Chương 15: Công tử văn nhã
Trong lòng lão Mã, quán rượu này hiển nhiên vẫn quan trọng hơn một bát mì, nên khi Lục Trần mở cửa quán bỏ đi, đã bấm bụng ợ một cái.
Thôn Thanh Thủy Đường vào ban ngày náo nhiệt hơn hẳn thường ngày, vì sắp đến ngày thu hoạch, mọi người đều bắt đầu bận làm việc. Nói ra thì, đặc sản linh trà linh cốc ở thôn này, tuy có mang chữ “linh”, nhưng thật ra chẳng thể xem là linh tài thiên địa có ích cho tu sĩ tu luyện tiên đạo.
Thiên tài địa bảo thực sự, phải đạt đến phẩm cấp linh tài bảo vật tiên gia, trên đó đều có linh văn vừa đặc biệt vừa hoàn chỉnh, đó là do linh lực ngũ hành trong trời đất hội tụ vào trong nó và khiến nó có nhiều công dụng thần diệu không tưởng.
Trên một linh tài, bất kể là linh thảo, kinh khoáng, linh thú, hay là các loại linh đan linh dược, linh văn càng nhiều, thì tức là phẩm cấp linh tài đó càng cao, đó cũng chính là các linh tài Nhất văn, linh tài Nhị văn mà giới tu chân thường gọi.
Thông thường, dù chỉ là Linh tài một vân bình thường nhất, cũng sở hữu công hiệu cực kỳ mạnh, giá trị cực cao, còn linh tài tới cấp linh vân, thì hiếm có khỏi nói, giá trị lại càng khó đo lường, là thứ mà xưa nay tu sĩ trong thiên hạ đều hướng đến và tranh đoạt.
Còn về linh trà linh cốc hiện thôn Thanh Thủy Đường đang sản xuất, sở dĩ nó được tu chân môn phái như Thiên Thu môn thu mua, là vì trên những thứ này thực sự cũng có linh văn, nhưng linh văn ở đây không hề hoàn chỉnh, mà khiếm khuyết, công dụng linh lực chứa trong đó cũng bình thường. Nó hơn vật phẩm thông thường nhưng lại thua linh tài có linh văn chính thức như thế này, trong thiên địa thực ra có đầy, một số không có công dụng gì, một số lại có thể có ích chút đỉnh cho tu sĩ, nên mới được một vài môn phái tu chân vừa mắt, phái người đến thu mua.
Lục Trần đã sống nhiều năm ở thôn Thanh Thủy Đường này, từ trước tới giờ đều nói với bên ngoài là mình bán linh trà, trên thực tế, đồi trà cuối thôn của hắn đúng là có hai mẫu ruộng trà thật, đó là do hắn mua lại lúc mới đến đây.
Đương nhiên, Lục Trần chẳng biết căn bản trồng linh trà, một mảnh đất toàn cỏ dại thu hoạch lại cũng giống vậy, có điều chính đó là để che đậy việc hằng tháng hắn lấy linh thạch từ chỗ lão Mã để ăn không ngồi rồi thôi.
Bởi vậy, khi Lục Trần nhìn thấy mọi người trong thôn bận rộn vẫn vui vẻ và còn mang đầy hy vọng, trong lòng hắn có hơi xúc động, hắn nghĩ so với họ, mình có bị trừ chút ít linh thạch có vẻ chẳng là chuyện đau khổ gì cho cam.
Bất kể đó là lừa mình dối người, hay là cái cớ để cố ý làm mình vui hơn, tâm trạng Lục Trần vẫn khá hơn một chút, hắn bèn sải bước đi dạo, bất giác lại đi đến đầu thôn.
Đến khi hắn chợt nhận ra, đã nhìn thấy con đường bên ngoài thôn, rồi lại phát hiện cái xác hôm qua đã mất tăm, trên đường chỉ còn lưu lại vết máu khô màu nâu sậm, có lẽ sau vài ngày người qua người lại, vết máu này cũng sẽ không còn nữa.
Lục Trần nhìn chằm chằm vào vết máu đó một chốc, rồi bình thản quay người trở vào trong thôn, men theo con đường đá bước đi, khi còn cách gốc cây hòe hơn mười trượng, quả nhiên lại nhìn thấy ông lão đánh cá ngồi dưới gốc cây câu cá. Hắn cười ha hả một tiếng, bụng định qua đó coi sao, thì chợt nghe thấy ở bờ suối bên kia vọng đến tiếng huyên náo.
Lục Trần hơi ngạc nhiên, quay người nhìn về phía bờ bên kia suối Thanh Thủy.
Suối Thanh Thủy chảy xuyên suốt trong thôn Thanh Thủy Đường, hai bờ suối đều có nhà, có điều bờ đông mà Lục Trần đang đứng là sầm uất hơn, trong thôn đại khái có bảy phần dân cư, và có rất nhiều quán rượu, quán trọ, tạp điếm đủ loại đều mở ở phía bên này, bờ tây đối diện chỉ có mấy ngôi nhà không được đẹp mắt, ngày thường cũng chẳng có động tĩnh gì.
Hôm nay thì đúng là kỳ lạ, có tiếng huyên náo vọng lại từ bờ đối diện. Lục Trần nhìn về bên đó, phát hiện một đám đông dưới rặng trúc xanh ở bờ tây, trong đó nam nữ đều có, nhưng nữ lại đông hơn, có một số nữ từ ngày thường hắn đã từng gặp trong thôn hình như cũng chạy qua bên đó.
- Ồ?
Lần này Lục Trần có phần hiếu kỳ, bèn đi qua cây cầu đá gần đó, định xem thử rốt cuộc là chuyện gì.
Qua khỏi cầu, đi tiếp một đoạn không xa nữa là tới chỗ đám đông, chưa tới gần, Lục Trần đã nghe trong đám đông vang lên tiếng tán thưởng liên hồi, trong đó tiếng của nữ tử nhiều hơn, như thể nhìn thấy chuyện gì ghê gớm lắm.
Lục Trần càng thêm hiếu kỳ, vội vàng đi nhanh hơn, tới chỗ đám đông, hắn tìm một góc ít người nhìn vào trong, hắn lập tức sững sờ, chỉ thấy đám đông vây thành hình bán nguyệt, trong đó, dưới rặng trúc xanh ngắt, một nam tử trẻ tuổi trông như thư sinh đang mỉm cười đứng đó, phía trước y dựng một tấm mộc bản, trên đó dán một tờ giấy trắng, trong tay y là một cây bút, hóa ra là đang vẽ tranh.
Thư sinh đó rất tuấn tú, trông có vẻ không lớn tuổi, thậm chí còn chưa đến hai mươi, nhìn tay cầm bút mặt như đeo ngọc của y, thực sự phong độ hơn người, thậm chí Lục Trần còn cảm giác được trong mắt mấy đại thẩm tuổi tác không nhỏ đứng xung quanh còn ẩn chứa vẻ thương mến kỳ dị.
Song điều khiến đám đông kinh hô dĩ nhiên không chỉ dừng lại ở dung mạo phong tư của người này, cái mà nam tử trẻ tuổi này đang vẽ trên giấy, là một nữ tử!
Nhìn y đưa đầu bút lướt nhẹ, đậm nhạt tự nhiên, tuy chỉ là tranh thủy mặc trắng đen, nhưng lại vẽ sống động như thật, nữ tử trong tranh đó xinh đẹp như hoa, đưa mắt trầm ngâm, ánh nhìn đầy tình tứ, một nét tình ý tuy không lời nhưng lại toát lên từ mặt giấy, khả năng vẽ tranh này đúng là cực tốt..
Tuy Lục Trần không hiểu về tranh, nhưng nhìn một chốc cũng thấy lợi hại, đang thầm tán thưởng thì chợt giật mình, hắn phát hiện nữ tử trong tránh đó quen quen, nhìn kỹ lại thì rõ ràng bức họa này vẽ Đinh Đương.
Trong lòng hắn khẽ động, lập tức quay đầu nhìn chung quanh, quả nhiên chẳng mất nhiều thời gian, ngay trong đám đông, phía đối diện bàn vẽ của thanh niên đó, hắn đã nhìn thấy Đinh Đương đứng đó với sắc mặc kỳ lạ, gò má hơi ửng đỏ, như có mấy phần tức giận nhưng lại tựa như có mấy phần không kìm được vui sướng.
Nhiều nữ tử xung quanh đều liếc xéo Đinh Đương, sự đố kỵ trong ánh mắt thực sự không thể nào giấu đi được.
Một lát sau, thanh niên đó đã nhanh tay vẽ xong bức họa, rồi khẽ mỉm cười, gỡ bức họa xuống, nở nụ cười với mọi người, lập tức làm dấy lên một hồi khen ngợi.
Chuyện vẽ tranh tuy chẳng phải đại sự chính sự gì, nhưng mọi người đều nhìn ra cái hay trong bức họa này, cộng thêm thanh niên này ôn hòa hữu lễ, nên mọi người đều thích.
Trong đám đông, Đinh Đương hừ một tiếng, nói:
- Vẽ cũng không tệ, có điều ngươi có ý gì mà cứ phải vẽ ta?
Thanh niên đó mỉm cười:
- Vị tỷ tỷ này nặng lời rồi, tiểu sinh chỉ tùy ý vẽ thôi, thấy tỷ tỷ xinh đẹp nên vẽ ra. Nếu tỷ tỷ không thích, thì lấy xé đi là được, thực ra phong cảnh, nhân vật trong thiên hạ, không gì là không thể đưa vào trong tranh, nếu chư vị có hứng thú, khi nào tiểu sinh có thời gian rảnh, cũng có thể vẽ một bức cho mọi người.
2/ 8