- Cái gì giang hồ, sao ta không hiểu lắm ●⌒●
Thẩm Tinh Tuyết nhìn Diệu Nhất Nương và Sở Mặc với vẻ mặt mơ hồ.
Hoàng Họa lắc đầu:
- Ta không hiểu nhiều về những chuyện này, nhưng xưa kia khi ta còn nhỏ yếu, thì thường hay có những kẻ mạnh hơn muốn giết chết ta. Lúc đó ta từng nghĩ, rốt cuộc ta đã trêu chọc đến họ bao giờ, ta không chiếm lãnh địa của họ, cũng không tranh giành tài nguyên với họ, nhưng bọn họ cứ hễ thấy ta là đã không duyên không cớ muốn giết ta rồi. Đôi mắt sáng trong như sao trời của Thẩm Tinh Tuyết nhấp nháy, để lộ ra vẻ hồn nhiên:
- Rồi sau thế nào
- Sau này khi đã phải trải qua vô vàn nguy hiểm, ta mới hiểu ra một lẽ.
Hoàng Họa nhẹ giọng nói:
- Những kẻ muốn giết ta có lẽ là vì sợ, sợ sau này khi ta trưởng thành sẽ quay lại giết bọn họ.
- Đây là lý do quái gở gì chứ?
Thẩm Tinh Tuyết nghe xong ngạc nhiên tới mức không khép miệnglại được.
Hoàng Họa nói với vẻ thành thật:
- Những quy tắc trong thế giới của nguyên thú thực ra đơn giản hơn so với loài người rất nhiều, chính là cá lớn nuốt cá bé, cho nên có rất nhiều chuyện đã xảy ra mà chẳng cần lý do nào hết. Việc ta vừa kể, cũng chỉ là lý do mà ta nghĩ ra hộ bọn họ, sau khi khai thông được linh trí thôi.
Khóe môi Thẩm Tinh Tuyết khẽ giật giật, sau đó nhìn Diệu Nhất Nương:
- Nhưng Phiêu Miểu Cung của chúng ta đây cũng đâu có trêu aichọc ai cơ chứ?
Diệu Nhất Nương cười khổ, nàng phải làm sao mới giải thích được cho cô gái ngây thơ này biết được, đại đa số những người trên đời này đều có thói ghen ghét không muốn người khác tốt hơn mình đây.
Lúc này Sở Mặc thản nhiên nói:
- Thật ra nói ngắn gọn chỉ là, ganh ghét vì ngươi có mà ta không, hận ngươi dám sống tốt hơn ta, thế thôi.
Nói xong, hắn nhìn Thẩm Tinh Tuyết:
- Ngươi nghĩ rằng không có môn phái nào tơ tưởng tới việc có thểthay thế vị trí của Phi Tiên hay sao, ví dụ như lần này, rất nhiều người đang thầm nghĩ, hà cớ gì mà các ngươi hễ hạ lệnh là chúng ta phải tuân theo, nếu chúng ta có thực lực như tứ đại phái, nhất định sẽ không chịu nấp dưới cái bóng của các ngươi nữa đâu.
Lúc này, dường như Thẩm Tinh Tuyết đã hiểu ra đôi chút:
- Bởi vì Sở huynh ngươi có tài năng thiên bẩm, bởi vì ngươi có một sư phụ hùng mạnh vô song, bởi vì tương lai của ngươi sẽ sáng lạn vô cùng, rất có thể sẽ bỏ xa bọn họ, đứng trên đầu bọn họ. Nên bọn họ không nhịn được, sợ tương lai sẽ phải chịu sự uy hiếp của ngươi, có phải như vậy hay không. Sở Mặc gật gật đầu:
- Rốt cục ngươi cũng đã hiểu được đôi chút.
- Nếu đã vậy, thì bên tứ đại phái kia…
Sở Mặc nói:
- Tứ đại phái cũng chẳng phải tốt đẹp gì, bọn họ làm vậy chẳng khác nào đẩy Phiêu Miểu Cung ra làm cái khiên để chống lại tất cả các môn phái khác trên đời. Sau đó, lại còn muốn lợi dụng năng lực của ta để đi thăm dò Quy Khư nữa chứ.
- A, dì ta đã bế quan rồi, chẳng lẽ nàng thật sự sẽ phát ra loại mệnhlệnh này hay sao.
Thẩm Tinh Tuyết nói với vẻ khó tin.
Diệu Nhất Nương khẽ thở dài:
- Thật lâu trước kia nàng đã hạ lệnh rồi.
Thẩm Tinh Tuyết cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Tất cả mọi người đều chung sống hòa bình không được sao, hà cớ gì cứ phải như vậy chứ.
Diệu Nhất Nương thoáng nhìn nàng nói:
- Nếu ai cũng giống ngươi thì thế giới này đã hòa bình lâu rồi uộc trò chuyện này đã ảnh hưởng vô cùng sâu sắc tới một cô gái vốn trong sáng ngây thơ như Thẩm Tinh Tuyết.
Bởi từ trước tới nay, nàng vẫn sinh sống dưới sự bảo vệ vô cùng kín kẽ của dì nàng, chưởng môn Thẩm Ngạo Băng, những chuyện dơ bẩn như vậy nàng đâu có cơ hội tiếp xúc.
Làm như vậy chắc chắn đã giúp Thẩm Tinh Tuyết ngăn chặn được vô số chuyện phiền phức, nhưng đồng thời cũng hình thành nên tính cách hồn nhiên như bây giờ của nàng.
Thẩm Tinh Tuyết đến nay chưa từng biết thì ra thế giới này lại cónhiều mặt tối tăm như vậy, bây giờ mới phát hiện ra. Nơi mà nàng đang sống không hề đẹp đẽ như trong tưởng tượng, thế nên khó tránh khỏi có chút hoang mang.
Bởi vậy, mấy ngày liền Thẩm Tinh Tuyết đều rơi vào trạng thái hồn vía lên mây.
Thậm chí ngay cả Sở Mặc đều có chút lo lắng, không biết việc bắt nàng phải đi đối mặt với những mảng tối của thế giới này như vậy, có quá tàn nhẫn với nàng hay không.
Nhưng Diệu Nhất Nương lại nói với Sở Mặc, đây là cái giá phải trảnếu muốn thực sự trưởng thành.
- Thực ra nàng rất thông minh, hẳn là sẽ nhanh chóng có thể suy nghĩ thấu đáo thôi. Nếu không, sau này nàng muốn sát cánh cùng chúng ta, càng cần phải trải qua chuyện hơn, nhưng lúc đó, làm gì có ai có thời gian để mà dạy nàng nữa chứ?
Những lời nói của Diệu Nhất Nương khiến Sở Mặc á khẩu không sao đáp lại được.
Trên thực tế, tới tận hai năm vừa qua Sở Mặc mới chính thức trưởng thành. Trong Huyễn Thần Giới, hắn đã trải qua vô số gập ghềnh chông gai, trên bảng tin, cũng rất lắm những chuyện sóng gió trắc trở hay mưu mô quỷ quyệt.
Ví dụ như chuyện xảy ra đối với Đổng Ngữ và Tần Thi cũng đủ để khiến Thẩm Tinh Tuyết ngơ ngác rất lâu rồi.
Đến đây ngày thứ tư, cuối cùng cũng có người tới chào hỏi.
Một cô gái trẻ dung nhan xinh đẹp, đôi mắt linh hoạt, nhưng lại chỉ mặc bộ áo bằng vải bông thô sơ một mình tìm tới
- Ta tên là Hoa Tiểu Nha, ngươi chính là Sở Mặc ư?
Đôi mắt của cô gái trẻ rất đẹp, rất có thần thái, quan sát Sở Mặc chằm chằm không khách khí chút nào.
- A, là ta đây, xin hỏi ngươi có việc gì không.
Sở Mặc hỏi lại rất khách sáo.
- Ừ, chẳng có việc gì, muốn tới xem xem thôi.
Hoa Tiểu Nha nói xong liền bước vào trong sân, vừa đi còn vừa bình luận từ đầu đến chân:
- Viện này không tệ, tuy hơi nhỏ nhưng được cái rất tinh xảo, rất tốt
- …
Sở Mặc có chút không biết nói sao nhìn cô gái tự mình ra vẻ rất quen thuộc này, lại thoáng nhìn qua Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết bên cạnh, ý là, có biết cô gái này là ai không.
Thẩm Tinh Tuyết và Diệu Nhất Nương cũng vô cùng mơ hồ, tuy nhiên, sau đó Diệu Nhất Nương đã kịp phản ứng lại một cách nhanh chóng, cười hỏi:
- Hoa Tiểu Nha, ngươi có phải là người của Nhất Kiếm không?
- A, ngươi biết ta ư?
Hoa Tiểu Nha có chút ngạc nhiên nhìn sang Diệu Nhất Nương, sauđó mới chợt nói:
- Ta biết rồi, ngươi là đệ tử của Phi Tiên tên là Diệu Nhất Nương.
Nói xong lại nhìn về phía Thẩm Tinh Tuyết:
- Thế còn ngươi chắc là vị công chúa Thẩm Tinh Tuyết kia rồi.
Thẩm Tinh Tuyết hơi hơi gật đầu:
- Ngươi có thể gọi ta là Tinh Tuyết.
- Chao ôi, bộ dáng ngươi thật đẹp, ta thích ngươi.