Thiên Ảnh

Chương 55: Đòi giá trên trời

Chương 55: Đòi giá trên trời

Tìm được ba người dẫn đường nhưng hiển nhiên đội ngũ hai nam một nữ này không cần nhiều như vậy. Vì vậy bọn họ liền mượn ông chủ quán rượu một gian phòng nhỏ yên tĩnh để nói chuyện với ba vị dẫn đường này lúc.
Ông lão gầy đen tiến vào một lát, đi ra ngồi chồm hỗm một bên rít thuốc, sắc mặt lạnh nhạt, không nói gì cũng không lộ vẻ vui sướng, như đang chờ đợi kết quả.
Đại hán tiến vào sau, một lát sau cũng đi ra, ngồi một bên, mua của ông chủ quán một bầu rượu uống, có vẻ cũng đang chờ.
Cuối cùng thanh niên tên Lục Trần kia đi vào.
Gian phòng không lớn nhưng quả thật rất yên tĩnh. Sau khi đóng cửa lại, hầu như không nghe thấy tiếng động gì nữa. Trong phòng có hai nam một nữ, người dẫn đầu nhìn qua là một nam tử trung niên chừng bốn mươi tuổi. Hai người bên cạnh gã, nam chừng hơn hai mươi, trông khá anh tuấn, đôi mắt nhìn Lục Trần, sâu trong đáy mắt thấp thoáng có sự kiêu ngạo như đứng từ trên nhìn xuống. Mà người cuối cùng là một thiếu nữ chừng mười sáu mười bảy tuổi, làn da trắng muốt, mũi thon mày nét, gương mặt hết sức xinh đẹp đang rất tò mò nhìn Lục Trần, hình như hơi kinh ngạc vì tuổi còn trẻ như vậy đã có thể làm dẫn đường tại địa phương nguy hiểm thế này.
Thấy Lục Trần tiến vào, vị nam tử trung niên dẫn đầu kia cười với hắn một chút rồi nói:
- Lục huynh đệ đúng không, mời ngồi.
Lục Trần cười gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế trống trong phòng. Sau đó nam tử trung niên kia cũng không lãng phí thời gian, hỏi thẳng vào vấn đề:
- Chúng ta muốn vào vùng đất mê loạn để tìm một loại linh tài, tên là Tịch vụ hoa. Lục huynh đệ đã từng nghe nói tới chưa? Có thể mang chúng ta đi tìm vật ấy không?
Mắt Lục Trần hơi nhìn xuống, hình như trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, sau đó lại đưa mắt nhìn ba người này, cuối cùng nhìn về phía nam tử trung niên nọ, mỉm cười nói:
- Hai trăm linh thạch.
- Cái gì?
Mặc dù nam tử trung niên kia nhìn rất biết kiềm chế nhưng khi nghe tới số lượng như vậy cũng biến sắc, mặt lộ vẻ kinh ngạc. Mà hai người trẻ tuổi phía sau gã đầu tiên là kinh ngạc, sau đó tức giận. Nam tử trẻ tuổi kia lại càng tức đến bật dậy, chỉ vào Lục Trần, cả giận nói:
- Thằng nhãi nhà ngươi coi chúng ta là kẻ ngu để vòi tiền sao? Hai người vừa rồi nhiều nhất cũng chỉ đòi chúng ta có năm mươi linh thạch thôi!
- Tiểu Hà.
Nam tử trung niên kia lên tiếng quát bảo y dừng lại. Nhìn qua gã đã bình tĩnh khá nhiều, chẳng qua sắc mặt lúc này cũng không dễ nhìn lắm, lạnh lùng nhìn Lục Trần nói:
- Vị sư điệt này của ta vừa rồi nói là thật. Huynh đệ, ngươi vừa mở miệng đã đòi giá cao như vậy, chẳng lẽ là định đùa cợt chúng ta sao?
Nói xong lời cuối cùng, lgã cau mày, mơ hồ đúng là có khí thế không giận vẫn có uy.
Nhưng Lục Trần lại chẳng lộ vẻ sợ hãi bởi mấy người trước mắt tức giận, ánh mắt và vẻ mặt nhìn qua vẫn bình tĩnh. Cùng lúc đó thân thể hắn hơi nghiêng về phía trước, tới gần nam tử trung niên nọ, sau đó nói nhỏ:
- Ngươi muốn một vân hay là hai vân?
Nam tử trung niên kia nhướn mày, biến sắc, giống như trong nháy mắt này đã có cái nhìn hoàn toàn mới với thanh niên trước mắt này, nhưng đồng thời ánh mắt cũng sáng lên, nói:
- Hả? Không ngờ ngươi biết cả Tịch Vụ Hoa hai vân sao?
Lục Trần cười cười, không nói lời nào mà chỉ gật đầu.
Trên đời có vô số linh tài bảo vật, có công hiệu vào phẩm bậc khác nhau. Trong tu chân giới rộng lớn thường thường lấy việc bản thân linh tài có khả năng ngưng tụ ra bao nhiêu linh vân để phân chia phẩm chất cao thấp. Có một linh vân là linh tài một vân, hai linh vân là linh tài hai vân, cứ thế mà tăng lên. Linh vân càng nhiều thì giá trị linh tài càng cao. Thậm chí linh tài thêm một linh vân thường giá sẽ đắt gấp mấy chục lần linh tài một linh vân.
Đưa mắt nhìn khắp đại lục Trung thổ thần châu rộng lớn, hầu như tất cả linh tài đều nằm trong hệ thống nghiêm khắc này. Nhưng trên đời lại có một vùng đất mê loạn quỷ dị thần kỳ, nơi ngũ hành điên đảo hỗn loạn này. Cũng không biết bởi nguyên nhân quái lạ gì mà trong số lượng khổng lồ gồm vô số linh tài trong thiên địa tại vùng đất mê loạn này có một số ít linh tài sẽ đột nhiên phát sinh biến hóa quỷ dị, số linh vân không hiểu sao bỗng tăng lên.
Đương nhiên loại tình huống này cực kỳ hiếm thấy, không nói là trăm năm khó gặp, đối với người bình thường cũng là chuyện chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Chẳng qua bao nhiêu năm nay, nhân tộc trong giới Tu chân đã sớm phát hiện, linh tài đột nhiên biến dị tại vùng đất mê loạn này chẳng những công hiệu và linh lực bản thân tăng mạnh, bên trong linh tài còn thường ẩn chứa hiệu lực đặc biệt, chẳng những có lợi rất lớn với tu luyện tiên đạo, hơn nữa khi luyện chế tiên đan linh dược, đôi khí có thể tạo thành vui mừng và ngạc nhiên bất ngờ.
Loại linh tài biến dị này vẫn luôn luôn được coi trọng hết sức trong Tu chân giới, giá trị cực cao. Chẳng qua trong số lượng linh tài vô cùng khổng lồ tại vùng đất mê loạn này cuối cùng cũng chỉ có một bộ phận cực nhỏ linh tài sẽ nảy sinh biến dị. Mà do các loại ý đồ bí mật, để không ai phát hiện ra loại linh tài này, các danh môn đại phái sẽ không tuyên truyền, tán tu độc hành nếu không tự mình ăn thì sẽ âm thầm ra tay, ít khi nói toạc ra. Cho nên cho tới ngày nay, số linh tài có linh vân biến dị được mọi người biết chính thức chỉ có mười mấy loại mà thôi, còn rất nhiều loại chỉ có một số người biết được trong phạm vi nhỏ.
Tịch Vụ Hoa cũng là một loại linh tài có thể phát sinh biến dị mà không mấy người biết như vậy.
- Ừ, ta biết chứ.
Lục Trần đáp một câu, nhìn qua như nói một chuyện không gì bình thường thường hơn được.
Mà ba người ngồi đối diện hắn lại đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt khác nhau. Thiếu nữ trẻ tuổi mặt có vẻ ngạc nhiên và hưng phấn. Mạt tông tên Tiểu Hà kia lại cau mày, ánh mắt nhìn Lục Trần lộ vài phần cảnh giác, hình như cũng không tin tưởng hắn lắm. Mà vị nam tử trung niên đứng đầu kia lại suy nghĩ nghiêm túc một lát, sau đó nói với Lục Trần:
- Kiến thức của Lục huynh đệ rộng rãi khiến kẻ khác phải bội phục. Không gạt ngươi, lần này ba người chúng ta đến đây, nếu có thể tìm được Tịch Vụ Hoa phát sinh biến dị thành hai vân thì đúng là tốt nhất. Nhưng loại đồ vật này chỉ có thể may mà gặp được, chúng ta cũng chỉ có thể nhờ người dẫn đường mang chúng ta đi tới khu vực Tịch Vụ Hoa sinh trưởng trong vùng đất mê loạn, sau đó lại tìm kiếm thêm, thử vận may mà thôi. Lục huynh đệ ngươi dù có kiến thức uyên bác nhưng nếu chỉ một câu nói này liền muốn giá tiền cao hơn bốn năm lần so với hai vị kia thì cũng xin thứ lỗi cho chúng ta.
- Nếu ta cam đoan có thể mang các ngươi đi tìm được Tịch Vụ Hoa hai vân thì sao?
Lục Trần nói
- Cái gì, ngươi thật sự có thể tìm được sao?
Lúc này thiếu nữ khá xinh xắn kia buột miệng. Nhìn vẻ mặt vui mừng của nàng thì đúng là không nhịn được nữa phải đứng lên rồi.
Lục Trần mỉm cười với nàng, sau đó nói với nam tử trung niên nọ:
- Linh tài biến dị ở bề mặt, ít nhất giá tiền có thể so với loại linh tài cao hơn mình một cấp. Nói cách khác, Tịch Vụ Hoa hai vân nào có thể so với linh tài ba vân, mà sự quý hiếm lại càng hơn xa. Tính ra như thế thì hai trăm linh thạch cũng không phải là cao chứ?
Nam tử trung niên trầm ngầm không nói. Tiểu Hà sau lưng gã hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nói đúng nhưng ngươi dựa vào cái gì mà có thể cam đoan tìm được Tịch Vụ Hoa hai vân hiếm thấy chứ?
Lục Trần nhún vai, cũng không cãi cọ với Tiểu Hà, chỉ vươn hai ngón tay ra với nam tử trung niên kia:
- Hai trăm linh thạch.
- Đúng rồi.
Sau đó hình như hắn nhớ ra điều gì, lại thêm vào một câu:
- Ta chỉ dẫn các ngươi đi tìm được vật ấy, còn về việc hái hay thu thế nào, trên đường gặp phải yêu thú độc vật gì, bị tu sĩ khác ra tay cướp đoạt hay không là ta mặc kệ đấy.

6/ 8


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất