Nghe thấy hai chữ cảnh báo, người tu sĩ này hơi hơi biến sắc mặt, có vẻ e dè hơn, nhưng vẫn hung hăng trừng mắt nhìn Sở Mặc, lạnh lùng nói:
- Ngươi ép đoàn mạo hiểm Liễu Hải phải rời đi. Chuyện này…Khang Ba ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!
Sở Mặc giờ mới hiểu được, hóa ra là hậu quả do chuyện thất đức mà Trần Cửu đã từng làm gây nên. Hơn nữa hành vi tự mình giới thiệu của đối phương cũng khiến Sở Mặc vô cùng vui vẻ. Nếu không, hắn chẳng có trí nhớ của Trần Cửu, làm sao biết được y là ai.
- Hừ!
Sở Mặc hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới Khang Ba.
Một số người xung quanh đã bắt đầu chú ý tới nơi này. Khang Ba tức giận hất tay Sở Mặc ra, mặt hầm hầm bỏ đi mất.Điểm hùng mạnh của Bách Biến Thuật chính là ở chỗ, hắn gần như có thể hoàn toàn bắt chước hơi thở, ánh mắt, tiếng nói của một người xa lạ.
Tuy nhiên môn pháp thuật này cũng không thích hợp cho Sở Mặc dùng lâu dài ở một nơi. Bởi vì trừ những yếu tố này ra, trong một vòng cuộc sống sinh hoạt khép kín với thói quen, bạn bè của mỗi con người thì điều quan trọng nhất là… trí nhớ!
Đây là thứ không thể nào bắt chước được!
Dùng Bách Biến Thuật để bẫy kẻ khác mới là hữu hiệu nhất.Nhưng giờ Sở Mặc cũng là hết cách rồi, một khi hắn rời khỏi Linh Vận Môn, trừ khi hắn lại thay đổi vẻ bề ngoài, sau đó không về Cẩm Tú Thành nữa, bằng không sớm muộn gì cũng sẽ bị Phong Giang Hải tìm ra. Hơn nữa, nếu để Phong Giang Hải biết được hắn đã chiếm lấy năng lực của Bách Biến đạo nhân, phỏng chừng sẽ càng khó buông tha cho hắn!
Cho nên, nhất định phải nhân dịp này, triệt hạ hoàn toàn uy hiếp từ phía Linh Vận Môn.
Muốn giải quyết một hoặc nhiều kẻ thù, cách tốt nhất chính là tiếp cận y, tìm hiểu y, moi móc nhược điểm của y để rồi xuống tay.
- May mà tên Trần Cửu này chẳng được ai chào đón.
Sở Mặc cảm nhận ánh mắt chán ghét bắn tới từ bốn phía, trên mặt nở ra nụ cười.
Hắn không biết, nụ cười đó khiến cho những người nhìn thấy càng thêm chán ghét gã Trần Cửu này.
Bởi vì loại mỉm cười kia, chính là đặc trưng của Trần Cửu!
Đây là Bách Biến Thuật, cho dù Sở Mặc… còn chưa nhận thức được, thì trong lúc bất tri bất giác, hắn đã cực kỳ giống với Trần Cửu rồi.Lúc này, trên đài cao phía cuối quảng trường, Phong Giang Hải đang đứng nơi đó, đôi mắt sắc bén quét qua tất cả mọi người bên dưới đài.
Một ít người tu vi thấp còn bị ánh mắt này quét cho cảm thấy bỏng rát.
Không khỏi chấn động trong lòng, trái tim kính sợ Phong Giang Hải lại càng thêm mãnh liệt.
Phong Giang Hải có thể cảm nhận được Lục Thiên Minh đang trốn trong chính Linh Vận Môn của y!Bởi vì tung tích của Lục Thiên Minh đến ngay chỗ bên ngoài ngàn dặm thì đứt đoạn!
Sau đó như là bị tan biến vào trong không khí vậy, không còn tăm hơi đâu cả.
Phong Giang Hải cũng không tìm được chút dấu vết nào để lại, điều này khiến cho y không cam lòng, vô cùng không cam lòng!
Bởi vì hiện tại, còn có một sứ giả của Huyết Ma Giáo đang ở ngay Linh Vận Môn.Nếu là một sứ giả thân phận bình thường, thì Phong Giang Hải có thể qua loa tắc trách lừa gạt một chút. Nhưng với vị này thì y không thể nào lừa nổi, cũng không dám đi lừa.
Bởi vì vị này… chính là Huyết Ma tứ tổ… Lưu Thiên Phong!
Một tu sĩ ở cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ!
Tuy so về cảnh giới, Phong Giang Hải ở đỉnh cao Nguyên Anh hơn y không ít, nhưng Phong Giang Hải lại không dám đối với người này có chút mảy may khinh nhờn nào.Trong Huyết Ma ngũ tổ thì kẻ khiến người khác khó nhìn thấu nhất chính là ngũ tổ Bách Biến đạo nhân. Thậm chí tên thật của y là gì còn không ai biết tới!
Mọi người chỉ biết gọi y là Bách Biến đạo nhân, còn các thông tin cụ thể khác, kể cả khuôn mặt thật của y… cũng gần như không ai được biết.
Nhưng ngoại trừ Huyết Ma lão tổ trong Huyết Ma Giáo ra, thì người tàn nhẫn nhất… chính là tứ tổ Lưu Thiên Phong!
Năm đó khi Lưu Thiên Phong mới tiến vào kỳ Nguyên Anh, từngđơn thương độc mã xông vào trong môn phái của kẻ thù, chiến đấu và giết chết một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ. Cuối cùng, còn đem hơn ngàn người trong cả môn phái của đối phương tàn sát không còn một ai.
Tuy rằng đó là bởi trong tay y có pháp khí hùng mạnh mà Huyết Ma lão tổ cho, nhưng sự tàn nhẫn của y, cũng đủ để khiến cho bất cứ ai biết đến y đều phải khiếp sợ.
Cho nên Phong Giang Hải không muốn dây vào người như thế, nhất định trước khi đối phương mất hết kiên nhẫn thì y phải tìm ra Lục Thiên Minh!Tự tay chặt đầu hắn giao cho Huyết Ma tứ tổ Lưu Thiên Phong mang đi.
Vụ mua bán này… coi như hoàn toàn kết thúc!
Từ nay về sau, y không bao giờ muốn… giao du với loại môn phái như Huyết Ma giáo này nữa.
Quá hao tổn tinh thần.
- Trong môn phái của chúng ta xuất hiện một nhân vật cực kỳ nguy hiểm.Trong con ngươi của Phong Giang Hải lóe lên ánh nhìn sắc bén, sau đó ném ánh mắt ấy về phía mọi người:
- Tu vi của người đó tuy chưa đến Kim Đan hậu kỳ, nhưng lại có thể giết chết tu sĩ Nguyên Anh!
Ồ!
Trên toàn quảng trường lập tức bùng nổ những trận xôn xao, tiếng kinh hô vang lên liên tiếp.
Nhưng không có ai dám lên tiếng bình luận điều gì, uy nghiêm của Phong Giang Hải sớm đã ăn sâu bén rễ vào trong lòng bọn họ rồi.
- Ta đuổi theo tung tích của người này suốt một mạch, thì đến thẳng đến địa bàn của chúng ta!
Phong Giang Hải nói đến đây cũng cảm thấy có chút mất mặt, giọng nói lại càng thêm trầm thấp đôi phần:
- Cho nên, nhất định các ngươi phải cẩn thận một chút. Bắt đầu từ bây giờ, các trưởng lão, chấp sự nội môn, ngoại môn… cùng tất cả quản sự đều phải nghe kỹ cho ta, ta muốn các ngươi, lập tức điều động tất cả mọi người, tiến hành tìm kiếm cẩn thận! Một khi phát hiện có kẻ khả nghi, phải lập tức báo cáo ngay! Nếu ai dám giấu diếm… giết không tha! Ta nghi ngờ, hiện tại hắn đang trốn ở chỗ chúng ta!
Phong Giang Hải nói xong lập tức liền rời khỏi đài cao, nhất định yphải đi gặp tứ tổ Huyết Ma giáo Lưu Thiên Phong, giải thích với đối phương một chút, đồng thời kể khổ đôi câu. Dù sao lần này, Linh Vận Môn đã phải chịu tổn thất quá lớn rồi!
Nếu có thể đòi thêm chút lợi ích từ Huyết Ma Giáo thì đương nhiên là càng tốt.
Trên quảng trường, Sở Mặc cũng xoay người rời đi.
Lúc này, Khang Ba lại từ một bên lao tới:
- Trần Cửu, ngươi đứng lại đó cho ta! ——
Sở Mặc đứng đó, quay đầu nhìn Khang Ba lạnh lùng nói:
- Khang Ba, ngươi còn chưa chịu thôi đi sao?
- Ta chưa chịu thôi? Cái gì là ta chưa chịu thôi? Trần Cửu… Ta cho ngươi biết… lần này ngươi chết chắc rồi!