Lúc này, bản tin trên người của ba người không ngừng truyền lại dao động.
Thông thường mà nói, chỉ có lúc nào xảy ra việc lớn, bản tin mới nhắc nhở người cầm nó.
Ba người nhìn nhau, cảm thấy có chút hoài nghi.
Đổng Ngữ lấy bản tin ra, liếc mắt nhìn, đột nhiên trợn tròn hai mắt,thất kinh kêu lên một tiếng, đứng sững như trời trồng.
- Thật kinh ngạc!
Tần Thi tròn mắt nhìn Đổng Ngữ, rồi nhìn bản tin trên tay mình. Nhưng cũng chỉ là đưa mắt liếc nhìn một loáng, rồi nàng cũng nhất thời ngây người ra.
- Hai nàng
Sở Mặc mím môi, rồi cũng lấy bản tin ra.
Lúc mới nhìn không hề gì, rồi mấy canh giờ trôi qua Cuối cùng, Sở Mặc nhìn hai nữ nhân đang lặng lẽ ngồi đó rơi lệ. Trong lòng hắn cũngcuộn trào từng đợt sóng lòng không ngớt
“Giới Linh à, ta lại nợ người một ân tình to lớn!“. Trong lòng Sở Mặc vô cùng xúc động, nổi giận với Giới Linh, nhưng trong lòng phần nhiều là cảm giác ấm áp như được che chở.
Kể từ sau khi gia gia qua đời, cảm giác này đã lâu rồi không có.
Hắn hoàn toàn không ngờ rằng, Giới Linh lại dùng cách này, vô cùng thẳng thắn, cứng rắn và mạnh mẽ để rửa sạch nỗi oan trên ngườihắn.
“Giới Linh, người rốt cuộc là ai? Tại sao lại tốt với ta như vậy? Nhưng cảm tạ người!“. Sở Mặc thầm nghĩ trong lòng.
Nhân quả khiến Sở Mặc nhẫn nhục gánh tội bị vu oan, vì sự ngang nhiên xen vào của Giới Linh mà chân tướng được làm sáng tỏ.
Cách làm của Giới Linh vô cùng cao minh, hắn không đưa ra nguyên nhân chính dẫn tới việc Đổng Ngữ và Tần Thi bị giết hại, mà trực tiếp đưa ra ai là hung thủ, nói với tất cả mọi người trong thiên hạ. Còn về động cơ hành hung của Lạc Ninh, mặc dù mọi người cũng có suy đoán, nhưng suy đoán cũng chỉ là suy đoán, không có chứng cứ, cho nên bất kỳ ai cũng khong dám kết luận.
Bất kể nguyên nhân là gì, nhưng tội danh hung thủ giết người củaLạc Ninh là chắc chắn không chạy đâu cho thoát được rồi!
Trên bản tin, sóng cũ chưa yên sóng này đã tới, dồn dập các loại tin tức đước bung ra hết, có người nói Lạc Anh lúc này đã thành trạng thái bán phế, cụ thể sao lại bị phế, không ai biết được. Nhưng ít ra việc này không liên quan tới Sở Mặc, bởi vì nếu có quan hệ thì Lạc gia sớm đã nhảy cẫng lên rồi!
Nhưng trên thực tế, việc Lạc Anh bán phế, thực ra cũng có liên hệ nhất định với Sở Mặc và Đổng Ngữ, mặc dù nói là không dính dáng gì tới Đổng Ngữ và Sở Mặc, nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn không có chút liên quan nào.Chỉ là tình hình đi tới nước này, Lạc gia cho dù có không biết xấu hổ đến đâu, cũng không cách nào lôi kéo Sở Mặc và Đổng Ngữ vào việc này. Cho dù có miễn cưỡng giải thích cũng không ai tin bọn họ, cùng lắm thì nói một câu Lạc Anh “gieo nhân nào gặt quả nấy“. Cho nên, trái đắng này, Lạc gia đành phải tự mình gánh chịu.
Việc tới hôm nay, Sở Mặc cũng hiểu rõ, ân oán giữa hắn và Lạc gia coi như là hoàn toàn kết thúc. Còn về Tần Thi và Đổng Ngữ, là địch hay là bạn, trước mắt rất khó nói.
Theo cách nói của Tần Thi và Đổng Ngữ, gia tộc sau lưng bọn họ, mặc dù có rất nhiều kẻ vô liêm sỉ, nhưng cũng có không ít người quantâm bọn họ. Cụ thể như thế nào, hiện tại nói ra cũng không nghĩa lý gì. Ít nhất phải sau khi phi thăng Thiên Giới mới biết thực sự phải đối mặt những gì.
Nếu thực sự đến ngày đó, Sở Mặc còn có một lá bài tẩy là một thân phận hoàn mỹ, chỉ cần không bị trói chặt, cũng chưa chắc đã sợ đám người đó.
Trên thị trấn cổ, Sở Mặc suy diễn một thôi một hồi về tình hình của đám người Diệu Nhất Nương, kết quả là mọi người đều bình an, vậy là hắn yên tâm rồi.
- Căn cứ vào điển tịch cổ được ghi chép lại, sau khi chúng ta phi thăng, có lẽ là ở cùng một nơi. Công tử à, tới lúc đó, chúng ta có phải là nên gây dựng một môn phái ở Linh giới?
Đổng Ngữ ngồi bên Sở Mặc, hai tay chống cằm, tự mình tưởng tượng:
- Muội thấy cái tên Phiêu Diêu Cung rất hay, thoắt ẩn thoắt hiện như Tiên. Hì hì.
Tần Thi không nhìn nổi mà lên tiếng:
- Nha đầu ngốc, muội cho là công tử gây dựng môn phái ở Nhân Giới là vì cái gì chứ?
- Á? Lẽ nào công tử sớm đã có dự định rồi sao? Vậy sau này muội có phải có thể làm một phó chưởng môn gì đó không?
Đổng Ngữ vẻ mặt niềm nở nhìn Sở Mặc, sau đó khụ khụ vài tiếng:
- Phó chưởng môn có phải sẽ rất mệt không? Vậy muội làm một chức trưởng lão là được rồi!
Sở Mặc cười nói:
- Muội là tiểu nha hoàn của ta. Nghĩ gì mà phó chưởng môn, nằm mơ nhé!
- Á!
Đổng Ngữ sẵng giọng:
- Công tử thật quá đáng mà, không ngờ lại muốn Thiên Nữ làm tiểu nha hoàn để sai khiến!
Sở Mặc nhìn nàng:
- Vậy Thiên Nữ tiểu thư có bằng lòng không?
- Để muội nghĩ đã huyết mạch màu tím!
Đổng Ngữ lẩm bẩm, dường như thực sự đang nghĩ về vấn đề này.
- Muội đó
Tần Thi đứng bên, sắc mặt tươi cười tỏ vẻ bất đắc dĩ, hai nàng từ lần đầu gặp Sở Mặc đã kêu hắn là “Công tử”, còn là trong hoàn cảnh ký ứcmới khôi phục quá nửa, kỳ thực coi như là đã tỏ rõ thái độ của hai nàng.
Nhưng có thể nhìn ra được, Sở Mặc không hề đối đãi với hai nàng như là thị nữ, mà là xem hai nàng như những người đồng hành có thể kề vai sát cánh được.
Thử hỏi dưới gầm trời này, nào có vị công tử nào tự tìm nguyên liệu tiên phẩm Trúc Cơ cho thị nữ của mình?
Trong lòng Tần Thi cũng vô cùng dao động, nàng thầm nghĩ: “Đổng Ngữ không thông minh bằng ta, nhưng lòng dạ lại cởi mở hơn ta nhiều. Trong lòng muội ấy lúc này chắc cũng rất khó chịu, nhưng muội ấy lạidùng cách này để giảm nhẹ áp lực. Xem ra ta phải nhanh chóng vứt bỏ những việc không vui kia. Mặc dù ta mất đi nhiều thứ, cảnh giới cũng tụt dốc không phanh. Nhưng đồng thời ta cũng đạt được nhiều thứ, còn có cơ hội làm lại từ đầu. Có một người tốt như Sở công tử giúp đỡ, ta còn sợ gì nữa?
Lúc này, Đổng Ngữ nhìn Sở Mặc, tò mò hỏi:
- Công tử thực sự là huyết mạch màu tím sao?
- Muội tin không?
Sở Mặc cười, hỏi ngược lại.
- Đương nhiên là tin rồi!
Đổng Ngữ chân thành trả lời:
- Công tử xem, lúc công tử vừa vào Huyễn Thần Giới, cảnh giới Tiên Thiên còn chưa tới đúng không? Thực lực kém vậy lại có thể vào một nơi có yêu cầu khắt khe đối với huyết mạch như Huyễn Thần Giới, vậy chỉ có thể nói rõ một vấn đề.
Sở Mặc mỉm cười nhìn nàng.
Đổng Ngữ khẳng định chắc nịch:
- Cho nên muội đoán, công tử nhất định là người có huyết mạch vô cùng hùng mạnh!