Lúc này, Kim Thiết Cương cưỡi một con ngựa ô mạnh mẽ đang theo xe ngựa của Phương Lan để nói chuyện.
- Phương tiểu thư, ta khuyên ngài nên bớt giận đi, không đáng giận dỗi với bát gia khi đã sắp xếp thế này, ngài nói có đúng không? Bát gia cũng là đau lòng cho ngài, bên trong thành Cẩm Tú kia tiểu thư khuê các nhiều không đếm xuể, người thích Bát gia chúng ta số lượng cũng không ít, nhiều vậy mà Bát gia không hề động tâm với những người đó, duy nhất chỉ có ngài là Bát gia nhìn trúng thôi. Lần này cưới ngài, congái đã xuất giá rồi, đây chính là nghiêm chỉnh cưới hỏi, không phải là ngoại phòng hay gì, tuy là không được vào gia phả của Kim gia nhưng cam đoan ngài sẽ được phú quý cả đời. Nếu ngài còn tức giận tranh cãi nữa, không chịu sinh tiểu thiếu gia nữa thì… ở nơi này ta có thể nói cho ngài biết, Bát gia của ta còn chưa hề đính hôn nữa. Ngài có hiểu không?
Kim Thiết Cương tận tình khuyên nhủ, ngay cả thị vệ của Kim gia trong lòng cũng phải giật mình. Gia nhà mình khi nào thì tính tình tốt thế rồi? Không ngờ lại khách khí với một cô nương của tiểu gia tộc như thế.
Trên thực tế, đây cũng là chỗ thông minh của Kim Thiết Cương. Gã cũng không phải là một mãng phu hữu dũng vô mưu, đối với vị Bátthiếu Kim Minh này cũng vô cùng thấu hiểu. Biết thiếu gia nhà mình thật sự động tâm với cô gái này, nhưng trở ngại về thân phận của Phương Lan nên không thể cho nàng ta làm chính thê.
Nhưng sủng ái... thì tuyệt đối không thể thiếu.
Đối với thân phận của Kim Minh thì chính thê… rất có thể là đối tượng của đám hỏi, đến lúc đó tình cảm của hai người sẽ như thế nào chỉ có trời mới biết.
Đối với một thiếu phu nhân sắp được sủng ái, ngay cả Kim Thiết Cương có địa vị không thấp ở Kim gia cũng tuyệt đối không muốn đắctội. Nhưng việc này của gã cũng là một nhân vật mười phần là kẻ ác rồi, dù sao cũng là cưỡng ép bắt người ta đi.
Cho nên dọc đường này Kim Thiết Cương thật cẩn thận hầu hạ vị bà cô này, hoàn toàn không vội vã chạy đi, hơn nữa một khi có thời gian thì sẽ ở bên cạnh nhẹ lời nói nhỏ khuyên nhủ.
Coi như là thực sự để tâm rồi.
Tục ngữ nói giơ tay không đánh người mặt cười. Kim Thiết Cương này mặc dù chỉ là một người hầu ở Phương Gia Trấn nhưng vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn khiến Phương Lan vô cùng thống hận. Nhưng dọc đường, trải qua sự nịnh nọt thật cẩn thận của Kim Thiết Cương, Phương Lan cũng hết giận ít nhiều. Cũng không phải ngay từ đầu đã như thế, tùy Kim Thiết Cương
- tên tu sỹ hùng mạnh này mồm mép thế nào cũng không nói một lời.
- Kim tiên sinh, chuyện này, ta không trách ngài.
Phương Lan cuối cùng cũng mở miệng.
- Phương tiểu thư ngài có thể nghĩ thông suốt thì không còn gì tốt hơn... Trên mặt của Kim Thiết Cương hiện ra sự vui mừng, chuyện này nếu như gã làm xong thì trong lòng của Kim Minh, địa vị của gã cũng sẽ khác.
Con người là thế, ở vị trí nào thì nghĩ việc chỗ đó. Kim Thiết Cương nhận bát cơm của Kim Minh, dĩ nhiên là nên suy nghĩ cho chủ tử. Đồng thời… điều này cũng chẳng khác gì suy nghĩ cho gã cả.
Nhưng mà Phương Lan cũng cắt lời của gã:
- Kim tiên sinh, ngài không hiểu ý của ta rồi. Ta không trách ngài làdo ngài cũng là nhận tiền của người ta nên phải thay người làm việc. Ngài là người của Kim gia đương nhiên là phải làm việc cho Kim gia rồi, cho nên chuyện này… ta không trách ngài. Nhưng ta tuyệt đối sẽ không gả cho Kim Minh đâu. Ta đã có người trong lòng rồi, chàng sẽ không từ bỏ ta, ta cũng sẽ không từ bỏ chàng.
Giọng nói của Phương Lan tuy mềm mỏng nhưng vô cùng kiên định.
Trên mặt của Kim Thiết Cương hiện ta nụ cười gượng, chân mày hơi nhíu lại than nhẹ một tiếng:
- Phương tiểu thư, ngài cần gì phải thế chứ? Lão Kim ta nhiều hơn ngài mấy tuổi, tuy là không có thành tựu gì nhưng sống vẫn coi như lànhìn thấu mọi việc. Đối với rất nhiều chuyện có thể là nhìn thấu hơn so với ngài một chút. Và sau này nếu ngài hiểu được lời nói ngày hôm nay của ta, là có đạo lý đấy.
- Kim tiên sinh, đạo lý ta đều hiểu, nhưng chuyện liên quan đến tình cảm này thì phải là ngươi tình ta nguyện…
Phương Lan sâu kín nói:
- Nào có chuyện cướp đoạt chứ.
Phương Lan nói xong vén bức màn ở cửa xe ngựa lên, để lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc, con ngươi u tối nhìn chăm chú vào Kim Thiết Cương.Trên mặt của Kim Thiết Cương hiện ra sự bất đắc dĩ, cười gượng, lắc đầu nhìn thoáng qua Phương Lan:
- Phương tiểu thư, lời này của ngài ta nhất định phải phản bác một câu. Ngài nói chuyện liên quan đến tình cảm này cần ngươi tình ta nguyện?
Phương Lan nhìn Kim Thiết Cương một cái:
- Chẳng nhẽ không đúng à?
- Đương nhiên không đúng!
Kim Thiết Cương cười nói:
- Ngài có thể nhìn trong Thành Cẩm Tú nhiều gia tộc quyền quý nhưthế bao gồm cả Kim gia ta… ở nơi khác thì không dám nói chứ ở Thành Cẩm Tú cũng coi như là một đại gia tộc?
Phương Lan yên lặng gật đầu. Kim gia sao lại chỉ là đại gia tộc ở Thành Cẩm Tú được?
Bởi vì bị Kim Minh nhìn trúng, Phương Lan đã thử rất nhiều cách để thoát khỏi nhưng tất cả đều thất bại.
Nhưng là do thế nên khiến cho nàng và những người khác càng thêm hiểu Kim gia ở Thành Cẩm Tú là một quái vật lớn thế nào. Phương Lan nghe nói Kim gia có vài đệ tử thậm chí bái nhập vào môn phái cao nhấtcủa Linh Giới. Thậm chí trong truyền thuyết, Kim gia có lão tổ cảnh giới Nguyên Anh.
Tuy đây chỉ là một truyền thuyết, nhưng đối với Phương Lan, Kim gia quả thực chính là một ngọn núi lớn không thể vượt qua.
Trừ phi nàng muốn làm cho gia tộc của mình diệt vong hoàn toàn, nếu không cơ bản là không thể trốn thoát “cọc” hôn sự mà nàng hoàn toàn không tình nguyện này.
Kim Thiết Cương nói tiếp:
- Có thể coi như là Kim gia gia tộc như vậy, những đệ tử trong giatộc kia, nhất là con của vợ cả… hôn sự của họ bản thân cũng hoàn toàn không thể làm chủ được.
Phương Lan nao nao, dường như cảm thấy có chút khó tin.
Kim Thiết Cương khẽ thở dài:
- Nếu có thể tùy ý bản thân mình quyết định thì ta tin Bát thiếu gia người… sẽ trực tiếp cưới hỏi ngài đàng hoàng làm chính thất phu nhân.
Phương Lan tuy là hoàn toàn không thích Kim Minh nhưng thân là một người con gái, có một người đàn ông coi trọng mình như thế trong lòng vẫn có chút rung động. Cho nên đối với những lời nói này của KimThiết Cương, Phương Lan chỉ có thể tiếp tục im lặng.