Chương 52: Phản bội đương trường
Trong mắt người mặc áo đen lóe lên sự dữ tợn, đi về phía trước từng bước một. Công tử trẻ tuổi hơi nhíu mày, mắt lộ vẻ phiền chán, vừa định mở miệng nói chuyện thì đột nhiên bên ngoài quán rượu vang lên tiếng huyên náo.
Sắc mặt công tử trẻ tuổi sầm xuống, quát:
- Chuyện gì?
Có người áo đen chạy từ ngoài phòng vào, vội vàng nói:
- Trên núi cháy rồi!
Mọi người trong phòng đều cả kinh, vội vàng nhìn ra cửa. Quả nhiên thấy trong bóng đêm đen kịt, trên núi Trà đột nhiên có sáu bảy nơi đồng thời bốc cháy, thế lửa nhìn còn chưa nối thành một vùng, hình như cũng không lớn lắm nhưng ánh lửa sáng rực, thiêu đốt hừng hực, hơn nữa gió núi thổi vù vù, hiển nhiên không bao lâu nữa sẽ biến thành lửa cháy khắp núi.
Đám người áo đen trầm mặc. Đột nhiên có người mắng chửi, còn có người định xông lên núi nhưng lập tức bị công tử trẻ tuổi quát bảo ngừng lại. Chỉ thấy gã nhìn quanh, lần đầu tiên sắc mặt trở nên lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh dần, nói:
- Nơi đây chỉ cách Nam Tùng sơn có ba mươi dặm, nếu thế lửa trên núi lớn lên thì nhất định Thiên Thu môn sẽ phái người tới đây xem xét. Đến lúc đó lớn chuyện rồi, làm sao có thời gian cho các ngươi hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Đám người áo đen đều im lặng không nói gì. Một lúc lâu sau, người thanh niên kia mới cười lạnh một tiếng, đột nhiên vỗ quạt vào lòng bàn tay, trầm giọng nói:
- Phóng hỏa thiêu phòng! Giết lão mập trong phòng! Chúng ta đi!
Rất nhanh trong màn đêm tĩnh lặng, ánh lửa bùng lên ngập trời, chiếu sáng cả một vùng phụ cận, bao phủ toàn bộ quán rượu nhỏ. Từ hiệu quả phóng hỏa mà nhận xét thì hiển nhiên đám người áo đen này đều là người chuyên nghiệp, trước kia không biết đã làm bao nhiêu lần rồi. Mà hơi lạ mặc dù động tĩnh đêm nay đã lớn như vậy rồi nhưng trừ quán rượu nhỏ này ra thì những nơi khác trong thôn Thanh Thủy vẫn yên ắng, giống như thôn dân không hề bị kinh động vậy.
Cùng lúc đó, khi quán rượu nhỏ đã từ từ bị ngọn lửa thiêu đốt nuốt hết, giờ có hai người áo đem lôi lão Mã uể oải đáng thương ra vứt ở mảnh đất trống trước quán rượu.
Công tử trẻ tuổi đi tới, thần sắc nghiêm nghị, giống như bởi các chuyện bất ngờ mà rốt cục không thể giữ vẻ lạnh nhạt nữa, nghiêm mặt nói:
- Lão mập, ta kính lão là một Hán tử. Nhưng ngươi cũng thấy được tình hình hiện tại rồi, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Nói cho ta biết lai lịch của Ảnh Tử kia, còn nói nơi ở hiện tại của hắn, nếu không thì ngươi chỉ còn cách…
Gã liếc mắt sang bên cạnh một cái, hai người áo đen vừa bắt lão Mã đồng thời rút thanh đao sáng như tuyết ra. Động tác của một người áo đen trong đó hơi nhanh, đặt đao trên cái cổ to béo của lão Mã. Mà người áo đen còn lại chậm hơn, do dự một chút liền thu đao lùi lại phía sau, đứng trở lại trong đám người.
Lưỡi đao lạnh như băng áp vào cổ lão Mã, khiến thân thể lão Mã không nhịn được mà co rụt lại, mặt cũng tái nhợt đi. Có thể nhận ra lão vẫn hơi lo sợ, thậm chí không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn người mặc áo đen kia một cái.
Có lẽ do phản ứng bản năng vào thời khắc sinh tử, thân thể lão run rẩy kịch liệt, sau đó nhìn thẳng vào mắt người áo đen chuẩn bị giết chết mình, giống như muốn nhớ kỹ tướng mạo hung thủ, sau đó biến thành quỷ báo thù. Đáng tiếc kẻ này áo đen mặc kín, ngay cả mặt mũi cũng đều bịt kín, chỉ lộ mỗi đôi mắt.
Lão Mã trừng mắt nhìn kẻ mặc áo đen này hung tợn.
Người mặc áo đen chẳng hề để ý.
Mà công tử trẻ tuổi bên kia như đã hết kiên nhẫn, lạnh lùng thốt lên:
- Nghĩ kỹ chưa?
Dừng lại trong chốc lát, gã liền hừ lạnh một tiếng, vung tay lên nói:
- Ra tay…
- Đừng!
Đột nhiên một tiếng hét thảm vang lên. trong giây lát Lão Mã mập mạp hét to, vẻ thiết huyết, bất khuất, thà chết không sờn vừa rồi không cánh mày bay, thoáng cái đổi thành ánh mắt uể oải nịnh nọt, kêu lớn:
- Ta nói! Ta nói!
- Ồ…
Nhất thời đám áo đen xung quanh giật mình, kể cả công tử trẻ tuổi hình như cũng hơi bất ngờ, ngẩn ra một lúc, trong khoảnh khắc chưa kịp có phản ứng.
Mà kẻ mặc áo đen đứng cạnh lão Mã thoạt nhìn như càng bị giật mình hơn, thân thể lảo đảo suýt ngã sấp xuống. Gã như rất căm tức, giơ một chân lên đạp lão mập này một đạp!
- Ôi chao…
Lão Mã lăn ha vòng trên mặt đất, thoạt nhìn như một đống thịt mỡ, nhất thời nhe răng trợn mắt.
Mà công tử trẻ tuổi bên kìa giờ này mới tỉnh ngộ, vội vàng quát bảo thủ hạ áo đen không ngờ còn đang định đánh tiếp lão mập. Gã bước nhanh tới bên người lão Mã, nghiêm mặt nói:
- Mã Tiểu Vân!
Một tiếng này vừa ra khỏi miệng, ngay cả chính gã cũng nhíu mày, cảm thấy tên mập này và cái tên của lão thật sự quá khác nhau. Nhưng lúc đầu Phù Vân Ti của Chân tiên minh gửi tin mật báo, quả thật tên người này là vậy… Chẳng qua giờ phút này cũng không thể nghĩ nhiều, công tử trẻ tuổi hít thật sâu một hơi, nói:
- Mã Tiểu Vân, ngươi nghe đây. Ta tên là Thương Phi Dực, chính là phó chủ Tây Đàn của thần giáo Tam giới. Chỉ cần ngươi nói thật, ta đảm bảo ngươi không lo chuyện sống sót, càng không cần sợ Phù Vân Ti đuổi giết.
Mã Tiểu Vân … Chà, lão Mã mập mạp gật đầu liên tục nói:
- Đa tạ, đa tạ, nhất định ngươi phải cứu ta đó!
Thương Phi Dực vuốt cằm, ánh mắt lộ vài phần chờ mong và hồi hộp nói:
- Vậy ngươi mau nói, rốt cục bóng đen ẩn trong đêm tối có thân phận gì?
Toàn sân yên tĩnh, tất cả người áo đen xung quanh đều nín thở lắng nghe theo tiềm thức.
Gió đêm thổi qua, chỉ có tiếng lửa lớn đang thiêu đốt quán rượu là còn đang phát ra tiếng động lép bép. Mà ở nơi xa hơn, sâu trong vùng đêm đen tối loáng thoáng vọng lại một tiếng ò ò mơ hồ, giống như trâu bò nhà ai rốt cục bị kinh động mà kêu lên vậy.
Lão Mã cắn răng, hình như trải qua tranh đấu nội tâm cuối cùng, thậm chí còn quay lại nhìn người mặc áo đen đang cầm đao kia một cái, hình như là rất sợ hãi lưỡi đao của đối phương. Sau một lát, lão mở miệng nói:
- Tên thật của bóng đen kia là gì ta không biết. Nhưng từ khi ta biết hắn thì tên hắn là Lục Trần, năm nay hai mươi tám tuổi, vóc người trung bình…
Lông mày Thương Phi Dực hơi nhíu lại, gật gật đầu, hiển nhiên là gã cũng hiểu khá rõ tình huống của bóng đen này, cũng chứng minh quả nhiên lời lão mập này nói là thật. Gã lập tức hỏi:
- Nói hết chưa, còn có gì không?
Lão mập do dự một chút, người áo đen đứng cạnh hình như rất khinh bỉ tên tiểu nhân vô lại này, quát khẽ một tiếng, gác đao lên cổ lão Mã, quát:
- Nói mau!
6/ 5