Đỗ Duy mỉm cười:
- Ta hiểu được, mất đi thần giới, chúng ta thật ra cũng giống như vạn vật sinh linh khác, không phải là bất diệt. Có lẽ ở trên thế giới này, chiến lực của chúng ta vẫn là độc nhất vô nhị, vẫn là cao cấp nhất. Nhưng nói thật, chúng ta cũng sẽ chết. Cho tới hôm nay ta mới phát hiện, hóa ra ta cũng sẽ sợ hãi. Quá khứ ta vẫn cho rằng mình cao cao tại thượng vĩnh viễn không biết sợ hãi vì cái gì. Nhưng thật ra đây chẳng qua là một loại ảo giác. Hiện tại, tỉnh mộng! Lam Hiểu, nàng trở về đi.
- Cái gì? Ta… ta trở lại? Vậy còn ngươi? Lẽ nào ngươi cũng...
Vẻ mặt Lam Hiểu không thể tưởng tượng nổi nhìn Đỗ Duy, nhìn bằng hữu đã cùng mình từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Trong ánh mắt nàng lộ ra thần sắc khó có thể tin được.
Nhìn qua mặc dù trong số bọn họ, Trần Phàm là người tính tình tệ nhất, nóng nảy nhất, cũng là kẻ kiêu ngạo nhất. Nhưng trên thực tế, trong lòng Lam Hiểu hiểu rất rõ, kiêu ngạo nhất trong ba người bọn họ... thật ra lại chính là Đỗ Duy!
Hắn mới là người trong xương cốt vĩnh viễn đều không có người khác!
Nhưng hôm nay... Hắn lại nói lên những lời tràn đầy cảm xúc như vậy. Hơn nữa, hắn lại có thể... cũng muốn thực hiện lời hứa. Làm nô bộc cho… nhân loại cấp thấp, dơ bẩn, ô uế này?
Vẻ mặt Đỗ Duy thản nhiên gật đầu:
- Đúng vậy, chúng ta đều thua. Nhưng nàng là nữ hài tử.
Từ trong lòng Lam Hiểu bỗng nhiên dâng lên một lửa giận bạo phát ra. Nàng nhìn Đỗ Duy:
- Thế nào, ngươi khinh thường nữ hài tử?
- Dĩ nhiên không phải.
Đỗ Duy nhún vai, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ:
- Chỉ là ta cảm thấy... Ta tin tưởng, Trần Phàm cũng nhất định không muốn để cho nàng ở tại chỗ này.
- Sau đó thì sao?
Lam Hiểu lạnh lùng nhìn Đỗ Duy:
- Ta bỏ bằng hữu hai người các ngươi ở nơi này, ta tự mình một người trở lại, tiếp tục làm tiểu công chúa kiêu ngạo của ta? Tiểu công chúa đã mất đi thần giới, mất đi vĩnh hằng và bất diệt...?
Đỗ Duy than nhẹ một tiếng:
- Chung quy so với nàng ở nơi này...
Lam Hiểu nói:
- Các ngươi có thể làm được, vì sao ta thì không thể? Các ngươi dựa vào cái gì đều khinh thường nữ nhân? Nữ nhân lẽ nào có thể không giữ lời hứa sao? Nữ nhân lẽ nào có thể không biết xấu hổ nói ta là nữ nhân ngươi không thể buông tha cho ta một lần sao? Nhân loại kia... thời điểm hắn vừa động thủ, coi ta là thành là một nữ nhân sao?
Nói đến sự kiện này, Lam Hiểu vẫn có cảm giác phẫn nộ mãnh liệt. Nàng cắn răng nghiến lợi nói:
- Cho nên, các ngươi có thể làm được, ta cũng có thể!
Trong khi nói chuyện, Lam Hiểu đã đi nhanh về phía Sở Mặc, trực tiếp đi tới bên cạnh Trần Phàm, nhìn Trần Phàm đang trợn mắt hốc mồm, tức giận nói:
- Hóa ra ở trong mắt các ngươi, Lam Hiểu ta chắc hẳn là không giữ lời hứa đúng không?
Nói xong, Lam Hiểu trực tiếp quỳ một gối nhìn về phía Sở Mặc xuống, cắn răng nghiến lợi nói:
- Ta Lam Hiểu, đích nữ đời thứ mười của Thần tộc Lam thị trong thần giới, nay thần phục Sở Mặc Thiên Đế, nguyện làm nô phó, trọn đời không phản bội!
Nói xong, Lam Hiểu vô cùng thẳng thắn trực tiếp giao ra một tia thần thức của mình!
Đây là một phương thức thần phục trực tiếp nhất.
Sau khi một tia thần thức bị Sở Mặc nhận lấy, Lam Hiểu vẫn cắn răng nói:
- Sở Thiên Đế, tuy rằng ngươi đã là chủ nhân của ta, nhưng nếu như ngươi muốn có yêu cầu không an phận gì đó đối với ta, ta tình nguyện chết, cũng sẽ không đáp ứng!
Bởi vì vừa rồi, trong nháy mắt khi thần phục Sở Mặc, trong lòng Lam Hiểu ít nhiều có chút ý hối hận. Nhưng nàng chính là loại tính tình như vậy. Chuyện muốn làm liền làm. Không nhất thiết phải đi hối hận cái gì. Hối hận cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì!
Chỉ có điều nàng vẫn nghĩ đến ở trong thần giới, bao gồm bên trong gia tộc của nàng có vài thần phó. Tuy rằng cũng là thần linh vĩnh hằng bất diệt, nhưng những người đó lại vĩnh viễn chỉ có thể là tài sản riêng của chủ nhân. Chủ nhân đối với bọn họ có thể muốn làm gì thì làm!
Nghĩ đến một vài hình ảnh, nàng thoáng cảm thấy có chút sợ hãi. Cho nên nàng nói với Sở Mặc những lời này.
Sở Mặc nhìn nàng một cái, không nói thêm điều gì.
Lúc này, Trần Phàm tóc vàng và Lam Hiểu đều đã lựa chọn thần phục hắn. Chỉ còn lại Đỗ Duy tóc trắng kia.
Lúc này, Đỗ Duy bỗng nhiên mỉm cười, thân hình của hắn chợt biến mất tại chỗ. Trong hư không, lưu lại giọng nói của hắn:
- Xin lỗi, Lam Hiểu, còn có Trần Phàm. Trong ba người chúng ta chung quy phải có một người trở lại phục mệnh... Ban đầu, cơ hội kia là thuộc về Lam Hiểu nàng. Nhưng chính nàng lại bỏ qua. Cho nên... Thật sự xin lỗi, ta phải trở lại, để báo cho các thần biết, bên này có chuyện gì xảy ra.
Trên mặt Lam Hiểu và Trần Phàm lộ ra sự ngạc nhiên. Bọn họ nằm mơ cũng không thể tin được, Đỗ Duy lại có thể bỏ chạy như vậy.
Vừa rồi Đỗ Duy nói ra những lời tâm tình, vẫn còn vang vọng ở bên tai hai người. Nhưng mà bản thân Đỗ Duy lại bỏ chạy!
Hơn nữa còn bỏ chạy không có dấu hiệu nào báo trước, lại không chút do dự!
Lại cứ như thế liền chạy!
Sở Mặc thậm chí không có ý định ngăn cản Đỗ Duy. Bởi vì ở trong nháy mắt vừa rồi, Đỗ Duy trực tiếp vận dụng một cấm khí chân chính trên người.
Cái vật kia mang theo hắn trực tiếp biến mất ở nơi đó. Ngay cả là Sở Mặc cũng không kịp đi ngăn cản. Đồng thời, Sở Mặc cũng không muốn đi ngăn cản.
- Hắn lại đi như vậy sao?
Lam Hiểu có chút há hốc mồm nhìn Trần Phàm.
Trần Phàm thở dài:
- Quen biết hắn nhiều năm như vậy, nàng chẳng lẽ không biết hắn là người thế nào?
- Ta ta ta...
Lam Hiểu liên tiếp nói ra mấy từ ta, nhưng rất khó nói tiếp ra lời phía dưới. Nàng đối với Đỗ Duy, làm sao không biết?
Đó là một người thật sự thông minh. Chỉ số thông minh cao hiếm thấy. Từ trước đến nay cũng chỉ có hắn tính kế người khác. Từ trước tới nay hắn vẫn chưa từng bị người khác mưu hại qua bao giờ. Về phần nói da mặt gì đó. Loại vật này, cần có ích lợi gì?
Thật ra cho tới nay, Đỗ Duy không quá để ý tới loại da mặt này. Chỉ là khi đó ở tại thần giới, hắn cũng không có cơ hội bày ra một mặt vô sỉ này. Hơn nữa Đỗ Duy bình thường khiến người ta cảm giác, là loại ở trong xương cốt che giấu sự kiêu ngạo, là loại chưa bao giờ đồng ý cúi đầu.
Đúng rồi... Không chịu cúi đầu!
Bất kể nói thế nào, đối với hắn mà nói thần phục một nhân loại cũng là một chuyện không có cách nào tiếp nhận được.