Chương 05: Lời nguyền lửa đen
Đoạn chú đó tựa như âm thanh thời viễn cổ, cứ mãi ngân vang qua năm tháng dai dẳng, vượt qua cả thời gian đến thế giới này, mang theo sức mạnh thần kỳ quái lạ. Một lát sau, đôi mắt của lão già người Man bắt đầu chảy máu.
Máu có màu đen!
Lão nâng ngọn lửa đến gần mặt, khuôn mặt lão trông như ma quỷ, vô cùng dữ tợn và đáng sợ. Ngọn lửa lập tức uốn éo điên cuồng như có sức mạnh nào đó, hai dòng máu đen ngòm tức tốc khô ran, sau đó bay vào trong ngọn lửa này.
Đốm lửa kia liền biến thành màu đen.
Đó là một đốm lửa màu đen!
Mọi thứ trở nên yên tĩnh, chú ngữ cổ xưa vẫn tiếp tục phát ra từ miệng Hỏa Chi Tát Mãn. Dưới sự dẫn dắt của lão, Hắc Lang đối diện với lửa đen lập lời thề: tuyệt đối không có ý xấu với Hàng thần chú sắp tiến hành tối nay, sẽ tận tâm tận lực vì nó, nếu phản bội lời thề, hắn nhất định sẽ chịu nỗi đau phản phệ của ngọn lửa đen này.
Theo từng lời nói của Hắc Lang, đốm lửa đen chập chờn tiến sát mặt hắn, sau cùng từ giữa trán của hắn nhập vào máu thịt một cách im hơi lặng tiếng, cực kỳ quỷ dị, bỗng chốc mất tăm không để lại chút dấu vết nào.
Khi tất cả kết thúc, Hỏa Chi Tát Mãn xua tay, Hắc Lang lẳng lặng đứng lên trở về phía bên kia đống lửa.
Vân Thủ Dương gật đầu với đệ tử của mình rồi vỗ vai hắn. Khi tay ông chạm vào vai, Hắc Lang có thể cảm thấy thần thái của vị trưởng lão quyền cao chức trọng này khác hẳn ngày thường, ông còn dùng sức vỗ vai hắn.
Hắc Lang ngước lên nhìn Vân Thủ Dương rồi khẽ gật đầu, sau đó lại im lặng như ngày thường. Mà lúc này, trong mắt Vân Thủ Dương đã tràn đầy cảm xúc quý trọng, bụng nghĩ quả nhiên không nhìn lầm người, sau này giao Tiểu Tình cho hắn thì ông cũng không lo lắng gì nữa.
Bầu không khí lạnh lẽo dường như trở nên ấm áp sau ma chú kỳ lạ đó, ngay cả Hỏa Chi Tát Mãn vẫn luôn nghiêm nghị cũng nở nụ cười.
Mọi người nhanh chóng bước vào nghi thức cuối cùng, Hàng thần chú cực kỳ quan trọng sắp bắt đầu.
Hắc Lang yên tĩnh ngồi đó, bên tai vọng lại những lời cuối cùng có thể yên tâm với hắn của họ. Ánh mắt của hắn chợt bắt gặp đóa hợp hoan kia, tiếp đến lại thấy ở khoảng đất đằng xa, trong đám cỏ dại thường thấy ở sơn cốc này đã đỏ rực một màu hoa.
Nghênh đón gió đêm, hoa hợp hoan đỏ khẽ lay động tựa như nữ nhi cất tiếng hát trong đêm tối cô tịch, xinh đẹp mà kiều diễm.
Sắc trời vẫn sâu thẳm và tĩnh lặng, buổi tối dài đằng đẵng này tựa hồ vẫn tiếp diễn trong bóng đêm không ngừng nghỉ, mãi đến lúc một đốm sáng chợt bùng phát từ nơi sâu nhất trong bóng tối.
Ánh sáng lóa mắt dâng tràn trong đêm như vầng thái dương, hào quang vạn trượng, hóa thành một quả cầu lửa khổng lồ cháy hừng hực. Ngay sau đó mọi tia lửa đều tập trung thành một cột lửa vĩ đại xộc thẳng lên không, xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây đen trên cao.
Bất thình lình cuồng phong thét gào, mây đen vần vũ, đất trời rung chuyển, một luồng khí đáng sợ từ từ tràn đến từ phía chân trời.
Trong Hoang cốc, nơi bắt nguồn của quả cầu lửa khổng lồ đang tỏa sáng, tại đống lửa trước đó, ba trưởng lão Thần Giáo tam giới và Hỏa Chi Tát Mãn chia ra thành bốn phương vị, trực tiếp đưa cả hai tay vào đống lửa.
Lúc này, dưới chân họ cùng hơn trăm trượng mặt đất xung quanh bất ngờ nổi lên vô số hình vẽ kỳ dị rực ánh lửa, tạo nên một trận thức rộng lớn và thần bí.
Hết thảy sinh vật đều bị một luồng sức mạnh vô hình đẩy lùi ra ngoài trận thức này, bao gồm cả bảy chiến sĩ người Man mà Hỏa Chi Tát Mãn dẫn theo. Trừ bốn nhân vật có đạo pháp thông thiên, thực lực hùng mạnh này ra, kẻ duy nhất còn lưu lại ở trung tâm trận thức chính là Hắc Lang.
Ngọn lửa lúc này đã hoàn toàn biến thành màu trắng, vừa nghĩ liền biết nhiệt độ của nó đã cao đến mức nào. Tại chỗ sâu nhất trong đống lửa, một chiếc vòng xương trắng đang trôi lơ lửng, dưới cái nóng kinh người, chiếc vòng từ từ nứt toạc, mọi mẩu xương đều hóa thành tro bụi. Mẩu xương lớn nhất chẳng biết là của dị thú nào vẫn có thể chống chọi, nhưng cũng loáng thoáng thấy những vết rạn trên bề mặt, như thể nó không chịu đựng được nữa.
Ở giữa mẩu xương, “hạt giống” có hình thù kỳ lạ đó gần như không chịu ảnh hưởng của ngọn lửa, nó vẫn toát lên sức sống mãnh liệt trong quầng sáng xanh biếc, thoạt nhìn có vẻ khí thế hơn trước đó.
Dường như nó đang từ từ hút lấy sức mạnh từ đám lửa, đồng thời vào lúc đám lửa xuyên qua hạt giống này phóng thẳng lên trời, chúng cũng nhiễm phải luồng khí đặc thù kia, mơ hồ triệu hoán thứ gì đó trên vòm trời vô tận.
Chú ngữ cổ xưa đột nhiên vang lên, bốn vị kia cùng ngước lên nhìn trời, đồng thời khí tức đáng sợ tràn ngập từ không trung cũng giáng xuống sơn cốc này.
Cảm nhận được gì đó, Hắc Lang bèn ngước nhìn, trong đám mây đen kịt trên trời từ từ tản ra một khe hở tối om cực đại, rồi từ nơi tối thẳm xa xôi như vực sâu không đáy kia như có ánh mắt kỳ lạ đang ngóng xuống nơi này.
Khe hở đó chầm chậm hạ xuống.
Mặt đất khắp sơn cốc bỗng nhiên run rẩy, tiếng ầm ầm không ngừng truyền tới từ sâu trong lòng đất. Bên cạnh đó, các trận thức trên mặt đất cũng tỏa sáng rực rỡ, liều mạng nhấp nháy, phát ra sức mạnh khôn cùng áp chế mảnh đất này. Nhưng dưới sự bí bách của luồng sức mạnh trên trời, đại trận này cũng nhanh chóng đi đến cực hạn.
Bất thình lình, trong thứ ánh sáng chói lòa bốn bề đó, Vân Thủ Dương hết lớn một tiếng:
- Phóng!
Không hề chần chừ, Hắc Lang lập tức cầm lấy thanh chủy thủ màu đen đặt trước mặt, cánh tay rung lên, một vệt huyết quang kì dị lướt qua người hắn, khối đỏ trong suốt liền rời kiếm bay lên xông thẳng vào đám lửa, hạ xuống ngay trên hạt giống màu xanh không lệch phân nào.
ẦM!
Nổ lớn một tiếng, khối Huyết Phách Tinh phút chốc hóa thành hư vô, đám lửa bất ngờ sáng rõ ba phần, nhiệt độ xung quanh điên cuồng tăng vọt, cả mặt đất cũng vì vậy mà bắt đầu rạn nứt.
Có lẽ vì sức hút mãnh liệt này mà khe hở đen ngòm trên bầu trời cũng tức tốc hạ xuống, khe hở đó càng ngày càng khuếch đại, sau cùng hoàn toàn rộng mở.
Luồng khí cổ xưa bắt đầu tản ra từ lỗ hổng tối om đó, một thân hình cao lớn như núi như biển, như thể thống trị vạn vật bắt đầu xuất hiện từ lỗ hổng đó, dần dần tiếp cận thế giới này.
Lúc này ánh mắt mơ hồ kia đang chăm chú nhìn hạt giống kì lạ nọ, tựa hồ “hạt giống” tràn đầy sức sống đó là thứ duy nhất có thể thu hút nó đến đây.
1/ 8