Thật ra đây vốn là ước nguyện ban đầu của Sở Mặc, nhưng không mấy người quan tâm quý trọng. Giờ được Lục Thiên Duyệt đưa người đến tận cửa, sự tình khác hẳn lúc trước rồi.
Một tháng cứ như vậy lặng lẽ trôi qua. Phương Lan cũng đã đón cha mẹ, muội muội đến Cẩm Tú thành. Kim Minh đặc biệt mua một căn nhà lớn cạnh nhà mình, bố trí đầy đủ để đón nhạc phụ, nhạc mẫu và em vợ.Hôn lễ của bọn họ định vào mùng tám tháng sau. Đó là ngày đại cát, thích hợp cưới gả.
Trải qua một phen biến động, ba đại gia tộc của Cẩm Tú thành cũng dần ổn định, bắt đầu khôi phục nguyên khí. Ngô Huy vẫn ở Lục gia, thi thoảng còn đánh với Sở Mặc một hai ván cờ.
Tài đánh cờ của Sở Mặc không được tốt, thường bị giết đến manh giáp cũng không còn. Bất quá hắn học rất nhanh. Mới bắt đầu Ngô Huy còn phải nhường hắn, nhưng giờ, thi thoảng song phương đối kháng tương đương rồi.
- Thiên Minh đạo hữu, nước cờ này của ngươi hơi lộ liễu. Thể hiện tài năng, phô trương thanh thế là chuyện tốt nhưng ở một số thờiđiểm vẫn nên uyển chuyển, dùng chiến thuật vu hồi cộng với một ít thủ đoạn thì hơn.
Ngô Huy nhìn Sở Mặc cười nói.
Ngô Huy vẫn luôn tôn trọng người trẻ tuổi thần kỳ này. Đối với người có thân phận như Ngô Huy, chuyện này rất ít khi xảy ra.
Dù Sở Mặc có mạnh mấy cũng chỉ là Kim Đan tu sĩ. Mà Ngô Huy, đã là Nguyên Anh tu sĩ, lại là Phó điện chủ của Linh thủy điện, là người có thân phận, có địa vị. Trong mắt người khác, địa vị của Ngô Huy không chỉ cao hơn Sở Mặc một hay hai bậc. Nhưng Ngô Huy lại hành động rất tự nhiên, khiến người khác thấy dễ chịu.Sở Mặc cũng vui vẻ kết giao với người như vậy, hắn cười cười nói:
- Ngô tiền bối nói đúng. Cờ cũng giống như người, lúc khó khăn vẫn nên dùng chút thủ đoạn.
- Ha ha, nói chuyện với Thiên Minh đạo hữu đúng là rất vui.
Ngô Huy cười, bỗng nhiên nói với Sở Mặc:
- Thiên Minh đạo hữu có hứng đến Linh thủy điện không?
- Ồ?
Sở Mặc hơi ngẩn ra. Qua nhiều ngày rồi, không ngờ Ngô Huy lại đưa ra lời mời này với hắn. Không biết Ngô Huy có mục đích gì, mình có phải mục tiêu cuối cùng của Ngô Huy không đây?Sở Mặc âm thầm lắc đầu, cảm thấy không có khả năng này. Mặc dù khả năng chiến đấu của mình rất mạnh nhưng cũng chỉ là một Kim Đan tu sĩ mà thôi. Giết được tu sĩ Nguyên Anh đỉnh cao như Bách biến đạo nhân là vì có duyên, chứ không phải nhờ thực lực.
Hắn tin Ngô Huy cũng biết điều này. Nên Sở Mặc không nghĩ người có địa vị cao như Ngô Huy chú ý tới hắn là vì chiến lực.
Nhưng sự thật chứng minh, hắn đã lầm. Chiến lực của Sở Mặc đã khiến Ngô Huy rung động.
Mặc dù Sở Mặc nghĩ không phải dựa vào thực lực mới đánh chếtđược Bách biến đạo nhân nhưng trong mắt Ngô Huy, đây lại chính là thực lực.
Muốn nhìn được ngụy trang của Bách biến đạo nhân ba bốn lần đâu có dễ. Cuối cùng, lại có thể đỡ được uy áp của Nguyên Anh đỉnh cao, một kiếm đâm thủng trái tim của Bách biến đạo nhân. Mấy ai có thực lực khủng bố như vậy chứ?
Sau đó lại dũng mãnh chém luôn Nguyên Anh của Bách biến đạo nhân. Như vậy không gọi là thực lực thì thế nào mới là thực lực?
Nên từ ngày đó, Ngô Huy nhìn Sở Mặc mà thèm. Thậm chí có cảmgiác, nếu có thể đem người này về Linh thủy điện, mình có khả năng trở thành điện chủ của Linh thủy điện, sau đó nâng Linh thủy điện đến một vị trí rất cao.
Là người, thì đều có dã tâm. Ngô Huy cũng không ngoại lệ. Bằng không sao chỉ vì một câu nói của Lục Thiên Duyệt lại có thể giữ một người ở Nguyên Anh vô cùng chứ?
Đạo lý đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi, ai cũng biết. Nhưng quan trọng là, đưa than đó cho ai.
- Ngô tiền bối nghiêm túc sao?Sở Mặc thả quân cờ. Ngô Huy gật đầu. Sở Mặc cười nói:
- Không phải ngài không biết tình hình hiện tại của ta.
- Chuyện gì chứ? Kẻ thù sao?
Ngô Huy thản nhiên nhìn Sở Mặc nói:
- Huyết Ma giáo đích xác là mối nguy lớn. Nhưng Linh thủy điện không phải không có khả năng đấu lại.
Ngô Huy nói xong, lại lặp lại.
- Linh thủy điện không giống Linh động sơn.
Sở Mặc lập tức hiểu. Cái gọi là tuy ba mà một, chỉ là cách nói thôi.Ba phái trông chừng nhau là thật, nhưng đã sớm không còn tình nghĩa huynh đệ như tổ tiên rồi.
- Ngoài Huyết Ma Giáo, ta còn muốn giết Chu Hồng nữa.
Sở Mặc nhìn Ngô Huy, cười nhẹ:
- Hơn nữa, ta không có ý định gia nhập bất cứ môn phái nào.
Ngô Huy híp mắt, đột nhiên cười nói:
- Cũng đúng. Người kinh tài tuyệt diễm trẻ tuổi như Thiên Minh đạo hữu chắc chắn muốn lập phái riêng rồi.
- Thật ra ta nghĩ, thời gian gần đây, ba đại gia tộc ở Cẩm Tú thànhgần như coi Thiên Minh đạo hữu là thành chủ rồi.
Nói xong, Ngô Huy cười nhẹ lắc đầu:
- Xem ra, Linh thủy điện không có phúc này rồi.
Sở Mặc cười nói:
- Mặc dù Thiên Minh không thể gia nhập Linh thủy điện, nhưng vẫn cảm ơn ý tốt của Ngô tiền bối.
Có những chuyện, không nên nói quá nhiều, nói đến điểm dừng là được.
Ngô Huy nghe xong, quả nhiên vui vẻ nói sang chuyện khác:
- Đúng rồi, ta nghe nói đồ đệ thiên tài của đạo hữu sắp tổ chức đám cưới phải không?
- Đúng vậy, vào mùng tám tháng sau.
- Đúng là ngày lành. Đến lúc đó, nhất định ta sẽ đến uống rượu mừng.
Ngô Huy cười cười nói.
- Ha ha ha, Ngô tiền bối quá khách khí rồi. Ngài là thượng khách của chúng ta mà.
Sở Mặc cũng cười nói.Ngô Huy ngồi thêm một lát rồi cáo từ rời đi. Sở Mặc dần thu lại nụ cười trên mặt, khẽ thở dài.
Chỗ nào có người sẽ có giang hồ. Chỗ có giang hồ, sẽ có phân tranh. Một khi bước vào con đường này thì không thể tự chủ được.
Ví dụ như Ngô Huy vừa ly khai kia. Mặc dù Sở Mặc không muốn giao tiếp nhiều với các môn phái ở Linh giới. Hắn muốn thành lập một thế lực, nhưng hắn muốn âm thầm phát triển nó hơn. Hơn nữa, với Linh giới, Sở Mặc chỉ là một người khách qua đường.
Giải quyết xong chuyện của Kỳ Tiểu Vũ, Sở Mặc sẽ dùng thời gianngắn nhất tiến vào Tiên giới. Bởi vì ở Tiên giới, có người hắn quan tâm và cũng có chuyện hắn phải làm.
Nhưng nếu muốn thành lập một môn phái mạnh mẽ mà không kinh động bất cứ thế lực nào thì rất khó, việc thành lập sẽ gặp nhiều lực cản. Nên vẫn cần kết giao bằng hữu. Cũng phải giết kẻ thù khi cần.
Lúc trước, Sở Mặc đã dùng Phong Thủy thần thông bói ra, mấy ngày này, Cẩm Tú thành sẽ có phong ba.
Dựa theo thời gian, cũng đến lúc người của Huyết Ma Giáo có phản ứng.Hắn không tin sau khi hồn đèn của Bách biến đạo nhân tắt, Huyết Ma Giáo tứ tổ bị thiệt lớn như vậy, người bên đó hoàn toàn không thèm để ý.