Cặp mắt đen nhánh của thiếu niên càng thâm thúy hơn:
- Vì sao, vì sao Lão Ma ta có thể tìm được người có quan hệ với ngươi nhưng lại không thể tìm được ngươi? Một sinh linh Nhân giới nho nhỏ chẳng nhẽ có thể che giấu được bí mật gì? Chẳng nhẽ có thể né tránh được khi đã bị Lão Ma ta chọn phải? Điều đó là không thể nào! Khả năng suy diễn của Lão Ma ta ngoại trừ bậc chí tôn thì ai có thể tránh thoát?
- Không tìm thấy ngươi, ta sẽ giết tất cả người có liên quan đến ngươi... Để cho ngươi hiểu, dính vào chuyện này sẽ có kết quả mà ngươi hoàn toàn không thể chịu nổi!
Thiếu niên nói xong bay thẳng về phía Phi Tiên. Mỗi một bước giống như đo sông đếm núi, nháy mắt đã biến mất ở chỗ cũ.
Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời lại nổi gió tụ mây, gần như là trong chốc lát, trên bầu trời đã tạo thành một... con mắt vô cùng khổng lồ!
Đúng vậy, chính là một con mắt!
Cứ như thế, xuất hiện trong bầu trời Nhân giới.
Dường như là có một thần linh tối thượng dùng một ánh mắt nhìn chăm chú vào thế giới này.
- Thiên nhãn...
Thiếu niên đang đi về phía Phi Tiên lập tức dừng bước, sau đó ngẩng đầu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn con mắt trên không trung kia.
Sau đó nhíu mày, trên mặt hiện ra vẻ chán ghét.
- Ngươi tới làm cái gì? Chẳng qua chỉ giết mấy trăm vạn sinh linh cấp thấp thôi.
Thanh âm của thiếu niên khôi phục lại bình thường, trở lên già nua và lạnh như băng:
- Dù sao thì thế giới này mỗi ngày đều phát sinh chiến tranh, người chết... Đâu chỉ là ngàn vạn lần? Vì sao ta giết có vài người thì ngươi đã xuất hiện rồi?
Trên bầu trời, con mắt kia chiếm toàn bộ cả trời cao bất chợt nhúc nhích, như là... đang nhìn thiếu niên này!
Cảnh này để vô số người trông thấy.
Bao gồm cả Đại Công Kê và Hoàng Họa đang ở đỉnh Cô Bút.
Cũng chính vì nhìn thấy con mắt này, Đại Công Kê mới ý thức được là đã xảy ra chuyện lớn.
Còn Hoàng Họa giống như toàn bộ sinh linh Nhân Giới khác, bị sợ tới ngây người.
Nàng biết Thiên kiếp, khi sinh linh có sức mạnh vượt qua điểm giới hạn có thể thừa nhận ở thế giới này, Thiên kiếp sẽ xuất hiện tiêu diệt sinh linh đó, tạo cân bằng cho toàn bộ thế giới.
Vượt qua Thiên kiếp là có thể rời khỏi thế giới này.
Nhưng sau khi độ kiếp cũng không hẳn là đã được thừa nhận mà phải thông qua Thiên kiếp luyện thể, sau khi trở lên càng mạnh hơn thì mới có thể mở được cửa lối đi.
Nhưng con mắt này là cái gì? Hoàng Họa chưa từng nghe nói qua.
- Đây là Thiên nhãn!
Đại Công Kê vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Đây là sự thể hiện của ý trí ông trời! Ngay cả là chí tôn cũng phải bị ý chí của ông trời chèn ép! Trên đời này không ai có thể siêu việt vượt qua được ý chí của trời, ít nhất thì Kê gia ta chưa từng nghe qua.
- Vậy tại sao nó lại hiện ra ở nơi này?
Sắc mặt Hoàng Họa tái nhợt hỏi.
Trong cảm giác của nàng, con mắt chiếm cứ toàn bộ bầu trời này chỉ cần nhìn về phía nàng nhẹ nhàng liếc một cái thôi thì thân thể của nàng sẽ nứt vỡ luôn, thậm chí cả linh hồn... cũng trực tiếp tan mất!
Thật là đáng sợ!
- Nó hiện ra ở nơi là là vì cả vùng này xuất hiện một sinh linh khó lường!
Đại Công Kê không cợt nhả như bình thường mà mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Điều này tuyệt đối không phải một chuyện tốt đẹp gì.
- Vì sao lại nói như vậy?
Hoàng Họa không hiểu, nhìn nó hỏi.
Đại Công Kê trầm trọng nói:
- Sinh linh có thể khiến cho Thiên nhãn nhìn chăm chú tuyệt đối không nên xuất hiện ở thế giới này, hơn nữa... nó tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến chuyện vận hành khí quyển của trời đất, nói cách khác thì trừ phi xuất hiện thiên phạt (trời phạt), Thiên nhãn tuyệt đối sẽ không mở ra.
- Điều này... chính là “trời xanh có mắt” trong truyền thuyết sao?
Thanh âm Hoàng Họa rất nhỏ lại run rẩy.
Đại Công Kê gật đầu:
- Đúng, nhưng mà có thể ảnh hưởng đến chuyện vận hành khí quyển của trời đất này... tám chính phần có liên quan tới tiểu tử kia!
- Công tử? Không thể nào?
Hoàng Họa vừa nghe thế thì càng luống cuống.
Nàng có thể lần nữa thành người, có thể tiến vào trong Sở Cung của Huyễn Thần Giới tu luyện, có thể suy nghĩ tới tương lai trước nay không dám suy nghĩ... tất cả đều do có sự hiện hữu của Sở Mặc. Nếu chẳng may Sở Mặc có bất chắc gì, Hoàng Họa cảm giác như cuộc đời mình đã trở lên vô cùng u ám.
- Phải đi xem thử.
Vẻ mặt Đai Công Kê kiến quyết nói, sau đó nhìn Hoàng Họa:
- Ngươi ở lại đây!
- Vì... Vì sao? Ta muốn đi theo ngươi!
Hoàng Họa rất nghiêm túc nói:
- Đừng ngăn cản ta, ta không sợ chết đâu!
Đại Công Kê do dự một chút, ánh mắt nhìn Hoàng Họa trở lên dịu dàng, sau đó gật đầu:
- Vậy thì đi thôi, nha đầu!
Một câu nha đầu, khiến Hoàng Họa sửng sốt, sau một lúc lâu mới phản ứng được là gọi mình. Lúc này, thân ảnh của Đại Công Kê đã ở chỗ rất xa rồi. Trong lòng Hoàng Họa ấm áp, bước nhanh đuổi theo.
...
Toàn bộ Nhân Giới đều bởi vì con mắt hiện ra giữa không trung mà nhốn nháo.
Bao gồm những môn phái tồn tại đã lâu như Cô Thành Nhất Kiếm, Thiên Ngoại Phi Tiên không ai có thể nói rõ được lai lịch của con mắt này cùng với việc tại sao nó lại xuất hiện lúc này, muốn làm gì, không ai có thể nói rõ ràng.
Nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho những cao thủ đứng đầu Nhân giới. Từ chỗ con mắt đó có thể cảm nhận được khí tức làm bọn họ run rẩy.
- Thứ này tuyệt đối còn lợi hại hơn gấp vạn lần Thiên kiếp!
Hoa Tiểu Nha của Nhất kiếm đang luyện kiếm, giờ phút này lại nhìn chằm chằm vào con mắt trên bầu trời, thì thào nói.
- Con mắt này... cuối cùng là có ý nghĩa thế nào? Nó nhìn chăm chú vào vùng đất này như vậy chẳng nhẽ là đang tìm kiếm gì sao? Chuyện này... có phải là một cơ duyên hay không?
Bên trong Cô Thành, một thanh niên đi ra từ nơi bế quan ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trên đỉnh đầu.
Nếu Sở Mặc ở trong này sẽ nhận ra thanh niên này chính là trưởng lão trẻ tuổi của Cô Thành từng bị sư phụ Ma Quân của hắn cho một cái tát, sau đó ném ra khỏi Thành Viêm Hoàng.
Gã tên là Tần Hiểu, hiệu là Cốc Vũ.
Ở Thiên Ngoại xa xôi có một đám tu sỹ khắc khổ từ nơi bế quan đi ra cùng nhau quỳ lạy con mắt trên bầu trời.
Bởi vì trong mắt họ con mắt kia làm họ cảm nhận được sức mạnh hủy diệt.
Nhưng có một người tuổi còn trẻ dường như đối với hành động của đồng môn lại hơi xem thường.
Tướng mạo của người trẻ tuổi vô cùng anh tuấn, vẻ mặt hưng phấn dáng người cao to. Trên mặt của y hoàn toàn không có vẻ chăm chú như những tu sĩ khổ tu kia, khóe miệng hơi nhếch lên mang theo nụ cười tà mị. Ở chung với những tu sĩ khổ tu này, y có vẻ vô cùng cao lớn.