"Nhưng làm gì cho phải đây, chống gió, kiên cố, giữ ấm đều là yêu cầu bắt buộc."
Quay lại hiện tại, Từ Hành lập tức suy nghĩ.
Trước khi đến đây, từng là đầu bếp bảy sao của một khách sạn lớn hàng đầu trong nước, hơn nữa bình thường rất thích cắm trại, chỉ cần có thời gian là sẽ đeo ba lô đi du lịch, thậm chí còn từng lên đỉnh Everest.
Cho nên,
Việc tận dụng môi trường và điều kiện hiện có để dựng một nơi trú ẩn đáng tin cậy không phải là vấn đề lớn.
"Thôi, trước tiên phải tìm xem xung quanh có thứ gì có thể sử dụng được không đã!"
Một lúc sau,
Từ Hành quay người đi về phía bức tường đổ nát phía sau xe bán tải.
Trên xe bán tải về cơ bản toàn là đồ ăn thức uống sinh hoạt, ngoài một chiếc lều thì những thứ khác không liên quan đến nơi trú ẩn, không tìm vật liệu thì không được.
Thật tình không biết được ngay khi Từ Hành định chính thức dựng nơi trú ẩn,
Thì trong góc của một tòa nhà bỏ hoang sâu trong thị trấn,
Có bốn người đàn ông mặc quân phục ngụy trang màu đất xám đang tụ tập bàn bạc điều gì đó, bên cạnh họ còn đặt năm sáu chiếc túi du lịch chuyên dụng cho xe địa hình khổng lồ.
"Anh Lưu, em vừa lén đi xem, hình như cậu ta định dựng lều đấy!"
Một thanh niên nhìn về phía người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi để râu quai nón ở giữa.
"Dựng lều? Mày không bị cậu ta phát hiện chứ!"
Nghe vậy,
Người đàn ông vô thức quay đầu nhìn về phía xa.
Người đàn ông tên là Lưu Ninh, chính là đội trưởng do cha Từ cử đến để bí mật chăm sóc giám sát Từ Hành. Để có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà cha Từ giao phó, lần này ông ta đã cố tình tìm ba cao thủ cắm trại ngoài trời trong một câu lạc bộ xe địa hình hàng đầu trong nước.
Kể từ khi Từ Hành lái xe đến thị trấn dầu mỏ Băng Hồ, bọn họ đã âm thầm theo dõi phía sau cho đến tận bây giờ.
"Anh Lưu yên tâm, em đứng rất xa lại dùng ống nhòm siêu cao cấp, cậu ta không thể phát hiện ra chúng ta đâu."
Nghe vậy,
Thanh niên vội vàng lắc đầu.
"Được, đã an toàn thì đừng quan tâm đến cậu ta nữa, chúng ta cũng dựng lều, nghỉ ngơi một chút đi, ăn chút gì đó nữa! Nơi quỷ quái này đúng là…”
Lưu Ninh nhếch mép.
Đi một đường, ông ta thực sự không ngờ trên thế giới này còn có nơi như trong phim kinh dị, nếu không phải vì đã nhận nhiệm vụ, thì ông ta sẽ không muốn tiếp tục ở lại đây thêm một phút nào nữa.
"Được! Đúng rồi, anh Lưu, lần này chúng ta mang theo ít nước quá, có cần đi tìm nguồn nước trước không?"
Trong lúc gật đầu.
Thanh niên suy nghĩ một chút rồi nói tiếp.
"Tìm nguồn nước? Không cần đâu! Từ Hành chính là hoa trong nhà kính, lần này chỉ đơn giản là cãi nhau với cha mẹ thôi! Ở cái nơi quỷ quái này, cùng lắm cậu ta chỉ chịu được một hoặc hai ngày là sẽ ngoan ngoãn về nhà thôi."
Nghe vậy.
Lưu Ninh lập tức xua tay, vô cùng chắc chắn nói.
"Anh Lưu nói cũng đúng, ngay cả chúng ta cũng không thể bám trụ ở đây trong khoảng thời gian dài đâu!”
Ngay bên cạnh, một thanh niên để đầu húi cua khác lên tiếng phụ hoạ.
Thanh niên này tên là Hà Sơn, có rất nhiều kinh nghiệm sinh tồn ngoài tự nhiên, thu hút khá nhiều fan hâm mộ trên nền tảng video ngắn Tik Tok. Thậm chí, rất nhiều người cho rằng khả năng sinh tồn ngoài tự nhiên của hắn ta ít nhất cũng có thể xếp vào top mười ở Hạ Quốc.
"Vậy thì cứ như thế đi, chúng ta đợi đến buổi tối rồi hãy lặng lẽ đến đó xem xét, dù sao thì cũng không thể để cậu ta xảy ra chuyện được." Lưu Ninh kéo chiếc túi du lịch cỡ lớn sang một bên.
Lần này, bọn họ cũng mang theo khá nhiều đồ đạc, ít nhất cũng có thể chống đỡ trong vòng một tuần.
Đinh đinh đinh.
Nhưng ngay khi đám người Lưu Ninh, Hà Sơn đang chuẩn bị nghỉ ngơi, thì điện thoại của Lưu Ninh đột nhiên đổ chuông,
Ông ta cầm lên xem, lập tức đi sang nơi khác để nghe điện thoại, cơ thể cũng vô thức cúi xuống.
"Chủ tịch, ngài-"
Nhưng Lưu Ninh chưa kịp nói hết lời, thì điện thoại đã phát ra một giọng nói sang sảng: "Lão Lưu, tình hình hiện giờ thế nào rồi? Thằng bé đã đến thị trấn chưa?"
"Chủ tịch, cậu ta sáng nay vừa mới đến, bây giờ đang dựng lều ạ!"
Nghe vậy, Lưu Ninh vội vàng trả lời.
Người gọi điện chính là cha của Từ Hành – Từ Lãng, chủ tịch Tập đoàn Y tế Từ thị.
"Dựng lều à? Môi trường bên đó thế nào?"
Sau một khoảnh khắc im lặng, giọng nói của Từ Lãng lại truyền đến.
"Chủ tịch, nơi này thực sự là... một khu đổ nát, hoang vu đến độ không thể hoang vu hơn được nữa! Tôi đoán chừng Tiểu Hành cùng lắm chỉ có thể chịu đựng được một hoặc hai ngày thôi." Lưu Ninh vô thức quay đầu nhìn xung quanh, thành thật đáp lời.
"Chỉ chịu đựng được một hoặc hai ngày sao? Tốt! Vậy thì tôi chờ tin tốt của anh đấy!"
Trong ống nghe điện thoại, tiếng thở phào nhẹ nhõm của Từ Lãng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
"Chủ tịch, ngài yên tâm! Nếu như có thêm tin tức gì nữa, thì tôi sẽ gọi điện cho ngài ngay lập tức."
"Ừ! Nhưng dù thằng bé có nổi giận thì nổi giận, các anh chắc chắn phải đảm bảo an toàn cho nó, tuyệt đối không được chuyện gì xảy ra với nó!" Từ Lãng nói thêm.
"Ngài cứ yên tâm một trăm phần trăm."