Đám con cháu trẻ tuổi đang quỳ trên mặt đất, trong lòng cực kỳ căm tức Sở Mặc. Một đám bị linh khí cuồn cuộn bốc lên làm bị thương, miệng phun ra máu tươi.
Nhưng không ai chết. Mà toàn bộ bị trọng thương. Càng khiến người ta chấn kinh là phạm vi dao động đổ vỡ chỉ bao hàm trong trang viên của Âu Dương gia. Bức tường rào cao lớn ầm ầm sập xuống, khói bụi mù mịt.
Âu Dương gia Khánh Phong thành đã bị hủy diệt trong nháy mắt.
Cả người Âu Dương Đồ triệt để kinh sợ, nhìn Sở Mặc nói:
- Sao ngươi…ngươi có thể làm như vậy? Ông thật sự không nghĩ tới, mình phối hợp như thế nhưng Sở Mặc chẳng nể mặt tí nào, cứng rắn phá hủy linh mạch Âu Dương gia, đồng thời hủy diệt toàn bộ gia viên bọn họ đã cư trú biết bao năm.
Việc xây dựng lại không khó nhưng linh mạch đã bị phế đi rồi.
Âu Dương Đồ vốn nghĩ Sở Mặc muốn bồi thường, nên định đem toàn bộ tài nguyên hiện tại giao cho hắn với điều kiện lưu lại người trong gia tộc. Qua cửa ải này, về sau Âu Dương gia vẫn có cơ hội đông sơn tái khởi.
Cứ coi như đây là một kiếp nạn lớn là được. Nhưng thanh niên nàylại phá hủy linh mạch cũng như kiến trúc của Âu Dương gia, thực chất là bóp nát luôn sự tự tin, tôn nghiêm và dũng khí của đám hậu bối.
Tất cả những thứ khiến bọn họ có thể kiêu ngạo đã bị một cước của Sở Mặc hủy diệt rồi.
- Thấy bất ngờ ư, khó chịu ư?
Sở Mặc nhìn Âu Dương Đồ nói.
- Ta còn chưa đại khai sát giới ở Âu Dương gia đã là hạ thủ lưu tình lắm rồi. Vốn ta chỉ định tới cảnh cáo, giáo huấn các ngươi một chút. Không nghĩ toàn bộ gia tộc các ngươi, từ trên xuống dưới đều không biết xấu hổ. Trước mặt ta còn ra vẻ bùng nổ khi gặp kẻ thù xâm lấn. Trước là các ngươi nợ ta. Nay ta hủy linh mạch của các ngươi đã là tốt lắm rồi. Ta còn chưa hài lòng lắm đâu. Lúc trước, chính các người đã phá hủy cơ nghiệp mà bằng hữu ta đã cực khổ gây dựng. Hiện tại, chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi.
Âu Dương Đồ nhìn Sở Mặc, môi khẽ nhúc nhích, ấp úng không nói nên lời.
Ngay từ đầu ông đã biết Âu Dương gia đuối lý, nhưng lúc đó, không ai nghe lời ông cả.
Bảo Âu Dương Tác nghe ư? Tên lão tổ sắp bước vào Luyện Thần kia cực kỳ bảo thủ, mạnh mẽ hống hách, sao có thể nghe lời ông chứ. Còn Âu Dương Quang Huy ư? Thân là gia chủ, câu cửa miệng của y là: gia phong của Âu Dương gia giống với bầy sói. Mặc kệ trước mắt kẻ thù là ai, đều phải giống đàn sói, hung ác mà khí phách. Nếu có thể giết, thì tuyệt đối không được để kẻ thù còn một hơi thở.
Qua bao nhiêu năm, Âu Dương gia vẫn luôn giữ tác phong như vậy. Tất cả con cháu của Âu Dương gia cũng đều có sói tính.
Đáng tiếc hôm nay, bọn họ gặp một đầu mãnh hổ mạnh như rồng. Dù có nhiều sói mấy, trước mặt rồng cũng bằng không.
Trên khuôn mặt già nua của Âu Dương Đồ càng tràn ngập vẻ tangthương, thân thể còm nhom lại còng xuống.
- Sở công tử đã xả giận, nên dạy dỗ cũng đã dạy dỗ, có thể buông tha cho Âu Dương gia được rồi chứ?
Âu Dương Đồ nhìn Sở Mặc, đôi mắt già nua mang theo vẻ khẩn cầu.
Trong nháy mắt, Sở Mặc xác thực động lòng trắc ẩn. Hắn hơi không đành lòng khi phải đối mặt với lão nhân cầu xin.
Bất quá nhớ đến tình huống hốt hoảng của đám người Diệu Nhất Nương lúc trước, nghĩ đến một đám cao thủ Nguyên Anh của Âu Dương Gia được Âu Dương Tác dẫn dắt, không kiêng nể mà càn rỡ, lòng SởMặc lạnh hẳn. Hắn nhìn thoáng qua Âu Dương Đồ, nói:
- Như ta đã nói, toàn bộ Âu Dương gia đại khái chỉ có ngài là người hiểu chuyện. Nhưng ngài không phải gia chủ. Thật ra với cảnh giới hiện tại, ngài đi chỗ nào cũng được. Ta thấy đám người Âu Dương gia cũng bất mãn với ngài, cảm thấy bọn họ bồi dưỡng ngài chỉ phí công vì ngài không làm gì cả. Đến giờ bọn họ còn không hiểu, nhờ ngài trấn thủ mà đám người có thù với Âu Dương gia mới không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Âu Dương Đồ khổ sở, môi khẽ nhúc nhích, nhưng không nói gì. Tuy vậy, trong lòng ông cực kỳ xúc động. Nhiều năm qua, hầu như toàn bộ Âu Dương gia không ai có thể nhìn ra năng lực cũng như vị trí đích thựccủa ông. Dù sao, bọn họ vẫn chỉ coi trọng Tác lão tổ. Vậy mà một người ngoài như Sở Mặc lại thấy được, ông còn có thể nói gì được nữa.
Sở Mặc nhìn Âu Dương Đồ, thản nhiên nói:
- Như vậy đi, tài nguyên của Âu Dương gia, ta chẳng để vào mắt. Đúng là bị mù khi cho một đống sắt vụn là bảo bối, chẳng biết bảo bối thật sự của mình là gì. Thế này nhé, Âu Dương Đồ tiền bối, nếu ngài đáp ứng đến Cẩm Tú thành, trấn thủ một trăm năm, hôm nay ta sẽ bỏ qua cho toàn tộc Âu Dương.
- Vậy nghĩa là sao?
Âu Dương Đồ sợ ngây người, nghẹn họng nhìn Sở Mặc lẩm bẩm.
- Ý ta rất đơn giản. Chỉ cần ngài lập tức rời khỏi Âu Dương Gia, đến trấn thủ Cẩm Tú thành trong một trăm năm, nếu ngẫu nhiên có thể đi ra ngoài chỉ bảo một ít người trẻ tuổi một chút thì càng tốt. Như vậy, hôm nay ta sẽ bỏ qua Âu Dương gia. Hơn nữa, ta có thể cam đoan, sau một trăm năm, ta có thể bảo vệ để ngài độ kiếp thành công, phi thăng Tiên giới.
- Thật ư?
Âu Dương Đồ thật sự khiếp sợ, chấn động không thôi, thấy chuyện này là chuyện không tưởng.
Linh giới có rất nhiều tu sĩ đã tiến nửa bước Luyện thần, nhưngnguyên nhân khiến bọn họ không dám độ kiếp vì bọn họ không nắm chắc.
Đó chính là Thiên kiếp. Là thử thách của ông trời, bọn họ chẳng làm gì được.
Ngay cả tu sĩ có thể vượt núi cưỡi mây cũng vẫn cực kỳ sợ hãi khi phải đối diện với Thiên kiếp.
Nên không có sự chuẩn bị đầy đủ chu toàn, tu sĩ sẽ không dám dễ dàng khiêu chiến Thiên kiếp. Cực kỳ ít người có thể giống Sở Mặc, dùng Thiên kiếp để luyện thể.
Sở Mặc nhìn Âu Dương Đồ nói:
- Đương nhiên là thật. Ngài thấy thế nào?
- Ta đồng ý.
Hô hấp của Âu Dương Đồ hơi dồn dập, ông nghiêm túc nói với Sở Mặc:
- Ta tin lời Sở công tử. Hiện tại ta lập tức đến Cẩm Tú thành, mong rằng công tử nói trước với người bên đó, tránh phát sinh thêm hiểu lầm không đáng có. Sở Mặc cười nói:
- Yên tâm đi.
Âu Dương Đồ cũng chẳng buồn nói thêm câu nào với đám người Âu Dương gia, sảng khoái rời đi.
Sở Mặc hơi ngẩn ra, nhìn đám con cháu Âu Dương gia đang suy tư kia, thản nhiên nói:
- Hôm nay chỉ là một giáo huấn nho nhỏ. Các ngươi nhớ kỹ cho ta, về sau muốn ức hiếp người khác, nếu không thể nhổ cỏ tận gốc thì đừng làm, mà cũng đừng nghĩ rằng không có người trị được các ngươi.
Nói xong, Sở Mặc xoay người rời đi, thi triển độn thổ thuật, rời khỏi Âu Dương gia, nhoáng cái đã tới trung tâm của Khánh Phong thành, chỗ Thao Thiết lầu ngày trước.