Lão tổ Bình gia thở dài:
- Khó mà nói. Trừ khi chính Sở Mặc chủ động buông tha. Nhưng điều này có thể sao? Lúc trước chính các ngươi cũng không có suy nghĩ buông tha cho người ta còn gì.
Một trưởng lão yếu ớt lên tiếng:
- Lão tổ tông, ta nghe nói bên người Sở Mặc mỹ nữ như mây. Chúng ta có thể…
- Ngươi câm mồm!
Gia chủ Bình gia tím mặt:
- Mệt ngươi còn nghĩ ra cái chủ ý tồi tệ như thế. Dù Bình gia có thế nào cũng không có chuyện đưa nữ nhân để cầu hòa. Lão tổ tông của Bình gia lại hơi hơi động tâm:
- Quá khứ không có không có nghĩa là hiện tại cũng không.
- A… Lão tổ tông… ngài… ngài…
Gia chủ Bình gia hơi phẫn uất.
- Việc này thì làm sao? Ngươi muốn đưa, người ta còn chẳng muốn nhận ý.
Lão tổ liếc mắt nhìn gia chủ Bình gia nói:
- Âu Dương Đồ nửa bước Luyện thần ở Âu Dương gia Khánh Phong thành không phải ngoan ngoãn đi làm người hầu cho Sở Mặc sao? Người ta là nửa bước Luyện thần còn làm được thế, nữ nhi củaBình gia cao giá hơn người ta chắc?
Gia chủ Bình gia giật mình, mặt tức giận nhưng không nói gì nữa.
Lúc này, có người vào báo:
- Không xong, không xong… Lão tổ tông, gia chủ, các vị trưởng lão… Sở… Sở Mặc đến rồi.
Thoáng chốc, cả đại sảnh trở nên tĩnh mịch.
Vẻ mặt mấy người ở đây đều rất đặc sắc. Mặc dù bọn họ vẫn đang thương thảo đối sách đối phó với Sở Mặc nhưng không nghĩ Sở Mặc lại đến nhanh như thế. Nhất thời, họ không biết nên làm thế nào. Tính theo khoảng cách từ Liệt Hỏa giáo tới Bình gia, Sở Mặc có thể đến nhanh như vậy đủ khiến người khác giật mình. Rõ ràng hắn một đường chạy suốt, ngựa không dừng vó, không nghỉ tí nào nha.
Dù có không nghỉ, hơn nửa những người ở đây cũng không có khả năng di chuyển với tốc độ nhanh như vậy. Lão tổ Bình gia híp mắt, nhìn một vòng đám người nói:
- Trong các ngươi ai có thể đi từ Liệt Hỏa giáo tới Bình gia nhanh như vậy chứ?
Hơn nửa người có mặt ở đây đều cúi đầu.
Gia chủ Bình gia sắc mặt khó coi, nhưng vẫn không nhịn được hạ giọng nói:
- Lão tổ tông, dù như thế cũng không thể…
- Ngươi còn muốn cứng đối cứng?
Lão tổ đứng lên, nhìn gia chủ nói tiếp:
- Ngươi là gia chủ, ngươi nói gì thì làm đó. Ta già rồi, không tham dự mấy chuyện như này nữa.
Lão tổ nói xong, đứng dậy rời khỏi. Gia chủ Bình gia gọi mãi nhưng cũng không buồn ngoảnh đầu lại.
- Gia chủ, hiện tại nên làm gì ạ?
Một trưởng lão nhìn gia chủ đang cáu giận, thấp giọng hỏi.
- Cùng đến gặp hắn thôi. Không thể tránh mãi được.
Gia chủ Bình gia thở dài, nháy mắt như già đi hơn chục tuổi. Từ trước đến nay chỉ có Bình gia trấn áp người khác chứ chưa có chuyện bị người ta đánh tới tận cửa như bây giờ. Bình gia cao cao tại thượng có bao giờ phải ăn nói khép nép đâu? Thế mà còn có kẻ đề nghị đem công chúa của Bình gia cho Sở Mặc, đúng là nực cười.
Sâu trong nội tâm, gia chủ Bình gia rất phẫn nộ. Là một đại tộc tồn tại sừng sững ở Linh giới biết bao năm, trong quá khứ Bình gia không hẳn thuận buồm xuôi gió, cũng có lúc này lúc kia nhưng chưa bao giờ chật vật như lúc này.
Bị một thanh niên hai mươi mấy tuổi dồn đến mức phải đưa mỹ nhân ra cầu hòa. Đây còn là đại tộc cự phách ở Linh giới sao? Sở Mặc đứng bên ngoài tổ địa, nhìn vùng quê trống trải trước mắt, hơi hơi suy tư. Dựa theo quy củ của các đại gia tộc, thông thường, các loại đền thờ gì đó của gia tộc phải đặt ở đây chứ nhỉ.
Nơi này đền thờ san sát, nhà kho cổ xưa, có thể so sánh với gia nghiệp của nhiều đại tộc. Nhưng bên trong lại rỗng tuếch, chẳng có cái gì.
- Dọn đi rồi sao?
Sở Mặc nhìn thoáng qua đám con cháu Bình gia đang co quắp đứng một bên. Đám con cháu này cũng không lớn tuổi lắm, tương đương với Sở Mặc, đại khái hơn hai mươi mấy tuổi, thực lực ở Kim Đan. Còn trẻ như vậy đáng lẽ đang phải ở thời điểm con người hăng hái nhiệt huyết nhưng trước mặt Sở Mặc, họ lại bất an, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Sở Mặc.
Sở Mặc tựa tiếu phi tiếu đánh giá nửa ngày, nói một câu, khiến cả đám con cháu đứng hình, có tên buột miệng:
- Sợ ngươi làm hỏng nên chuyển hết đi rồi.
Nói xong, tên này khôi phục tinh thần, mặt lập tức đỏ lên, liều mạng giải thích:
- Không, không… ý ta không phải như thế. Ngươi nghe ta nói… Nãy ta nói hươu nói vượn đó…
Sở Mặc cười lơ đễnh, ngẩng đầu, thấy người bên kia đã đi ra.
Tên con cháu Bình gia kia sắp khóc rồi, cơ bản không biết đằng sau có người tới, thanh âm run rẩy:
- Ta… ta chỉ là một con cháu bình thường trong Bình gia. Ngươi đừng tin ta nói, ta không biết gì đâu…
Một đám cao tầng của Bình gia, tính cả gia chủ đang ở phía xa, nghe tên kia nói vậy đều đen mặt, giận sôi máu, không biết chuyện gì vừa xảyra. Chẳng lẽ người ta mới động thủ với ngươi sao? Ngươi đường đường là con vợ cả, tu sĩ Kim Đan kỳ mà lại phải sợ như vậy sao?
Tuy nhiên, bọn họ lại theo bản năng không nghĩ hiện giờ chính mình cũng đang sợ hãi.
- Ngươi chính là Sở Mặc?
Gia chủ của Bình gia đã đảm nhiệm vị trí gia chủ mấy trăm năm, khí thế trên người được nuôi dưỡng qua bao thế hệ, phi thường mạnh mẽ. Mặc dù không đến mức quá mãnh liệt nhưng cũng đủ uy nghiêm.
Tên con cháu Bình gia đang cầu xin Sở Mặc lập tức sợ hãi, hai chânmềm nhũn, thiếu chút nữa đặt mông trên mặt đất, trong lòng tự nhủ: lần này xong đời rồi…
Sở Mặc nhìn gia chủ Bình gia, gật đầu:
- Ngươi là gia chủ Bình gia?
- Không sai.
Gia chủ Bình gia uy nghiêm nhìn Sở Mặc hỏi:
- Ngươi đến tổ địa Bình gia làm gì?
- Báo thù chứ làm gì.
Sở Mặc tựa tiếu phi tiếu nhìn gia chủ Bình gia nói:
- Ngươi còn muốn giả ngu sao?
- Người trẻ tuổi, trước mặt trưởng bối nên nói chuyện khách khí một chút.
Một trưởng lão Bình gia lạnh lùng nhìn chăm chăm vào Sở Mặc, trầm giọng nói. Lão một là tâm phúc của gia chủ, tất nhiên muốn nói chuyện cho gia chủ rồi. Hơn nữa, sau khi gặp mặt, lão thấy thanh niên này mày kiếm mắt sáng, tướng mạo anh tuấn, dáng người cao ngất, nhìn thế nào cũng không giống loại người hung ác.
Giới tu hành đôi khi cũng nhìn mặt mà bắt hình dong. Cho nên, trưởng lão của Bình gia theo bản năng nghĩ người thanh niên này cũngkhông nguy hiểm như lời đồn.
- Tiền bối? Lão mà là tiến bối? Tiền bối của ai chứ?
Sở Mặc nhìn quanh bốn phía.
- Các ngươi là tiền bối sao?
Sắc mặt những người ở đây đều trở nên khó coi.