Chương 44: Bóng quỷ trùng trùng
Thần Giáo tam giới đã suy thoái nhiều năm, dù nó vẫn còn lưu truyền chút danh tiếng, dù nó vẫn có thể gây ra vài chuyện xấu, nhưng ít ra từ mười năm trở lại đây, giáo phái này đã mục ruỗng.
Vì vậy bầu không khí căng thẳng thực chất chỉ ở trong nội bộ Chân Tiên Minh, thậm chí là tại Phù Vân Ty mà thôi. Đương nhiên, phía trên đã ban lệnh truy sát Thần Giáo tam giới, thế lực khắp mọi nơi cũng bắt đầu rục rịch hành động, ngoài sáng trong tối đều có. Song chí ít nhìn từ bên ngoài, Tiên thành không có thay đổi gì, cùng lắm chỉ là thêm một đề tài bàn tán lúc trà dư tửu hậu.
cuối cùng Tiền nhiệm Tuần sát sứ Phù Vân Ty là lão Lưu đã giao phó toàn bộ chức trách, xem như hoàn toàn từ chức. Tâm trạng của y có phần phức tạp, lại thấy hụt hẫng, nhưng cũng xen lẫn niềm vui.
Vui là vì có thể làm việc ở Chân Tiên Minh, đây là lựa chọn tốt nhất mà tu sĩ trong đại bộ phận môn phái tu chân, đặc biệt là các đệ tử tiểu môn phái luôn hướng đến nhất. Tại đây, họ có thể nhận được tài nguyên và cơ hội tốt hơn, cộng thêm sự tôn trọng ngày thường khó có được, mà hụt hẫng cũng vì phải trả giá vài thứ. Nhiều khi họ phải đổ máu đổ mồ hôi, thậm chí là liều mạng, nhưng sau khi từ chức, tất cả đều kết thúc.
Lão Lưu không quen biết nhiều ở Phù Vân Ty, nhưng cũng có vài người quen, vì vậy hôm nay mọi người cùng tập trung uống mừng với y. Tiếc thay Biện Triết trẻ tuổi mà y rất xem trọng kia bận một số sự vụ nên đã rời Tiên thành mấy ngày trước, không thể ở lại tiễn một đoạn đường cuối cùng trước khi y từ chức.
Lão Lưu lấy làm tiếc, có điều cùng uống rượu cười đùa với các huynh đệ khác của Phù Vân Ty cũng rất vui. Sắp đến cuối đường, nhiều khi đã thông suốt, cũng nhìn thoáng hơn, vì vậy nói năng cũng bớt kiêng dè đi nhiều. Sau khi uống say, thậm chí y còn nửa thật nửa đùa, nói những lời ngày thường không dám nói với một vị thượng ty đến thăm y.
Vị thượng ty đó là một nữ nhân, ngày thường tính tình đoan trang nghiêm nghị, nhưng tối nay lại cười trừ cho qua, không hề để bụng. Ngược lại những người khác ngồi quanh bàn rượu đều biến sắc, nhìn lão Lưu như quái vật, chẳng ai buồn bắt chuyện.
Lão Lưu cũng nhận ra điều gì đó, nhưng hơi men đã xộc lên đầu, nhất thời không phản ứng gì nhiều, nên cũng không nghĩ nữa. Khi tỉnh lại đã là sáng hôm sau, đây là lúc y nên rời Tiên thành.
Sáng hôm đó, lão Lưu ngồi bật dậy trên giường đổ đầy mồ hôi, lập tức thu xếp hành trang chạy muốn xịt khói, không dám ở lại Tiên thành thêm giờ khác nào, mặc kệ luôn hứa hẹn của các huynh đệ đến tiễn y lên đường.
May thay, trong quá trình rời thành không có gì ngoài ý muốn, xem ra vị nữ nhân có biệt danh “Quả phụ đen” kia không hề nổi giận, lão Lưu vừa thầm kêu may mắn, vừa tự cảnh cáo mình hồ đồ, cẩn thận cả đời rồi mà lại gây ra chuyện ngu ngốc lúc sắp đi.
Mãi quanh quẩn với suy nghĩ này, y thẳng tiến ra khỏi Tiên thành rộng lớn, dần dần đi xa. Trên đường lớn chật chội náo nhiệt ngoài thành, người qua lại tấp nập, hết thảy đều bình thường, trong cảnh ồn ào huyên náo, bất chợt một tiếng hét thảm thiết vọng lại từ đằng xa, thậm chí rất nhiều người chưa kịp phản ứng gì.
Nhưng cũng có người nghe thấy âm thanh đó, sau khi điều tra rõ ràng bèn thuật lại mọi chuyện. Đó là một buổi sáng như thường lệ, lão Lưu vội vội vàng vàng rời thành, trước khi mất tích đã để lại một tiếng kêu, đó là “Huyết Oanh…”
Thế nhưng người bình thường không hề biết sự thật được che giấu: ái tướng dưới trướng Thiên Lan Chân Quân tại Chân Tiên Minh nắm giữ đại quyền của Phù Vân Ty, dù là ở Chân Tiên Minh lớn mạnh cũng nức tiếng đường chủ chưởng quản, người đó là một nữ nhân tên Tiết Dĩnh, biệt hiệu Huyết Oanh.
…
Trời đã sáng rõ, Đinh Đang và Lục Trần đều thức giấc.
Chẳng nói gì nhiều, Đinh Đang nhanh chóng rời khỏi đây, Lục Trần chỉ tiễn cô ra đến đầu đường rồi không tiếp tục xuống núi nữa. Hắn nhìn bóng dáng vội vã rời đi của cô, trầm mặc không nói.
Lẽ nào lúc Đinh Đang ở trên núi đã xảy ra chuyện gì đó.
Đêm qua, tại sao trông nàng ấy có vẻ yếu ớt và bất lực?
Rốt cuộc là nàng sợ Lục Trần, sợ cái chết, hay là sợ thứ gì khác?
Sau đó nàng không nói gì nữa, Lục Trần cũng chẳng gặng hỏi.
Ngày tháng mau chóng trở lại bình thường, hoặc là nhìn từ bên ngoài, cuộc sống chưa từng thay đổi, hết ngày này đến ngày khác cứ lặp lại. Đinh Đang không đến gặp Lục Trần nữa, những gì nàng nói với giọng run run hôm đó dường như chỉ là mê sảng trong đêm tối, lặng lẽ cuốn theo chiều gió.
Lục Trần vẫn tiếp tục cuộc sống cô độc của mình, thi thoảng lại đến quán rượu dưới núi uống giải sầu, phần lớn thời gian đều ở trong nhà tranh của mình. Mỗi ngày hắn đều thử tu luyện lại, nhưng tư chất Thần bàn ngũ hành trọng sinh quá kém, khiến con đường tu luyện của hắn cực kỳ gian nan, linh lực trong cơ thể vô cùng ít ỏi, tiến triển mỗi ngày không nhiều. Nhưng Lục Trần không hề nản chí, ngược lại hắn luôn kiên trì, tiếp tục tiến về phía trước trên con đường từng đi qua này.
Về mặt thần bàn hắc ám, từ tối hôm đó, hắn không hề đụng đến nữa.
Bởi vì khi nhớ đến tình hình trong bóng tối đó, hắn có thể cảm nhận rõ ràng, chí ít trong khoảnh khắc bóng tối dâng trào mãnh liệt nhất, hắn mơ hồ có ảo giác lý trí hoặc cơ thể của mình mất đi khống chế.
Trải qua hai lần tiếp xúc với linh lực màu đen kia, Lục Trần gần như có thể chắc chắn có liên quan đến giết chóc và cái chết. Hắn không kiêng kỵ máu tươi, cũng chẳng sợ bóng tối, trong những tháng ngày tĩnh lặng ở quá khứ, hai thứ này luôn theo sát hắn. Nhưng nếu thông qua giết chóc mới có thể lấy được linh lực, thứ này vượt quá giới hạn trong lòng hắn. Hơn nữa còn một việc tuy tầm thường nhưng rất quan trọng, khiến hắn ý thức phải giữa một chút khoảng cách với thần bàn hắc ám này.
Đó là nồi thịt thỏ chua kỳ quái kia.
- Lão Lưu chết rồi.
Mặt trời chói chang chiếu ở bên ngoài, tuy trong quán rượu mát hơn một chút nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.Trên trán lão Mã không ngừng rịn ra mồ hôi, y vội lấy khăn lau che hết nửa khuôn mặt, bình thản nói với Lục Trần.
- Chết thế nào?
- Hôm rời Tiên thành, mất tích ngoài cửa đông Tiên thành, có người nghe thấy tiếng thét nhưng không tìm được y. Lúc phát hiện ra thì lão Lưu đã thành cái xác không hồn, bị vứt ở rừng tùng đen phía cửa tây, còn bị dã thú gặm mất nửa cái đầu.
Lục Trần im lặng một lúc, lại hỏi:
- Do ma giáo ra tay?
Lão Mã thở dài, đặt khăn tay xuống rồi nói:
- Gần dây Phù Vân Ty liên tiếp có hai Tuần sát sứ bị giết, Trương Cửu Bình đúng là bị ma giáo giết, còn lão Lưu thì tạm thời không kết luận được, tạm thời không phát hiện bất kỳ dấu vết nào của ma giáo. Hơn nữa…
5/ 7