Gia Cát Trường Xuân nói xong câu này, cả người như bị hút hết khí lực, khoát tay:
- Đi đi.
Hai người khẽ run lên, thân là tâm phúc của Gia Cát Trường Xuân, bọn họ biết hắn sủng ái nữ nhân kia thế nào, nhưng hiện tại...
Sau đó, hai người cáo lui.
Trong phòng, Gia Cát Trường Xuân lẩm bẩm nói:
- Linh Đan Đường... Lưu Vân, ta sớm muộn gì cũng khiến các ngươi chôn cùng vợ con ta.
Sở Mặc hiển nhiên không biết hành động của Gia Cát gia. Hiện tại hắn đã rời khỏi Huyễn Thần hồ, im lặng đi tới Huyễn Thần thành. Đường đi rất thuận lợi chứ không đến mức đáng sợ như mô tả của mọi người về Huyễn Thần hồ. Nên đối với Sở Mặc, đây chỉ là một thủy vực thông thường, chẳng có chỗ nào kỳ lạ chứ nói gì đến có nguy hiểm. Sở Mặc có chút tò mò, vì sao nhiều người đều nói chỗ này nguy hiểm chứ, đâu có gì đâu.
Bên trong Huyễn Thần Thành có thêm rất nhiều người. Đại đa số đều đang bàn tán mấy sự việc lớn vừa phát sinh. Sở Mặc lại dịch dung thành một người khoảng hai mươi tuổi. Hắn tìm một tiền trang, đổi haikhối cực phẩm Thiên Tinh Thạch thành một đống trung phẩm Thiên Tinh Thạch, sau đó chọn đại một khách sạn nghỉ ngơi.
Vào phòng, việc đầu tiên Sở Mặc muốn làm là xem bản tin để tìm hiểu sự việc hiện tại đã huyên náo đến mức độ nào. Thông tin trên bản tin rất nhiều nhưng đa phần chỉ là phỏng đoán.
Sở Mặc theo dõi một lúc mới kết luận: Gia Cát gia và Linh Đan Đường cũng không thực sự khai chiến. Hai thế lực bậc trung ở Thiên giới cũng phải cực kỳ khắc chế, cố gắng không để con cháu hai bên gây ra xung đột khiến sự việc phức tạp hơn. Sở Mặc nghĩ một chút cũng hiểu nguyên nhân. Linh Đan Đường hiện tại cơ bản do Phùng Xuân Đế Chủ chống đỡ hết thảy, tám vị đương gia phía trên nhiều năm nay không hỏi thế sự, một lòng một dạ tìm kiếm con đường lên Chí Tôn. Linh Đan Đường xuống dốc là việc hiển nhiên, nhưng căn cơ vẫn còn thâm hậu. Nếu nghĩ Linh Đan Đường như con cá mặc người đánh bắt thì đúng là muốn chết.
Mặc dù Gia Cát gia cũng rất mạnh mẽ, cũng làm ăn trong lĩnh vực luyện đan nhưng so với Linh Đan Đường vẫn còn kém xa. Xét thực lực, Gia Cát gia không nắm chắc có thể trấn áp hoàn toàn Linh Đan Đường. Nếu khai chiến sẽ dẫn đến tình cảnh lưỡng bại câu thương. Như thế chẳng khác nào tạo cơ hội cho kẻ khác. Đến lúc này, Sở Mặc có thể thở phào. Hắn đoán Gia Cát gia và Linh Đan Đường đã có một hiệp nghị nào đó. Ít nhất, trong thời gian ngắn hai bên sẽ không phát sinh xung đột kịch liệt. Mặc dù có thể hiểu cách nghĩ của hai bên nhưng trong lòng Sở Mặc vẫn hơi thất vọng.
Chuyện giữa hắn và Lưu Vân, dù nói thế nào hắn cũng được lợi, vì hắn là nam nhân. Nhưng sâu trong nội tâm, mối hận của Sở Mặc với Gia Cát Xương Bình không ít hơn Lưu Vân tí nào.
- Gia Cát Xương Bình…bọn họ không giết ngươi, nhưng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Sở Mặc tự lẩm bẩm, rồi đứng lên, ra khỏi nhà trọ đi đến Huyễn Thần điện. Rất nhanh sau đó, Sở Mặc gặp được Giới Linh.
- Gia Cát Xương Bình đã chết rồi, ngươi không cần để chuyện báo thù trong lòng làm gì.
- Lưu Vân là một cô nương tốt. Ta dùng ít thủ đoạn để nàng được Thiên Lôi Tôi Thể. Nàng chắc chắn sẽ có tiền đồ vô lượng.
- Trong thời gian này, ngươi cũng đừng ra ngoài, tĩnh tâm tu luyện đi. Giới Linh vừa thấy Sở Mặc, chưa để hắn nói câu nào đã tuôn một tràng. Sở Mặc chấn động, không nói nên lời.
- Cụ thể là thế nào?
Sao người lại biết chuyện này?
Sao Gia Cát Xương Bình chết?
Giới Linh nhìn Sở Mặc nói:
- Chuyện như vậy ai chả biết.
- Người xác định Gia Cát Xương Bình chết thật chứ không phải chỉ chết ở Huyễn Thần giới chứ?
- Y bị chính phụ thân y hạ lệnh giết chết tại thế giới của y.
Giới Linh nhắc Sở Mặc:
- Sau khi ngươi tiến vào Thiên giới, nhất định phải đề phòng gia chủ của Gia Cát gia Gia Cát Trường Xuân. Đó là kẻ độc ác, đến thê tử và con mình còn dám giết, không gì có thể ngăn trở gã được.
Sở Mặc hít một ngụm khí lạnh, nhìn Giới Linh, không tiếp tục truy vấn tại sao người này biết được cả chuyện ở thế giới thực mà chỉ hỏi:
- Tại sao Gia Cát Trường Xuân phải làm như vậy?
- Bây giờ Gia Cát gia còn chưa đủ năng lực đánh đổ hoàn toàn Linh Đan Đường, vì để Linh Đan Đường nguôi giận, cũng chỉ có thể hysinh tên tiểu súc sinh kia thôi.
- Bình ổn lửa giận của Linh Đan Đường sao…
Sở Mặc lẩm bẩm.
- Hóa ra thủ đoạn thực sự đều phải ở trong tối.
- Chứ không ngươi nghĩ thế nào?
Giới Linh nhìn Sở Mặc nói:
- Tiểu tử ngươi cũng rất tốt số, không ngờ công chúa của Linh Đan Đường cũng ủy thân cho ngươi…
- Sao lại nói ủy thân cái gì chứ?
Sở Mặc kháng nghị.
- Chẳng lẽ không đúng chắc. Trong mắt tiểu cô nương kia, ngoài tài luyện đan ra, ngươi có giá trị nào khác đâu. Nàng cũng không phải người vì mạng sống mà không màng danh tiết.
Giới Linh cười nhạt.
- Người làm như người hiểu rõ lắm ý?
Sở Mặc liếc mắt.
Giới Linh thản nhiên:
- Ta hiểu rõ tất cả người tiến vào Huyễn Thần giới
- …
Sở Mặc khiếp sợ, cố nén tò mò hỏi cái chuyện từ trước đến giờ Giới Linh không trả lời:
- Rốt cuộc người là ai?
Huyễn Thần giới là…dạng thế giới nào chứ?
Giới Linh nhìn Sở Mặc nói:
- Lưu Vân là một cô nương tốt, sau này nhớ đối đãi với người ta tử tế chút.
- Ta đang hỏi người mà, đừng đánh trống lảng…
Sở Mặc trừng mắt. Giới Linh cụp mắt, thản nhiên nói:
- Ta là ai không quan trọng, Huyễn Thần giới là kiểu gì cũng không quan trọng. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ở trong này ngươi sẽ không phải chịu bất cứ thương tổn nào.
Sở Mặc đột nhiên nhớ tới tình huống lúc ở Huyễn Thần hồ, cảm giác lúc đó như bước trên bình địa, ánh mắt lại phức tạp hỏi:
- Điều này có quan hệ với cha mẹ của ta đúng không?
Giới Linh bĩu môi:
- Ngươi nghĩ nhiều rồi
- Vì sao lại phải gạt ta. Ta cũng không phải người xúc động, yếu ớt. Nói cho ta biết thì có chuyện gì chứ?
Sở Mặc thống khổ, giọng điệu có chút khẩn cầu.
Giới Linh vẫn bất động, lắc đầu nói:
- Việc này không thể nói cho ngươi được.
- Thôi vậy…
Sở Mặc suy sụp cúi đầu, tâm trạng giảm sút.
Giới Linh nhìn Sở Mặc thở dài, thầm nghĩ: nhóc con, ta đã không còn là ta trước đây, nếu nói ra ta chắc chắn sẽ chết. Ta không sợ chết, nhưng ta không thể chết vào lúc này được. Ngươi còn chưa trưởng thành mà. Ta không thể quên lời dặn dò của tiểu thư. Nên đừng trách ta, không phải ta không muốn nói mà là không thể nói.
- Ngươi…có bằng hữu nào đặc biệt thân thiết ở Nhân giới không, người có thể tin được ý?
Giới Linh hơi do dự, đột nhiên hỏi.
Sở Mặc ngẩng đầu nhìn Giới Linh, tạm thời gạt bỏ ưu thương hỏi:
- Có chuyện gì vậy?