! Từ đó mà bước vào con đường tu luyện chân chính!
Từng có truyền thuyết cổ xưa nói rằng một con trùng U Minh khi gặp được co duyện lớn sẽ có được vảy của cả một con Thất sắc Hoàng Kim Ngư. Từ đó mà mở ra linh trí, không những bước vào con đường tu luyện, hơn nữa còn trở thành thiên kiêu một đời, cuối cùng sẽ bước vào con đường Chí Tôn! Thậm chí cuối cùng còn chưởng quản toàn bộ địa phủ.
Đương nhiên, đây chỉ là truyền thuyết xa xưa, Sở Mặc không hề hay biết. Cả giới tu luyện cũng ít người biết được. Những con trùng U Minh chưa mở ra linh trí càng không biết.
Nhưng điều này cũng không gây trở ngại với việc bọn chúng điên cuồng vì vảy của Thất sắc Hoàng Kim Ngư.
Đó là bản năng ăn sâu vào xương tuỷ!
Giống như là bản năng của con người đối với ánh sáng!
Thất sắc Hoàng Kim Ngư ngày thường căn bản sẽ không xuất hiện ở hồ U Minh, càng không bị bất cứ ai nhìn thấy, hơn nữa Thất sắc Hoàng Kim Ngư còn sống thì trùng U Minh căn bản không tiến tới gần được! Thậm chí là tiến tới gần một chút cũng lập tức bị sức mạnh đạo tắc trên người chúng nghiền nát.
Chỉ có những con Thất sắc Hoàng Kim Ngư rời khỏi nước và chết đi rồi, sau khi rụng vảy cá xuống mới không làm hại được trùng U Minh. Cũng vì Sở Mặc chưa hồi phục lại tu vi, không cách nào mở được Thương Khung Thần Giám, chỉ đành để vảy của Thất sắc Hoàng Kim Ngư ở đây, vì vậy mà dụ tới vô số con trùng U Minh.
Thế nên mới có những chuyện xảy ra sau đó.
Nói ra thì cứ như do trời định vậy, ở đây mỗi vòng đều mắc nối với vòng sau, nếu thiếu đi bất kỳ móc xích nào trong đó, thì việc này sẽ không xảy ra tới ngày hôm nay được.
Lúc đầu Sở Mặc bị Thương Khung Thần Giám và Hỗn Độn Hồng Lô liên thủ đưa hắn vào vùng đất Tội Ác.
Nhưng mục đích thật sự của Thương Khung Thần Giám và Hỗn Độn Hồng Lô thực ra tới bây giờ Sở Mặc cũng vẫn không hiểu được.
Lần này bọn chúng đưa Sở Mặc tới đây, nào là cơ duyên, nào là thu hoạch các loại… thực ra đều không phải là dụng ý thực sự của bọn chúng.
Mục đích của chúng là muốn rửa sạch hết tất cả nhân – quả trên người Sở Mặc.
Lúc ở Linh Giới Sở Mặc chiến đấu với phân thân của Huyết Ma lão tổ chẳng khác nào việc nghịch thiên, xém chút huỷ cả Linh Giới, cũng hại chết hàng tỉ sinh linh.
Cho dù đó chỉ là những sinh linh bình thường chưa mở ra linh trí, nhưng cũng chẳng khác nào buộc vào nhân – quả kinh thiên.
Nếu không thể rửa sạch chỗ nhân – quả này thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới con đường tu luyện tương lai của Sở Mặc.
Nhưng bởi tội nghiệp của hắn vẫn chưa tới mức độ bị thiên phạt (trời phạt) đẩy tới vùng đất Tội Ác. Thế là Thương Khung Thần Giám và Hỗn Độn Hồng Lô liền liên thủ làm ra việc này, che giấu thiên cơ đưa Sở Mặc tiến thẳng vào đây!
Lại do vận khí trên người Sở Mặc chẳng khác gì”lạc lối” vào vùng đất Tội Ác, cho nên hắn vừa xuất hiện thì Thất sắc Hoàng Kim Ngư đã xuất hiện.
Cho nên nói rằng hai thần khí này vì vật chủ ký sinh của chúng mà thật sự đã phải lao tâm khổ tứ rồi. Những việc mà chúng làm, hiện giờ Sở Mặc đương nhiên không thể biết được, chỉ có thể đợi sau này tu vi của hắn nâng lên, sẽ có một ngày hắn đột nhiên nhớ tới việc này, tới lúc đó mới thực sự hiểu rõ sự tình.
Tuy nhiên cho dù Sở Mặc tạm thời không rõ dụng ý thật sự của hai thần khí, nhưng trong lòng hắn đã cảm kích cả ngàn vạn lần, hắn cảm thấy: “Con người dù không thể thắng thiên, nhưng thật ra ở một mức độ nào đó, có thể lựa chọn vận mệnh của chính mình. Bởi vì mỗi bước bạn đi đều có thể ảnh hưởng cực lớn tới tương lai!”
Nhưng bên trong, vận mệnh lại trở nên vô cùng quan trọng.
Sở Mặc gọi Thương Khung Thần Giám ra, nhìn ba viên huyết nguyệt nạm trên đó.
Ba viên Thương Khung chi thạch này, Sở Mặc tới tận hôm nay mới cảm nhận được giá trị của chúng, chúng còn giá trị hơn bội lần so với những gì trước đây hắn tưởng tượng.
Đến lúc này, Sở Mặc đã quyết định trở về rồi.