"Tôi cũng không biết, trông cậu ta có vẻ rất chuyên nghiệp đấy!" Lưu Ninh lắc đầu ngẩn ngơ.
Hành động và cử chỉ của Từ Hành đã vượt xa dự đoán ban đầu, thành thật mà nói, bây giờ ông ta cũng không biết phải làm gì tiếp theo.
"Anh Lưu."
"Thôi được rồi, để tôi gọi điện hỏi chủ tịch!"
Im lặng một hồi lâu, Lưu Ninh nhảy xuống bức tường đổ nát rồi lấy điện thoại ra khỏi túi.
Tút tút tút.
Sau bảy tám tiếng chuông, đường truyền cuối cùng cũng được kết nối, nhưng Lưu Ninh chưa kịp mở lời, thì giọng nói của Từ Lãng đã vang lên.
"Sao vậy? Lão Lưu, có phải Tiểu Hành đã không chịu nổi rồi không?" Giọng nói của Từ Lãng ở đầu dây bên kia tràn đầy sự mong đợi.
"À, chủ tịch, Tiểu Hành hiện tại vẫn đang cố gắng!” Lưu Ninh khựng lại.
"Vậy cậu gọi điện làm gì?" Từ Lãng đột nhiên trở nên thất vọng.
"Chủ tịch, tôi chỉ muốn hỏi, trước đây Tiểu Hành đã từng tham gia khóa huấn luyện sinh tồn ngoài trời nào, hoặc là có kinh nghiệm tương tự không?" Sau khi do dự một lát, Liễu Ninh thấp giọng hỏi.
"Tham gia khóa huấn luyện sinh tồn ngoài trời à? Không có! Cùng lắm là xem một số video hướng dẫn của các blogger sinh tồn ngoài trời ở trên mạng thôi! Làm sao vậy?” Câu trả lời của Từ Lãng rất dứt khoát.
"Ồ, chủ tịch, không có gì đâu, tôi chỉ muốn đoán xem Tiểu Hành còn có thể trụ được bao lâu ấy mà!"
Lưu Ninh vừa gãi đầu, vừa vô thức quay đầu nhìn về hướng Từ Hành đang ở.
"À, vậy thì nói cho anh biết, Tiểu Hành hơi sạch sẽ, trước đây nó rất phản đối các hoạt động sinh tồn ngoài trời như thế này, cho nên về mặt sinh tồn ngoài trời, thằng bé y như một tờ giấy trắng, điểm này thì anh không cần nghi ngờ đâu, tôi có thể dùng nhân phẩm của mình để đảm bảo!" Giọng nói của Từ Lãng nhanh chóng truyền đến.
"Rõ rồi, thưa chủ tịch!"
"Vẫn là câu nói đó, nó không trụ được mấy ngày đâu, chắc chắn phải chú ý an toàn đó!"
"Vâng!"
"Anh Lưu, chủ tịch nói thế nào?"
Bên này, Lưu Ninh vừa cúp điện thoại, Hà Sơn đã sáp lại.
"Chủ tịch nói, Từ Hành chính là một tờ giấy trắng về phương diện sinh tồn ngoài trời, cậu ta cùng lắm là đã xem một số video của các blogger cắm trại! Hơn nữa, ông ấy còn đề cập đến việc Từ Hành mắc bệnh sạch sẽ, tôi tự hỏi liệu đây có phải là lý do khiến cậu ta đã dọn dẹp khu đổ nát hay không!"
Mặc dù Lưu Ninh vẫn còn nghi ngờ, nhưng cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với trước.
Ông ta hiểu rõ Từ Lãng là người nói một không hai trong Tập đoàn Từ thị. Một khi Từ Lãng khẳng định Từ Hành không có kinh nghiệm sinh tồn ngoài trời, thì chắc chắn là cậu ta không có.
"Chỉ xem một số video hướng dẫn sao? Vì mắc bệnh sạch sẽ nên mới dọn dẹp khu đổ nát sạch như vậy?" Hà Sơn trợn mắt.
Là một cao thủ cắm trại thực thụ, hắn ta đương nhiên biết những cái gọi là video hướng dẫn "cắm trại ngoài trời" đó thiển cận đến mức nào. Từ Hành chỉ xem những thứ đó, mà có thể sắp xếp bố cục như hiện tại ư?
Hắn ta thực sự không tin nổi!
Lý do bệnh sạch sẽ thậm chí còn vô lý hơn
Phải biết rằng, ngay cả một số "Blogger hàng đầu” cũng chưa chắc đã có thể suy tính chu toàn như Từ Hành. Nhưng hiện tại, bọn họ dường như không có lý do nào phù hợp hơn.
"Ừm!"
"Anh Lưu, vậy... Vậy... Vậy bây giờ phải làm sao?" Im lặng một lúc, Hà Sơn không nhịn được hỏi nhỏ.
"Thế này đi, từ sáng mai trở đi, chúng ta sẽ thay phiên nhau theo dõi cậu ta! Vừa rồi, tôi đã thấy cậu ta ăn lương khô. Cho dù cậu ta đã thu xếp nơi trú ẩn, nhưng nếu không ăn uống tử tế, thì cũng không trụ được mấy ngày đâu."
Hít một hơi thật sâu, Lưu Ninh nhíu mày rồi phân công nhiệm vụ. Cho đến hiện tại, điều duy nhất phù hợp với dự đoán của ông ta chính là hành động ăn lương khô của Từ Hành.
"Đúng là như vậy! Nếu không thể ăn uống tử tế, thì cho dù nơi trú ẩn có tốt đến đâu, thì bất kỳ ai cũng chẳng thể sống sót!" Hà Sơn gật đầu nhẹ đồng tình.
Cắm trại là thử thách về nhiều mặt, đặc biệt là vấn đề ăn uống lại là điều quan trọng nhất.
Nói về phương diện ăn uống này, biểu hiện của Từ Hành thực sự không giống với một cao thủ cắm trại. Nếu hắn ta thực sự là cao thủ cắm trại, thì có lẽ bây giờ đã bắt đầu dùng bếp gas để nấu cơm, cho dù không biết nấu cơm thì cũng sẽ nấu một nồi mì gói có nước và rau chứ không phải nhai lương khô khô khốc.
"Đi thôi!"
Nói xong, Lưu Ninh lập tức quay người đi về phía lều trại của mình.
Lúc này, Lưu Ninh không còn để ý đến an nguy của Từ Hành trong đêm nay, chỉ muốn đợi đến khi cậu ta không chịu nổi vấn đề ăn uống mà về nhà. Bởi vì ông ta hiểu rõ, với nơi trú ẩn này, thì Từ Hành chắc chắn sẽ ngủ nghỉ rất thoải mái, hơn nữa còn rất an toàn.