Chương 36: Long Hồ trên núi Trà.
Lục Trần đứng trước mặt người con gái này, chỉ thấy trong nắng sớm da nàng trắng như tuyết, gò má đỏ ửng, như một đóa hoa đào nở rộ giữa trần thế, đầy quyến rũ, lại tản ra ánh sáng mỹ lệ khiến cho mọi người phải mờ mắt.
Một lúc lâu sau hắn mới gật gật đầu:
- Được, ta dẫn ngươi đi.
Đinh Đương hoan hô, cười cười lôi kéo tay áo hắn, ánh mắt sáng ngời thật thân thiết, cười nói:
- Đa tạ, ta biết mà, ngươi là người tốt!
Lục Trần cười cười, không nhận xét gì, chỉ nói:
- Long Hồ ở chân phía tây của núi Trà, chúng ta đi tới đó ít nhất cũng phải hai canh giờ trở lên. Ngươi muốn chuẩn bị một chút hay đi luôn?
Đinh Đương nắm chặt tay, nhìn có vẻ rất cao hứng:
- Đi luôn đi!
Núi Trà cũng không phải một tòa núi cao nguy nga, từ chân núi nhìn lên cũng không có gì đặc biệt, nhưng có câu chạy trên núi chết cả ngựa, một khi thực sự leo lên, cảm giác khác hoàn toàn. Đặc biệt hôm nay Lục Trần đi cùng Đinh Đương, không phải tu sĩ có đạo hạnh, chẳng khác người bình thường là mấy, cho nên đường lên núi càng phải cố gắng hơn.
Trong hai người, rõ ràng Lục Trần khỏe hơn Đinh Đương nhiều, trên đường lên núi, hắn vẫn rất nhẹ nhàng. Hắn đã quen với đường nhỏ trong núi Trà, dẫn theo Đinh Đương đi trên đường núi giăng mắc khắp nơi như mê cung, mà vẫn rất thoải mái tự nhiên.
Ngược lại, tuy mới đầu tinh thần rất phấn chấn, nhưng không đến nửa canh giờ sau sắc mặt Đinh Đương đã dần dần tái nhợt, mồ hôi ròng ròng, hơi thở dồn dập, cũng vì trước kia nàng chưa từng làm việc nặng, giờ lại đi đường xa.
Đi một lát, thấy nàng thật sự không chịu nổi nữa, hắn dừng lại cho nàng nghỉ ngơi một lát. Nàng không nói gì, ngồi xuống một tảng đá bên đường, há miệng thở hào hển, gần như không còn sức.
Lục Trần lắc đầu, nói với nàng:
- Nhìn ngươi thế này không đi đường núi được đâu, hay về trước đi?
Lúc này tuy sắc mặt Đinh Đương đã tái nhợt nhưng không hiểu sao vẫn hết sức cương quyết, lắc đầu:
- Không cần, ta nghỉ một lát là được rồi.
Lục Trần nhún nhún vai, không nói gì nữa.
Hai người nghỉ ngơi giữa đường chừng một canh giờ, Đinh Đương liền đứng lên, nói với Lục Trần ngồi bên cạnh:
- Đi thôi.
Hai người lại tiếp tục đi, gió núi thổi qua cây trà vàng xào xạc, nhìn như một vùng biển màu xanh lá cây.
Về cơ bản thể lực của nàng chỉ có vậy, suốt quãng đường núi, gần như đi được một đoạn nàng lại mệt tới mức không nhúc nhích được nữa, hắn chỉ có thể miễn cưỡng dừng lại cho nàng hồi sức. Vừa đi vừa nghỉ, rất tốn thời gian, ban nãy Lục Trần áng chừng tới Long Hồ đại khái mất chừng hai canh giờ, nhưng bây giờ bọn họ đi mất hơn một buổi mới nhìn thấy hồ nước tĩnh lặng trên cao.
Tuy rất tốn thời gian nhưng Lục Trần vẫn có vẻ rất kiên nhẫn, từ đầu tới cuối không tỏ thái độ khó chịu gì với Đinh Đương, ngược lại nàng lại hơi ngượng ngùng, nhiều lần nói “Xin lỗi” với hắn, nhưng hắn đều cười cười bỏ qua.
Nhưng hắn thấy nàng vẫn tiếp tục kiên trì đến núi Long Hồ cũng khá là kinh ngạc, có chút gì đó nhìn người con gái này với ánh mắt khác. Khi họ đến nơi bên Long Hồ, hắn chỉ vào mặt nước tĩnh lặng xa xa, nói với nàng:
- Đây là Long Hồ rồi.
Nàng bước lên hai bước, cảm thấy gió lạnh trên đỉnh núi thổi qua lại mang thêm vài phần ướt át ôn nhu. Nàng hít thở thật sâu, thỏa mãn và vui vẻ.
Nàng còn muốn bước lên nữa, chợt bị Lục Trần sau lưng giữ lại, kinh hãi quay đầu hỏi:
- Làm sao vậy?
Hắn nhìn thoáng qua Long Hồ xa xa:
- Đừng gần hồ nước quá.
- Vì sao?
- Ta nghe nói hình như trong Long Hồ này có một con cá quái dị, khá là lớn, có lẽ sẽ khiến ngươi bị thương.
Đinh Đương mở to hai mắt hỏi:
- Cái gì? Ngươi đã từng nhìn thấy sao?
Hắn lắc đầu:
- Nghe người ta nói thôi. Ta cũng tới đây mấy lần rồi, nhưng thực sự chưa từng nhìn thấy.
Nàng nhịn không được bật cười:
- Vậy ngươi còn tin à?
Hắn cười nhún nhún vai:
- Ai biết được. Dù sao thì ngắm cảnh đứng xa một chút cũng được, ngươi đừng tới sát hồ là được mà.
Nàng “Ừ” một tiếng, gật gật đầu, lại nhìn hắn:
- Lục Trần, đa tạ ngươi dẫn ta tới. Giờ để ta lại một mình được rồi, ngươi đi về trước đi.
Lục Trần ngơ ngác một chút, ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì? Vậy lúc về ngươi làm thế nào?
Nàng khoát khoát tay mỉm cười:
- Ta không phải trẻ con, sẽ tự tìm đường về. Giờ ta chỉ muốn ở đây một mình, ngươi về trước đi.
Hắn im lặng một lát, lại ngẩng đầu nhìn trời:
- Giờ không còn sớm nữa, đến khi ngươi xuống núi rất có thể đã tối rồi. Khi đó đường núi lại càng khó đi, ngươi thật sự có thể đi chứ?
Nàng do dự một lát, nhưng vẫn kiên quyết, gật đầu:
- Ta không sao. Ngươi yên tâm, ta chỉ muốn ở đây một mình một lát.
Hắn nhìn nàng một lúc, không nói gì nữa, khẽ gật đầu:
- Vậy được rồi. Ngươi cẩn thận đó.
Đoạn hắn xoay người đi.
Nàng nhìn theo bóng hắn đi xa dần, sắc mặt thoáng phức tạp, như có vài phần ôn nhu, hoặc giả là vài phần áy náy, nhưng rất nhanh xoay người lại, nhìn mặt nước lặng lẽ.
Đúng lúc này, đột nhiên sau lưng nàng có tiếng bước chân. Nàng quay lại, hơi giật mình, là Lục Trần. Hắn đi nhanh tới, cầm một thứ nhét vào tay nàng.
Nàng cúi đầu nhìn, là một cặp đá đánh lửa. Lục Trần thản nhiên nói:
- Khi ngươi xuống núi trời đã tối rồi, không nhìn rõ đường thì bẻ mấy cây củi làm đuốc đi, sau đó vung vẩy nó. Nếu mạng ngươi tốt, ta nhìn thấy sẽ lên núi đón ngươi. Nhưng nếu ta quên việc này, hoặc đã ngủ rồi, thì là số mệnh ngươi không tốt.
Ngón tay xanh nhạt của nàng nhẹ nhàng cầm lấy hòn đá đánh lửa, ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng như làn nước hồ nước, một lát lại cười, gật đầu nói:
- Được!
Lục Trần cười ha ha một tiếng, quay người đi, không ngoái lại, không bao lâu sau đã biến mất ở cuối đường núi.
Đinh Đương nhìn theo bóng lưng người thanh niên kia xa dần, ánh mắt hơi lóe sáng, không biết lúc này nàng đang nghĩ gì.
4/ 9