Hơn nữa trên cửa gỗ cũng không có bất kỳ cái khóa nào, dường như chỉ cần khẽ đẩy một cái là có thể mở ra!Đây có lẽ chính là gian phòng mà Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung nói đến.
Sở Mặc không tùy tiện đụng vào cửa phòng giam. Mặc dù Tiếu Vạn Quân nói ra cách mở cửa phòng giam, nhưng Sở Mặc cảm thấy mình vẫn nên cẩn thận một chút.
Bởi vì cho dù những gì họ nói là thật, nhưng đã mấy trăm năm qua rồi, trời mới biết hậu nhân của Linh Vận Môn có tiến hành thay đổi gian phòng này hay không?
Sở Mặc thầm nghĩ, hắn bước tới góc rẽ, tới tận lúc này một khônggian rộng lớn mênh mông mới bỗng nhiên xuất hiện trước mắt hắn.
Mặc dù trước đó cũng nghe hai người Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung nói qua, nhưng không gian rộng lớn trước mắt vẫn khiến hắn kinh ngạc, Sở Mặc cảm thấy vô cùng dao động.
Đây là nơi cực sâu dưới đất!
Ở nơi này đột nhiên lại xuất hiện một không gian rộng lớn, sâu không đo được, không thấy tận cùng, điều này sao lại không khiến người ta kinh ngạc chứ?Sở Mặc đứng sững một chỗ, đây là vị trí cao nhất của không gian mênh mông này, bên dưới là một vách núi cao mấy vạn trượng. Cửa động này so với cả không gian bên dưới quả là nhỏ bé không đáng kể!
Sở Mặc đứng ở cửa động, so với không gian này, hắn càng nhỏ bé vô cùng, giống như là một con kiến bò tới nơi cao nhất của một bồn địa rộng lớn vậy.
Trước mắt không còn đường tiếp tục đi xuống, Sở Mặc mà bước thêm một bước ra ngoài là sẽ rơi xuống khoảng không này.
Sở Mặc dõi mắt nhìn ra khoảng không gian này, quả là có một bệ đámàu xanh, trên bệ đá đặt một chén rượu.
Chén rượu nhìn thoáng qua rất tinh xảo, từ xa đã cảm nhận được sự tinh xảo ấy, vật thể gần như trong suốt, tỏa ra vầng sáng hơi vàng.
Độ to nhỏ của chén rượu vừa tay một người trưởng thành nắm được, bên trên phảng phất một đạo vận khó nói.
Sở Mặc chỉ nhìn ngắm chén rượu một hồi thì đã có cảm giác lâng lâng như tiên vậy!
Điều này khiến Sở Mặc lập tức kinh ngạc, đồng thời tâm pháp ThiênÝ Ngã Ý trong cơ thể hắn tự động vận hành, nháy mắt đã loại trừ cảm giác này ra khỏi tinh thần thức hải của hắn.
Tinh thần Sở Mặc hơi chấn động, sau đó ánh mắt hắn nhìn chén rượu có chút thay đổi.
Lúc này, Thương Khung Thần Giám trước ngực Sở Mặc cũng bắt đầu tỏa ra ánh hào quang cực nóng, đồng thời một đoạn tin tực trực tiếp xuất hiện trong tinh thần thức hải của Sở Mặc.
- Chén hỏa long, thần vật, bên trong phong ấn một con chân long thuộc tính hỏa. Trước mắt đang giai đoạn ngủ vùi, có thể đánh thức, cóthể thu phục.
Sở Mặc bất giác lặng người, trợn mắt nghẹn lời, không nói được chữ nào.
Không ngờ nơi này thật sự có hỏa long, nhưng lại không phải con hỏa long bảo vệ chiếc chén mà Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung nói tới. Mà là một con hỏa long bản thân bị phong ấn trong chiếc chén này!
Đương nhiên, Sở Mặc không cho là Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung lừa dối hắn, bởi vì bọn họ căn bản không thể nhận ra điểm này!
- Thần vật
Đôi mắt Sở Mặc hơi nheo lại, con ngươi lóe lên tia sáng kỳ lạ, hắn lẩm bẩm:
- Rốt cuộc là tồn tại gì lại có thể phong ấn một con chân long thuộc hỏa tính ở trong chén rượu này? Mục đích hắn làm như vậy lại là gì?
Tin tức mà Thương Khung Thần Giám đưa ra là có thể thu phục Vậy thì phải làm thế nào mới thu phục được nó?
Lúc này, Sở Mặc đột nhiên nghe thấy âm thanh rất nhỏ truyền ra từ phòng giam bên cạnh, cánh cửa đó đang bị mở ra.Sở Mặc quay ngoắt đầu lại, đột nhiên thấy một khuôn mặt vô cùng bất ngờ, trong lòng kinh ngạc vì đó chính là Phong Giang Hải!
Nhưng đối phương khi nhìn rõ mặt hắn cũng vô cùng ngạc nhiên.
- Chu Thanh Vân? Ngươi là con riêng của Chu trưởng lão? Sao lại là ngươi?
Người đi ra từ trong phòng giam đó, sau khi thấy rõ khuôn mặt Sở Mặc tỏ ra vô cùng bất ngờ. Sau đó hắn nhìn hai tay trống không của Sở Mặc:
- Ta biết rồi, ngươi không phải Chu Thanh Vân! Ngươi là Lục Thiên Minh!
- Chưởng chưởng môn, người đang nói gì vậy?
Sở Mặc tỏ ra sợ hãi, cẩn thận nhìn người trước mặt nói:
- Con con tới đưa cơm cho phạm nhân.
- Tới lúc này rồi ngươi còn dám nói dối lừa người sao? Lục Thiên Minh Hôm nay ngươi có mọc cánh cũng khó thoát! Chịu thua đi!
Phong Giang Hải vẻ mặt tỏ ra đắc ý:
- Không ngờ đúng không, liên hoàn kế của ta có khiến ngươi vừa lòng không?
- Chưởng môn Người sao vậy? Con, con không phải là Lục Thiên Minh mà!
Sở Mặc tỏ vẻ oan khuất nhìn vào mắt Phong Giang Hải, bộ dạng như sắp khóc tới nơi.Phong Giang Hải coi ngươi sắc lạnh nhìn Sở Mặc, trong lòng thầm nghĩ: “Lẽ nào hắn thật sự là con riêng của Chu trưởng lão? Là ta trách nhầm hắn ư?”
Nghĩ lại thì nếu hắn thực sự là Chu Thanh Vân, vậy tuyệt đối không thể nào ở đây một mình được!
Trước đó Phong Giang Hải đã kết luận Lục Thiên Minh chắc chắn giấu mình ở trong phạm vi thế lực của Linh Vận Môn, nhưng cho dù tìm kiếm thế nào cũng hoàn toàn không chút tông tích. Từ lúc đó, Phong Giang Hải đã nghi ngờ Lục Thiên Minh có Dịch Dung Thuật cao siêu. Cho nên cho dù người trước mặt hắn, bất luận là tướng mạo hay hơi thởđều giống hệt con riêng của Chu trưởng lão, nhưng Phong Giang Hải từ sâu thẳm trong lòng vẫn nhận định: “Đây là Lục Thiên Minh!”
- Ngươi nói ngươi không phải Lục Thiên Minh?
Phong Giang Hải mưu mẹo nhìn Sở Mặc.
- Con đương nhiên không phải, chương môn, người cũng nhận ra con là ai Con Con nào dám lừa dối người?
Sở Mặc vẻ mặt chua xót nhìn Phong Giang Hải, đôi mắt đầy vẻ oan khuất.
- Vậy ngươi thấy ta, sao dám không quỳ?
Phong Giang Hải giận giữ quát.
Sở Mặc hơi run rẩy, sau đó càng oan khuất, ấp úng nói:
- Linh Vận Môn chúng ta cũng không có quy định này!
Phong Giang Hải nghi ngờ nhìn Sở Mặc, lúc này đến hắn cũng hơi hồ đồ, bởi vì người trước mặt không ngờ lại trả lời không chút sơ hở nào. Nếu như hắn thật sự là Lục Thiên Minh, không thể nào trong mấy ngày này đã hiểu rõ được quy tắc ngầm này của Linh Vận Môn.
- Vậy Nếu ta không nhớ nhầm, lẽ ra phải là ba người cùng tới đưacơm, nhưng bây giờ tại sao chỉ có mình ngươi? Còn nữa cơm đâu?
Phong Giang Hải lạnh lùng nhìn Sở Mặc, đồng thời cũng chuẩn bị ra tay.
Còn về việc Lục Thiên Minh, cho dù giết nhầm một ngàn người hắn cũng không tiếc!
Bởi vì việc này liên quan tới việc Phong Giang Hải hắn ta có thể thành công vượt qua bước đó hay không?
- Nhị vị sư huynh bọn họ bọn họ
Sở Mặc ấp a ấp úng nói, vẻ mặt tỏ ra khó xử.
- Nói!
Phong Giang Hải trong lòng bực bội, lạnh lùng quát tháo.