Thí Thiên Đao

Chương 463: Linh Đan Đường

Ước đoán 8, 9 phần đều không đạt tới loại hạ phẩm Phổ Thông.

Căn bản là loại không được xếp hạng.Đan dược của Nhân Giới, phân chia cấp bậc thường rất mơ hồ, nhưng ở Linh Giới, phân chia đẳng cấp của chất lượng đan dược lại vô cùng rõ ràng.

Giống như là Trúc Cơ vậy, chất lượng của đan dược tổng cộng phân thành 6 cấp bậc lớn, phân biệt là đan dược Phổ Thông, đan dược Vô Hạ, đan dược Hoàn Mỹ, đan dược Tiên Cấp, đan dược Thiên Cấp và đan dược Ngũ Hành.

Trong đó loại đan dược Phổ Thông, lại phân thành loại Thượng, Trung và Hạ 3 cấp bậc.Những đan dược được mua bán trong Linh Đan Đường, chất lượng của nó đa số đều là trên tiêu chuẩn của đan dược Vô Hạ, thỉnh thoảng có những đan dược chất lượng Hoàn Mỹ, nhưng giá cả rất đắt đỏ.

Còn về chất lượng Tiên Cấp và Thiên Cấp, không những cần phải đặt hàng mà còn cần tự mình chuẩn bị rất nhiều loại dược liệu, vậy nhưng vẫn không chắc chắn 100 phần trăm có thể có được.

Dù sao đan dược Tiên Cấp và Thiên Cấp tính ngẫu nhiên quá lớn.

Cho dù là bậc thầy Luyện Đan cấp Tông Sư cũng không dám nói mình nhất định có thể luyện ra đan dược Tiên Cấp và Thiên Cấp.Còn về đan dược Ngũ Hành thì đừng tưởng tượng nữa. Đan dược đạt tới cấp độ đó thì đã tự sản sinh trí tuệ, chưa nói tới có thể có người luyện được ra loại đan dược đó hay không, cho dù thực sự có thể luyện ra được cũng gần như là không giữ lại được chắc chắn nó sẽ đào tẩu mất.

Hơn nữa nếu đan dược Ngũ Hành được luyện thành công sẽ sinh ra trí tuệ, sở hữu năng lực hùng mạnh không thể tin được.

Cho dù là Đế Chủ cũng không cách nào khuất phục được!

Truyền thuyết nói, bên cạnh Chí Tôn sẽ xuất hiện đan dược Ngũ Hành, quan hệ giữa Chí Tôn và chúng cũng không phải quan hệ phụthuộc mà là bình đẳng hỗ trợ lẫn nhau.

- Ta nói tên tiểu tử nhà ngươi, vở kịch ngươi diễn cũng thật là chân thực đó

Tiểu nhị cười nhạt liếc mắt nhìn Sở Mặc, lại nhìn lọ đan dược trong tay hắn, tiện tay ném lọ đan dược ra ngoài, chế nhạo:

- Cái quái gì chứ

Dứt lời, tiểu nhị xông tới định ném văng Sở Mặc ra ngoài.

Trong Huyễn Thần Giới quả thực không được động võ, nhưng trong cửa tiệm Huyễn Thần Giới lại có quyền trừng phạt nghiêm khắc nhữngngười tới gây sự.

Đây là một kiểu bảo hộ đối với những người làm kinh doanh trong Huyễn Thần Giới.

Bởi vì những cửa tiệm này cũng không phải là chiếm dụng không, không phải là sức người nào lớn thì sẽ chiếm được cửa tiệm.

Mỗi tháng bọn họ cũng phải cống nạp số lượng lớn Thiên Tinh Thạch cho Huyễn Thần Giới, những viên Thiên Tinh Thạch sẽ hóa thành nguồn năng lượng to lớn để vận hành Huyễn Thần Giới mỗi ngày.Tất cả điều này đều là vòng tuần hoàn.

Lọ đan dược bị ném thẳng tay, Sở Mặc rất tức giận, đồng thời trong lòng cũng quyết định: “Cho dù Linh Đan Đường có là cửa tiệm đan dược lớn nhất trên đời, nhưng từ nay trở đi nó cũng rơi vào danh sách đen của Sở Mặc.”

“Vĩnh viễn sẽ không làm ăn với bọn chúng nữa.”

“Có quỳ xuống cũng mặc xác.”

Đúng lúc vẻ mặt Sở Mặc trở nên lạnh băng, chuẩn bị rời khỏi LinhĐan Đường một giọng nói trầm tĩnh đột nhiên vang lên.

- Đợi chút!

Tiếp sau đó, một người trung niên nho nhã mặc áo xanh bước vào cửa tiệm.

Vốn dĩ tên tiểu nhị còn đang ngang ngược hống hách, muốn nói vài câu châm chọc, nhưng nhìn thấy người trung niên, hai chân hắn mềm nhũn ra, liền quỳ gối xuống, mặt biến sắc run rẩy, lập cập nói:

- Không biết- Được rồi.

Người trung niên khẽ cau mày, cắt ngang lời tên tiểu nhị định nói, lạnh lùng quát:

- Linh Đan Đường có thể hùng mạnh, bởi vì chúng ta có những đan dược tốt nhất; người của Linh Đan Đường có thể kiêu ngạo, bởi vì người đến mua đan dược cần cầu xin chúng ta! Nhưng Linh Đan Đường không cần kẻ ngu ngốc như ngươi, ngươi còn chả thèm kiểm nghiệm một chút đã dám ngông cuồng kết luận, ngươi là cái thá gì chư? Ngươi là Đại Tông Sư sao? Cách cả lớp bình đựng đan dược thì đã phân biệt được chất lượng của đan dược sao? Đồ khốn kiếp, cút ngay cho ta, sau này đừng để ta gặp lại ngươi, ngươi đã bị đuổi việc rồi. Cút!Giọng điệu nghiêm khắc của người trung niên mắng chửi thậm tệ tên tiểu nhị, nhưng điều khiến Sở Mặc tò mò lại là tên tiểu nhị không những không ủ rũ, ngược lại còn vui mừng giống như được ăn bánh mừng năm mới, hắn bỏ chạy thục mạng.

Trong cửa tiệm còn những tên tiểu nhị khác, tất cả đều câm như hến, đến hơi thở cũng không dám thở mạnh.

Tình hình bên này cũng kinh động cả chưởng quầy của cửa tiệm, đó là một lão già nhìn qua tầm 70 tuổi.

Sau khi lão bước ra, nhìn thấy người trung niên dường như vô cùnghoảng hốt, đang định chào hỏi lại bị người trung niên ngắt lời.

- Lão LiêuTa thật sự không muốn nhắc nhở lão, lão ở Linh Đan Đường cũng coi như có công lao to lớn, cũng có tư cách lớn, nếu không thì đại đông gia cũng không giao cho lão chức vị chưởng quầy ở Nhân Tầng. Nhưng lão xem, thủ hạ của lão là lũ người thế nào?

Người trung niên giọng bình thản nhưng lại không chút khách khí nói.

Lão già thất tuần tuổi liên tiếp gật đầu, mồ hôi trên trán toát ra:

- Xin lỗi đây đều là lỗi của lão.

- Phạt bổng lộc một năm, lão có thấy oan ức gì không?

Người trung niên hỏi.

- Không oan không oan, xin cảm tạ khụ khụ cảm tạ đại nhân!

Trên khuôn mặt lão già thất tuần lộ vẻ thở phào nhẹ nhõm.

Điều này khiến cho Sở Mặc đứng bên và cả những vị khách khác trong cửa tiệm đều sửng sốt há hốc mồm.

Lúc này, người trung niên mới quay người, hướng về phía Sở Mặc mỉm cười:

- Thật có lỗi, để lão đệ chịu thiệt thòi rồi. Ta xin thay mặt bọn họ cáo lỗi với lão đệ.

- Đại nhân

Lão già bắt đầu lau mồ hôi.

Mấy tên tiểu nhị khác trong cửa tiệm mỗi người đều lộ vẻ kinh hãi.Người trung niên tỏ vẻ chán nản, phẩy tay:

- Thôi được rồi, các ngươi ai nên làm gì thì làm tiếp, đừng ở đây mà làm chướng mắt ta.

Mấy tên tiểu nhị giống như vừa được đại xá, tan tác chim muông, hoàn toàn quên mất vị trí mình nên đứng chính là ở đây.

Tuy nhiên người trung niên dường như không có ý chấp nhặt với bọn họ, hắn nhìn Sở Mặc mỉm cười.

Sở Mặc cảm nhận thấy người trung niên này ắt là một đại nhân vật ghê gớm, nếu không thì không tới mức chưởng quầy cũng sợ đến nhưvậy.

Chưởng quầy của Linh Đan Đường quyền lực lớn đến nỗi người khác khó mà tưởng tượng được.

Sở Mặc đã xem trên bản tin, có người khẳng định rằng cho dù là đối mặt với tu sĩ đạt tới cảnh giới Chân Tiên, chưởng quầy của Linh Đan Đường vẫn có thể coi nhẹ như thường; đối mặt với Đế Chủ cũng có thể trò chuyện vui vẻ.

Vậy, người trung niên này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Sao lại xuất hiện ở Nhân Tầng? Sao có thể dọa cho chưởng quầy của LinhĐan Đường sợ hãi tới mức đó?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất