Sở Mặc trực tiếp đá lão Phương ra, lão Phương còn bất mắt nhìn Sở Mặc dựng râu trừng mắt:
- Tiểu tử, ta cùng thế hệ ông nội ngươi đấy! Ngươi phải hiểu được cách tôn trọng người già!
- Tụ nguyên khí trận là cho các hài tử của Phiêu Diêu Cung dùng, ngài dùng không thích hợp.
Sở Mặc giải thích
- Sao không thích hợp? Ai tu luyện không cần nguyên khí?
Lão Phương lập tức nóng nảy trừng Sở Mặc.
Sở Mặc cười khan nói:
- Không phải ý đó, ý của ta là tòa tụ nguyên khí trận này chỉ tăng gấp mười, chuyên dùng cho tiểu hài tử, đương nhiên tiến cảnh cực nhanh...
- Mười... gấp mười...
Phương Minh Thông ngây ra như phỗng:
- Thế chẳng phải là nói Phương Tường nhà ta là tuyệt thế thiên tài? Cho dù không có trận này, bảy mươi ngày cũng có thể đạt tới hoàng cấp tầng ba long tượng lực?
Sở Mặc nhìn lão, thiên phú của Phương Tường không sai, tuy nhiên nói bảymươi ngày có thể bước vào hoàng cấp tầng ba đúng là nói linh tinh.
Tu luyện đâu thể tính toán như thế?
Nghiêm chỉnh mà nói, cho dù không có tụ nguyên khí trận, lấy thiên phú của Phương Tường, tối đa là khoảng một năm rưỡi có thể bước vào hoàng cấp tầng ba!
Hiện giờ có tụ nguyên khí trận tăng thêm, hơn nữa Sở Mặc dốc lòng dạy bảo, muốn tăng chậm cũng không được.
- Ha hả, không thể tưởng được, Phương gia ta cũng có một thiên tài chân chính.
Phương Minh Thông ngây ngô cười một lúc mới nhìn Sở Mặc nói:
- Có thứ này, sao ngươi không cho quân đội của chúng ta sử dụng? Sở Mặc nhìn Phương Minh Thông:
- Đại soái của ta, ngài nghĩ trận này chỉ cần dùng gió nam à? Không cần tiêu hao tài nguyên sao?
Phương Minh Thông đỏ mặt già, ngượng ngùng nói:
- Ta mặc kệ, dù sao ngươi cũng làm một cái cho tướng lĩnh cao cấp sử dụng! Có thực lực rồi thì dù cao thủ môn phái đến đây, ta cũng phải tát một cái mới cho họ rút về!
- Mấy ngày nữa ta sẽ làm một cái cao cấp hơn để ở quý phủ, thế nào?
Sở Mặc cười nói.
- Thật sao?
Phương Minh Thông nhìn Sở Mặc:
- Quân không nói đùa....!
Sở Mặc gật đầu:
- Đương nhiên là thật!
Lão Phương cùng lão Hứa làm việc nghĩa không chùn bước, dắt cả gia tộc tới ủng hộ hắn, chỉ riêng phần nhân tình này Sở Mặc cũng phải hậu đãi.
Bởi vì bọn họ không rời Đại Hạ thì vẫn có thể ăn ngon mặc đẹp, nắm trong tay quyền cao chức trọng!
Hạ Kinh vừa đăng cơ, bị hành động này của Sở Mặc làm cho tức giận, bởi vì hắn cũng muốn để lão Phương và lão Hứa hai trụ cột phát huy nhiệt lượng. Nhưng khi biết chuyện ở Sở quốc, Hạ Kinh vẫn vung bút, trực tiếp thả người. Không chỉ như thế, còn số dân ở những nơi nghèo khó Đại Hạ tụ tập lại, tổng số khoảng ngàn vạn người, tất cả đều đưa cho Sở Mặc!
Chẳng khác gì là trả lại ân tình của Sở Mặc với hắn.
Đừng nhìn họ là bần dân, nhân khẩu chính là của cải của thế giới, ngàn vạn nhân khẩu tuyệt đối là một con số tài phú kinh người.
Thủ đoạn của Hạ Kinh quả thật mạnh hơn ca ca hắn, hành động này chẳng những trả được ân tình của Sở Mặc mà còn giảm bớt gánh nặng cho Đại Hạ, cũng cho ngàn vạn nhân khẩu kia một cơ hội làm giàu!
Dù sao, hiện giờ Sở quốc hoang vắng cũng có nhiều cơ hội hơn Đại Hạ ứ như vậy, khoảng cách tới tông môn đại hội ngày càng gần, bên Sở quốc cũng từng bước phát triển.
Rốt cục, đã tới ngày Sở Mặc xuất phát.
Ngoài Vương thành, mười dặm trường đình.
Sở Mặc nhìn đám đông đưa tiễn, ôm quyền nói:
- Phương soái, Hứa lão, Sở quốc này vãn bối giao cho nhị vị!
Phương Minh Thông và Hứa Trung Lương nhìn nhau, nhẹ nhàng thở dài, sau đó Phương Minh Thông cúi sâu thi lễ với Sở Mặc:
- Bệ hạ yên tâm, hai lão già này còn dùng được vài năm, nhất định sẽ thay bệ hạ quản tốt Sở quốc!
Hứa Trung Lương có chút phức tạp nhìn người đã thấy từ bé đến lớn, rất lâu sau mới cười cười nói:
- Có tụ nguyên khí trận, chúng ta có thể sống lâu vài năm, xin bệ hạ yên tâm, Sởquốc vĩnh viễn là Sở quốc! Bệ hạ... Cũng vĩnh viễn là Sở quốc Vương!
Sở Mặc gật gật đầu, sau đó hướng về những người khác phất tay.
Những người đó đều cúi mình với Sở Mặc, còn có rất nhiều dân chúng đi theo quỳ xuống đất.
Sở Mặc thở dài nhìn Diệu Nhất Nương, Thẩm Tinh Tuyết cùng với Hoàng Họa:
- Chúng ta đi thôi!
Tam nữ gật đầu, đi theo Sở Mặc vận khởi thân pháp, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Đại Công Kê do không tiện lộ diện nên đã đi trước chờ Sở Mặc. Ở Phương gia, Hứa gia đã thiết lập một tòa tụ nguyên khí trận mười lăm lần, đồng thời lưu lại mấy bộ công pháp và tâm pháp lấy từ Huyễn Thần Giới.
Mặc dù chưa đạt tới trình độ thiên giới nhưng ở Tiên giới cũng xem như cao cấp.
Hai tụ nguyên khí trận, ít nhất có thể duy trì trong ba trăm năm.
Bởi vì Sở Mặc chỉ dùng cực phẩm Thiên Tinh Thạch bày ra!
Đồng thời, hắn còn thiết lập ở Phương gia, Hứa gia, Phiêu Diêu Cung và vương thành bốn ảo trận lớn nhỏ, một khi khởi động, trừ phi là Đại La Kim Tiên đích thân đến, còn không thì không thể tiến vào.
Mỗi một tòa ảo trận có thể mở ra mười lần! Mỗi một lần có thể giữ ba năm!
Cuối cùng, Sở Mặc bày ngoài vương thành một đại trận khổng lồ!
Tòa đại trận này chỉ có gia chủ hai nhà Phương Hứa cùng mở mới khởi động được.
Tòa đại trận này Sở Mặc dùng ba trăm thượng phẩm Thiên Tinh Thạch đổi lấy nhất tờ bản vẽ. Sau đó tiêu hao ba nghìn cực phẩm Thiên Tinh Thạch mới bày ra đại trận này.
Sở quốc lấy hắn làm chính. Nhưng Sở Mặc hiểu dù là hắn, Nhất Nương, thậm chí là Tinh Tuyết và Hoàng Họa cũng có ngày rời khỏi Nhân Giới. Hiện tại cả Tịch Nguyệt, cũng bắt đầu ở Phiêu Diêu Cung tụ nguyên khí trong trận để tu luyện, xem dáng vẻ cố gắng của nha đầu kia thì cũng có thể minh tưởng được rồi.
Cho nên. Sở quốc sớm muộn cũng là của Phương gia hoặc Hứa gia.
Sở Mặc càng có khuynh hướng nghiêng về Hứa gia, bởi vì Sở quốc có thể được như hôm nay, Hứa Phù Phù chiếm một nửa công lao!
Điểm này, Phương Minh Thông cũng biết, trước khi Sở Mặc rời đi đã cùng Hứa Trung Lương và Sở Mặc nói qua. Nếu quả thật có một ngày như vậy, Phương gia chủ quản, Hứa gia chủ quân!
Sau đó hai nhà Phương Hứa lưu lại tổ huấn, trọn đời không được làm địch! Về phần tổ huấn có thể duy trì bao nhiêu năm không rõ, nhưng ít ra lúc hai ông cụ còn sinh thời thì sẽ không xuất hiện biến cố gì.
Sở Mặc dùng hai tháng thời gian, không ngừng qua lại Huyễn Thần Giới và Nhân Giới cũng vì việc này.
Hiện giờ, hắn đã hoàn thành trước khi tới Tông Môn đại hội.
Cũng có thể nhẹ nhàng hơn.
Sở quốc còn đó, tinh thần bất diệt!
Thế là đủ rồi. Vương thành Sở quốc kéo dài mười dặm, đám đông mãi không tán đi, ngay cả dân chúng bình dân như cũng có dự cảm.