Sau đó trong đầu hai người lại truyền đến giọng nói người chúa tể của từng người.
Lời người chúa tể của bọn họ nói ra đều cũng khác biệt lắm. Hai người Trần Phàm và Lam Hiểu thậm chí không có cơ hội nói với đối phương cái này.
Nhưng bọn họ lại cảm giác được Thiên Đế hình như biết chuyện này!
Trần Phàm và Lam Hiểu đều kinh ngạc nhìn Sở Mặc, sau đó đồng thời lắc đầu:
- Không, không thể như vậy...
Sở Mặc cười ôn hòa, nói:
- Bọn họ nói những gì?
Trong lòng Trần Phàm và Lam Hiểu cũng rất hiếu kỳ, nhưng không có hỏi. Trần Phàm nói:
- Trong đầu ta vang lên giọng nói của gia chủ Trần thị Thần tộc. Hắn nói với ta, vừa nãy chẳng qua là khiển trách nho nhỏ mà thôi. Cũng không phải là trừng phạt nghiêm khắc nhất. Nếu như bọn họ muốn ta chết, vấn đề chẳng qua là một ý niệm. Hơn nữa, bọn họ còn có thể khiến cho ta không chết, nhưng nhận hết hành hạ. Ở trong quá trình bị hành hạ, ta muốn chết cũng không chết được! Sau đó hắn còn nói, không chỉ chúng ta, ngay cả cha mẹ chúng ta cũng giống như vậy. Bọn họ có thể tùy ý khống chế sinh tử của chúng ta. Trừ khi chúng ta tự sát, bằng không, bất kể như thế nào cũng trốn không thoát khỏi sự khống chế của bọn họ.
Lam Hiểu ở một bên gật đầu, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói:
- Gia chủ của Lam thị Thần Tộc nói với ta nói cũng gần giống như vậy. Sau đó hắn nói cho ta biết, chỉ cần hai chúng ta nghe lời, việc chúng ta làm trước đó, có thể sẽ bỏ qua. Thậm chí có thể một lần nữa tiếp nhận chúng ta quay về Thần tộc. Hắn bảo ta truyền tin tức những người thân bên cạnh Thiên Đế khi rời khỏi thế giới Bàn Cổ cho bọn họ. Còn dạy chúng ta phương pháp truyền lại như thế nào.
- Đúng. Bên ta cũng vậy.
Trần Phàm lộ ra vẻ mặt căm hận nói:
- Cho dù chết, ta cũng sẽ không đối đáp ứng với bọn họ. Ta không muốn làm chuyện có lỗi với Thiên Đế.
- Ta cũng sẽ không.
Lam Hiểu nghiêm túc nói:
- Tuy rằng ta cũng không muốn chết, nhưng ta sẽ không làm như vậy!
Sở Mặc gật đầu:
- Hai người các ngươi đừng hoảng hốt, cũng không cần sợ. Sử dụng phương pháp bọn họ giao cho các ngươi, liên hệ với bọn họ.
Trong mắt của hai người lộ ra vẻ hiểu rõ. Ngay lập tức cả hai đều lộ ra biểu tình giải hận. Trần Phàm nói:
- Thiên Đế là muốn hãm hại bọn họ một lần nữa sao? Nên sớm làm như vậy!
Lam Hiểu nói:
- Thiên Đế không cần phải để ý tới chúng ta. Hai chúng ta không sợ chết!
Sở Mặc lắc đầu, cười nói:
- Ta sẽ bảo vệ tốt các ngươi. Yên tâm đi. Đối với loại huyết chú này. Ta nghĩa, chúng ta vẫn có biện pháp.
- A?
Cái này…
Chẳng những là Trần Phàm và Lam Hiểu, ngay cả Nhiếp Lang cũng ngẩn người ra.
Hắn nhìn mặt Sở Mặc, hình như muốn xác định Sở Mặc đang nói thật hay là giả.
Sở Mặc mỉm cười, trên mặt lộ ra thần sắc vô cùng tự tin, thản nhiên nói:
- Chính là đến lúc đó, có thể phải ủy khuất hai người các ngươi. Còn có cả những người thân của các ngươi một khoảng thời gian.”
- Ừ?
Trần Phàm và Lam Hiểu đều lộ ra vẻ nghi hoặc. Trần Phàm nói:
- Ủy khuất chúng ta không sợ. Nhưng Thiên Đế không cần phải quá phiền lòng.
Sở Mặc lắc đầu:
- Không phiền lòng. Một chút cũng không phiền!
Nhiếp Lang nhìn Sở Mặc, muốn từ chỗ Sở Mặc nhận được lời giải thích.
Sở Mặc mỉm cười:
- Lục đạo luân hồi!
- A?
Lần này, ba người lại đồng thời phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Nhất thời Trần Phàm và Lam Hiểu lộ ra vẻ mặt đau khổ:
- Vậy chúng ta sẽ không quên mình là ai chứ? Chúng ta còn có thể nhìn thấy nhau hay không?
Lúc này, Nhiếp Lang lấy lại tinh thần, ngược lại cười rộ lên:
- Hai hài tử các ngươi ở bên cạnh Thiên Đế thời gian cũng không ngắn. Chuyện không có nắm chắc, các ngươi cảm thấy Thiên Đế sẽ làm sao?
Trần Phàm và Lam Hiểu có chút ngượng ngùng cười rộ lên. Quả thực vậy. Không có nắm chắc, Sở Mặc chưa bao giờ nói.
Sở Mặc nhìn hai người nói:
- Các ngươi nhìn thấy Sở Tuệ, cũng đều biết. Năm xưa nàng chính là một phù văn tính mạng chính tông. Sau đó, nàng vì không muốn để cho đầu sỏ viện thế lực lớn đối nghịch với ta, không tiếc tự sát, chỉ còn lại có một chút linh, ở trong luân hồi trải qua rất nhiều năm. Chỉ có điều, ta vẫn tìm được nàng. Hai người các ngươi yên tâm. Đến lúc đó, ta sẽ lưu lại tất cả ký ức của các ngươi. Đợi khi ngày nào tìm được các ngươi, sẽ lại nhận các ngươi trở về. Còn có cả người thân của các ngươi nữa.
Nhiếp Lang trong ánh mắt, lóe ra ánh sáng, lẩm bẩm nói:
- Nói cách khác, thủ đoạn những người đó năm xưa lưu lại, cũng không phải là không có cách phá giải a? Chuyện này... Có chút thú vị. Chỉ sợ đám người năm đó cũng không nghĩ tới, một ngày kia, con cháu đời sau của bọn họ sẽ tiến vào hạ giới, sẽ tham dự vào trong lục đạo luân hồi. Quay đầu lại, nhất định phải lợi dụng chuyện này một chút. Chí ít, cũng phải tìm chút phiền phức cho Thần tộc bên kia. Không thể để cho bọn họ còn không chút kiêng kỵ như vậy!”
Sở Mặc gật đầu:
- Chỉ có điều, chuyện này còn cần tìm ra chứng cứ xác thực. Nói ví dụ như có chứng cớ rõ ràng, chứng minh huyết chú tồn tại, khiến cho những người chúa tể này cho dù muốn cãi lại, cũng không thể nào cãi lại được.
Nhiếp Lang mỉm cười:
- Chuyện này cứ giao lại cho ta. Dù sao, mấy thứ này ta cũng biết. Ta hiểu toàn bộ!
Sở Mặc nhìn Nhiếp Lang, không khỏi có chút xúc động:
- Ta có tiền bối, giống như có được một bảo vật!
Nhiếp Lang cười nói:
- Chúng ta hợp tác với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh!
Trần Phàm ở bên cạnh thoáng vuốt đuôi nịnh bợ:
- Nhiếp Lang tiền bối tri thức lại tinh tiến!
Sau đó, Sở Mặc và Nhiếp Lang dẫn theo Trần Phàm và Lam Hiểu trở lại hiện trường bữa tiệc. Hai người trẻ tuổi nhìn qua cũng không có bất cứ sự khác thường nào. Giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua. Bọn họ thậm chí không giải thích gì. Mọi người cũng không có hỏi gì cả.
Một lát sau, tiệc cưới liền lại khôi phục sự náo nhiệt.
Một chút nhạc đệm nho nhỏ này, rất nhanh liền tan thành mây khói.
Lịch Bàn Cổ năm thứ hai vạn chín ngàn, cách thời điểm thần linh gõ cửa, tiến vào thế giới Bàn Cổ đã qua một ngàn năm. Chút thời gian này đối với Thần tộc mà nói, quả nhiên là không có cảm giác gì. Chỉ có điều, sau khi quen với lịch Bàn Cổ, những thần linh kia không ngờ cũng có một loại cảm giác thương hải tang điền.
Bởi vì có mạng lưới phù văn, chuyện mỗi ngày xảy ra, đều có thể ghi chép lại. Những Thần tộc này phát hiện, nghìn năm quang âm quả thật phát sinh biến hóa không nhỏ.