Sắc mặt của Tần Hiểu lúc trắng lúc xanh, cuối cùng cười lạnh nhún nhún vai:
- Dù năm đó bị bại một lần cũng chẳng phải trong tay ngươi, ngươi hí hửng gì chứ? Ta lười chấp nhặt với ngươi, nếu ngươi có thể trổ hết tài năng trong Tông Môn đại hội, có tư cách tiến vào Quy Khư, ta sẽ không để ý chuyện cũ chỉ điểm cho ngươi một phen.
Nói xong, Tần Hiểu dẫn theo đệ tử Cô Thành nghênh ngang rời đi.
Cứ như vậy rời đi!
Điều này khiến đám đông thất vọng vô cùng, không ngờ cả Cô Thành trưởng lãolại nhẹ nhàng buông tha Sở Mặc như vậy.
- Không hổ là đỉnh cấp đại phái, rất biết kiềm chế.
- Có thể thừa nhận mình thấy bại, đúng là quang minh lỗi lạc!
- Ha ha, đoán chừng là không muốn ỷ lớn bắt nạt nhỏ thôi?
Trong đám đông liên tục nghị luận.
Sở Mặc cũng là không ngờ Tần Hiểu nhẫn nhịn được, trong lòng hơi khó chịu, hắn còn định lấy vị trưởng lão của Cô Thành này lập uy với những kẻ không biết sống chết của Chu Tước đại lục và Thanh Long đại lục. Kết quả, đối phương không mắc câu...
Nhưng chắc chắn sẽ có cơ hội, không phải sao?
Sở Mặc thản nhiên nhìn thoáng qua Vương Thông:
- Ngài là?
Vương Thông như sống lại, lộ ra vẻ rạng rỡ ngay cả mình cũng không thể tin được:
- Tại hạ Vương Thông, trưởng lão cao cấp của Tây Hải phái, chuyên phụ trách tiếp đãi Sở Vương bệ hạ.
Cơ mặt những người chưa rời đi hơi giật giật, một câu Sở Vương bệ hạ khiến họ cảm thấy thật phiền! Đúng là không có thiên lý, một đại vương quốc gia thế tục lại công khai thành khách quý của Tông Môn đại hội, lí lẽ ở đâu rồi?
Cứ như vậy đi theo Vương Thông, đám Sở Mặc, Diệu Nhất Nương, Thẩm Tinh Tuyết và Hoàng Họa, cùng với Đại Công Kê thản nhiên bước lên xe ngựa xa hoa trong tầm mắt của bao người.
Rất nhiều ánh mắt phức tạp. Nhất là Trường Sinh Thiên Phạm Lý Tử, cảm giác uất khí nghẹn trong ngực như bị núi đè, cảm giác khó chịu muốn chết.
Hắn không rõ, con dễ nhũi kia sao có thể kiêu ngạo ngông cuồng như thế, mà vì sao cả Cô Thành Cốc Vũ trưởng lão cũng tránh xung đột chính diện với hắn?
Chẳng lẽ không sợ Cô Thành mất mặt sao?
Nhưng làm thế nào hắn cũng không nghĩ ra, cũng không cải biến được sự thậttrước mắt. Kẻ hắn khinh thường đã thật sự trưởng thành.
Lúc này, rất nhiều người nhìn vào cờ xí Phiêu Diêu Cung trên thuyền!
Đó là một bảo thuyền chân chính!
Vô số người lộ vẻ tham lam.
Nếu có thể chiếm được chiếc thuyền này, chẳng phải họ có thể tung hoành trên biển lớn?
Cho dù là cảnh giới tu luyện cực cao thì đại dương vẫn là cấm địa của nhân loại.
Nhưng hiện tại, họ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Ít nhất trước khi thămdò được chi tiết Phiêu Diêu Cung, bọn họ sẽ không hành động hấp tấp.
Con đường đến chỗ nghỉ ngơi ở Trung Thần Đảo đã được chỉnh lý, toàn bộ lát đá phiến mà thành. Xe ngựa chạy rất nhanh nhưng không hề xóc nảy. Từ điểm này có thể thấy, vì Tông Môn đại hội mà môn phái trên Trung Thần Đảo đã trả giá không ít.
Toàn bộ hải vực bên này đều thuộc về Tây Hải phái, từ chỗ cảng tới chỗ nghỉ ngơi cũng không xa. Vương Thông tìm cớ lên xe ngựa Sở Mặc, vẻ mặt thành khẩn thay đồ đệ của mình là Chu Tuấn xin lỗi.
- Là liệt đồ không hiểu chuyện. Lúc đi mời Sở Vương bệ hạ đã có chỗ đắc tội, lão phu ở đây thay nó xin lỗi Sở Vương bệ hạ.
Sở Mặc nao nao, rồi lập tức thản nhiên cười, nói:
- Vương trưởng lão quá khách khí rồi, lúc ấy lệnh đồ cùng gia tỷ có chút chuyện không thoải mái, tuy nhiên, chuyện đã qua thì ta cũng không để trong lòng.
Nếu không có chuyện vừa phát sinh ở cảng, Vương Thông sẽ cảm thấy Sở Mặc quá lên mặt.
Một thiếu niên chưa đầy hai mươi, có hùng mạnh thế nào cũng phải nhìn địa vị. Một trưởng lão thành khẩn xin lỗi ngươi, ngươi lại cũng dám dùng thái độ bình đẳng đối đáp sao?
Nhưng vì chuyện vừa phát sinh, Vương Thông hơi hiểu ra, thanh niên này có thể được tứ đại phái cùng coi trọng cũng là có nguyên nhân của nó!
Chiến lực như thế nào tạm thời không nói đến, chỉ cần khí độ thong dong khi đốimặt với đám đông cũng khiến Vương Thông rung động.
Đổi lại là Vương Thông, hắn tuyệt đối không có dũng khí nói chuyện với trưởng lão Cô Thành kiểu đó.
- Sở Vương bệ hạ đại nhân đại lượng, ta sẽ bảo liệt đồ tự mình đến xin lỗi bệ hạ.
Vương Thông cười nói.
- Thật sự không cần.
Sở Mặc cười:
- Ta không nhỏ mọn tới mức đó, lệnh đồ cũng chỉ là có chút kiêu ngạo, chưa phạm sai lầm lớn. Trải qua tôi luyện sẽ dần thành thục thôi.
Nhìn người trẻ tuổi nói giọng già đời, Vương Thông thấy hơi khác thường, nhưng cũng cười ha ha gật đầu.
Tài lực Tây Hải phái rất hùng hậu, chỗ ở của khách cũng vô cùng xa hoa.
Dù sao thế lực tới tham gia Tông Môn đại hội không đồng nhất. Cũng không thể môn phái lớn nhỏ cùng một đãi ngộ. Nhưng nếu thế cũng dễ xuất hiện vấn đề.
Đó là các môn phái thực lực cấp bậc không sai biệt lắm sẽ vì vấn đề đãi ngộ mà tranh chấp.
Bên Tây Hải phái đã có nhiều phương án phòng ngừa chuyện như vậy phát sinh, nhưng... số lượng môn phái tới đây thật sự rất nhiều. Không phải cứ chuẩn bị tốt là tránh được. Khi xe ngựa của Sở Mặc tới chỗ Tây Hải phái an bài, thì nghe thấy những tiếng cãi vã truyền tới.
- Phiêu Diêu Cung? Là môn phái đã bị diệt ở Chu Tước đại lục lên? Một môn phái suy đồi dựa vào cái gì đòi ở nơi tốt như vậy?
Trong xe ngựa, Vương Thông trực tiếp nhíu mày, trên mặt lộ vẻ không vui.
Chỗ ở của Phiêu Diêu Cung, theo sắp xếp của hắn là thấp hơn đỉnh cấp đại phái như Trường Sinh Thiên một tầng. Nói là thấp nhưng nhìn qua cũng không có gì khác biệt. Vừa rồi Vương Thông còn do dự có nên xếp cho Phiêu Diêu Cung ở chỗ cao hơn một bậc không.
Tuy nhiên khi thấy Phiêu Diêu Cung chỉ có bốn người một gà, ngẫm lại dùngchỗ kia cũng lãng phí. Hơn nữa qua giao tiếp với Sở Mặc cũng thấy hắn là người không để ý tiểu tiết.
Vương Thông cũng từ bỏ ý định.
Nhưng không ngờ có kẻ đui mù tới tranh chỗ ở với Phiêu Diêu Cung.
Chẳng lẽ tên này là đồ ngốc? Không biết chuyện mới xảy ra sao?
Cô Thành Cốc Vũ trưởng lão còn nhượng bộ lui binh, các ngươi có tư cách gì tới tranh giành? Hay tự cho mình còn khủng hơn người của Cô Thành?
Sở Mặc ngồi trong xe ngựa, không hề giận dữ mà rất bình tĩnh. Thấy Vương Thông nhíu mày, Sở Mặc còn mỉm cười, nói:
- Vương trưởng lão không cần quá để ý, để người dưới giải quyết là được.
Vương Thông có chút xấu hổ gật đầu:
- Ngại quá, là chúng ta chiêu đãi không chu toàn.
Lúc này, thanh âm kiêu ngạo tiếp tục vang lên:
- Ôi!!!, người đến rồi sao? Đến thì thế nào? Một môn phái rách nát bốn người một gà, con mẹ nó... con gà kia cũng không nhỏ, đủ một nồi hầm! Là trưởng lão của Cô Thành kiềm chế, đổi lại là lão tử phải trực tiếp bắt con gà kia đi hầm! Đá tên Sở Vương chó má kia ra biển nuôi cá mập. Làm sao? Ta nói như vậy đấy, có gan xuống đánh ta đi!