Thí Thiên Đao

Chương 408: Thiên Kiếm Môn Chủ

Lúc này, bọn người Tiêu Nhất Nguyệt đều sững người, trợn mắt há mồm nhìn Ngô Nhất Cúc.

Sở Mặc cười nhạt, nhìn gã mặt hề:- Là con của ngươi sao?

- Ngươi muốn chết sao!

Gã mặt hề lập tức ra tay, tung một chưởng đánh thẳng vào mặt Sở Mặc, đồng thời, hung hăng đá một cước vào bụng Sở Mặc, lòng dạ suy tính vô cùng độc địa.

Sở Mặc thở dài một tiếng, thân hình lắc nhẹ đã xông thẳng tới trước mặt tên mặt hề.

Tiếp đó, căn phòng bỗng nhiên lóe lên một ánh hào quang chói mắt.Động tác tấn công Sở Mặc của gã mặt hề lập tức bị chậm lại.

Xoẹt

Đầu của gã cùng với chiếc mặt nạ cùng bay lên cao!

Nhất đao Đoạt Hồn Trảm Minh Tâm Cảnh!

Bộp!

Đầu của gã nam tử liền rơi trên đất, phát ra tiếng kêu khiến người ta kinh hãi. Chiếc mặt nạ vẫn đeo trên mặt gã, đầu gã lăn vài vòng, lăn vào góc phòng.

Phù!

Một thi thể không đầu nằm sõng soài trên đất, chỗ cồ vẫn ồng ộc phun máu tươi.Cả gian phòng chả mấy chốc tràn ngập mùi máu tanh

Cảnh tượng này khiến mọi người trong phòng đều sợ ngây người đứng sững tại chỗ.

Đặc biệt là Ngô Nhất Cúc và Mạnh Nhất Lan, hai ả có nằm mơ cũng không ngờ Sở Mặc lại mạnh mẽ tới mức độ này.

Gã nam nhân đeo mặt nạ, bọn người Tiêu Nhất Nguyệt đều không quen, nhưng Ngô Nhât Cúc và Mạnh Nhất Lan đều biết, không chỉ biết mà còn rất quen thuộc.- Ngươi Ngươi dám giết giết Lục trưởng lão Người giám giết Lục trưởng lão Ngươi, ngươi chán sống rồi sao

Mạnh Nhất Lan sợ đến lạnh người, mồm lắp bắp, toàn thân run sợ.

Vị Lục trưởng lão này, trước nay luôn thầm cảm mến Mạnh Nhất Lan, nhưng Mạnh Nhất Lan và Ngô Nhất Cúc đều là người của môn chủ. Cho nên, Lục trưởng lão mới vùi sâu phần tình cảm ấy, nhưng Mạnh Nhất Lan biết rõ điều này.

Cho nên, ngay khi nhìn thấy Lục trưởng lão đầu và thân 2 nơi, Mạnh Nhất Lan không kìm được rơi lệ.Ngô Nhất Cúc lộ vẻ sợ hãi, nhưng phần nhiều là vẻ điên cuồng, nghiến răng nghiến lợi nhìn Sở Mặc:

- Đồ độc ác nhà ngươi Ngươi làm gì con ta rồi?

Sở Mặc không thèm đếm xỉa tới Ngô Nhất Cúc, hắn nhìn Tiêu Nhất Nguyệt nói:

- Xin lỗi, thời gian này ta quá bận rộn, có chút sơ sót với các muội, nhưng sẽ nhanh thôi, đợi hôm nay làm xong việc này, ta sẽ dốc sức phát triển Phiêu Diêu Cung. Đương nhiên, nếu các muội thấy vị Cung chủ như ta không xứng đáng, vậy thì ta sẽ nhường lại vị trí Cung chủ, giao lại cho người mà các muội công nhận.- Mau nói ngươi làm gì con ta rồi?

Ngô Nhất Cúc căm phẫn nhìn Sở Mặc, vẻ sợ hãi trong đôi mắt đã biến mất, chỉ còn lại mối thù hận khắc cốt ghi tâm.

Nhìn đôi má sưng tấy của Ngô Nhất Cúc, Sở Mặc thản nhiên trả lời:

- Ngươi theo Môn chủ của Thiên Kiếm môn, trở thành người của hắn, đây vốn là tự do của ngươi, không ai có khả năng hoặc tư cách can dự vào.

Tiêu Nhất Nguyệt, Quách Nhất Hiểu, Triệu Tiểu Tiểu và 6 nữ nhân khác đều kinh ngạc sững sờ nhìn Ngô Nhất Cúc, ánh mắt như không dám tin vào điều đó.Tiêu Nhất Nguyệt không kìm được liền hỏi:

- Nhất Cúc sự muội. Muội thật sự?

Trong mắt Ngô Nhất Cúc vẻ thù hận long lên sòng sọc, ả ngẩng cao đầu nhìn Tiêu Nhất Nguyệt:

- Phải thì đã sao?

Khóe mắt Tiêu Nhất Nguyệt chợt đỏ lên, sau đó nàng quay người hướng về phía Sở Mặc, từ từ quỳ xuống:

- Cung chủ

- Muội làm vậy là có ý gì?Sở Mặc nhìn Tiêu Nhất Nguyệt.

- Cung chủ không có gì là không xứng đáng cả, là do chúng ta chưa đủ tốt.

Tiêu Nhất Nguyệt khẽ trả lời:

- Chúng ta trước nay luôn nghĩ người làm Cung chủ chưa tròn trách nhiệm.

- Tiêu Nhất Nguyệt Tỷ còn nói đỡ cho hắn? Hắn đã làm gì cho chúng ta chứ?

Ngô Nhất Cúc giận giữ hét lên.Tiêu Nhất Nguyệt liếc nhìn Ngô Nhất Cúc, sau đó quay sang Sở Mặc. Đôi mắt kiên định nhìn:

- Xin lỗi Cung chủ, Nhất Cúc sư muội có lẽ vì thời thơ ấu nếm trải quá nhiều đau khổ, cầu xin Cung chủ tha cho muội ấy.

- Hứ, ta cần hắn tha cho ta sao?... Một lúc nữa sẽ có người tới cứu ta!

Ngô Nhất Cúc cắn răng, lạnh lùng trả lời:

- Các ngươi cũng mau thức tỉnh đi! Nghĩ kỹ lại xem, Sở Mặc chỉ là một tên tiểu tử có vận may trong đời, hắn may mắn có được chân truyền của một vị tiền bối lợi hại, được thu nhận làm đồ đệ, từ đầu tới cuối, đều là sư phụ đang giúp hắn! Đến nay, sư phụ hắn đi rồi! Cho dùhắn có thể một đao giết chết cường giả Minh Tâm Cảnh, thế thì sao? Những cường giả thực sự của Thiên Kiếm môn đã đạt tới năng lực Ngộ Tâm Cảnh!

- Nhất Cúc sư muội muội còn chưa tỉnh ngộ sao?

Tiêu Nhất Nguyệt nhìn Ngô Nhất Cúc, vẻ đầy thất vọng.

- Tỉnh ngộ? Ta sớm đã tỉnh ngộ rồi! Nếu còn chưa tỉnh ngộ, sớm đã hóa thành tro bụi rồi.

Ngô Nhất Cúc lúc này mới từ từ đứng dậy, nhìn sang bên cạnh, Mạnh Nhất Lan nãy giờ không nói một lời nào, toàn thân run rẩy, lạnh lùng nói:- Việc tới mức này, muội sợ thì có tác dùng gì sao? Muội nghĩ bọn họ sẽ chấp nhận lại muội sao?

- Muội muội chưa từng nghĩ vậy

Mạnh Nhất Lan nghẹn ngào trả lời:

- Muội chỉ muốn được sống

Trong mắt đám nữ nhân Quách Nhất Hiểu và Triệu Tiểu Tiểu đều có chút buồn bã. Bọn họ nghĩ lại quãng thời gian vừa được đưa ra khỏi Phiêu Diêu Cung, không người thân thích, đôi mắt mênh mang không tìm thấy chút hy vọng nào.Cái gì mà phục hưng Phiêu Diêu Cung, gì mà trở thành tuyệt thế cường giả, gì mà thiên chi kiêu nữ? Trong lòng họ lục đó chỉ còn sót lại duy nhất một ý niệm: sống sót!

Cho nên, câu nói này của Mạnh Nhất Lan đều vì đã thấm thía trong lòng.

Ngô Nhất Cúc nhìn Sở Mặc cười nhạt nói:

- Nếu ngươi thức thời thì mau giao con ta ra ngay.

- Không thì sao?

Sở Mặc bình thản hỏi.- Nếu không ngươi sẽ chết không toàn thây.

Ngô Nhất Cúc nhìn Sở Mặc:

- Ngươi xuất hiện tại đây, căn bản là một sai lầm, sai lầm to rồi! Nếu ngươi không tới, mười sư tỷ muội của ta lúc này đã rời xa cái nơi trần tục khiến người ta chán chường này rồi. Nhưng ngươi không tới, kế thừa của mười tỷ muội chúng ta đều tập trung tại một nơi, rồi sẽ có một ngày làm cho ba chữ “Phiêu Diêu Cung” lại lần nữa vang dội khắp tứ tượng Đại Lục này! Còn ngươi ngươi là một tên mưu mô xảo quyệt! Ngươi lừa dối tất cả bọn ta, người tập trung tất cả các kế thừa lại, muốn một mình độc chiếm!

- Ngươi không định uy hiếp gia đình ta sao?Sở Mặc có chút cười cợt nhìn Ngô Nhất Cúc.

Ngô Nhất Cúc vẻ thanh cao kiêu ngạo trả lời:

- Ngươi nghĩ ta cũng giống ngươi? Dùng người thân của kẻ khác để uy hiếp? Việc này, Ngô Nhất Cúc ta không thèm làm! Những người thân của ngươi chẳng qua chỉ là con kiến mà thoi, ai có hứng đi đối phó mấy con kiến đó chứ?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất