Thiên Ảnh

Chương 68: Mạng người, mạng chó

Chương 68: Mạng người, mạng chó

- Sẽ thế nào?
Dịch Hân thấp giọng hỏi.
Lục Trần nhìn mặt nàng, chậm rãi đáp:
- Nếu cô rơi vào bẫy và bị bắt sống, sau khi không còn sức chống cự, lão sẽ cưỡng đoạt cô trước. Sau đó chặt đứt thân thể cô, chia làm nhiều khúc thịt, rồi để ăn dần.
Hắn chỉ vào cái chân báo lấm đầy máu trên mặt đất, mặt không một biểu cảm:
- Giống như thứ đó.
- Ọe!
Dịch Hân nhìn cái chân đó, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa. Toàn thân nàng run rẩy, chạy vào bụi cỏ bên cạnh, cúi người nôn thốc nôn tháo, mặt cắt không còn một giọt máu.
Lục Trần im lặng nhìn nàng, hắn không dỗ dành, cũng không tiếp tục nói những lời lạnh tanh đó nữa.
Qua một hồi lâu, hình như Dịch Hân mới từ từ bình tĩnh lại. Nàng thở dốc đứng thẳng dậy, bước từng bước tới. Lần này nàng không dám nhìn vào lão người Man dơ bẩn hung ác đó nữa, thậm chí cả cái chân báo đó nàng cũng không dám nhìn, mà chỉ rụt rè đi đến cạnh Lục Trần, ngập ngừng một lúc mới thấp giọng nói:
- Lục đại ca, chúng… chúng ta đi thôi…
- Được!
Lần này Lục Trần lại đồng ý dứt khoát một cách lạ thường, khiến Dịch Hân cũng thấy hơi ngạc nhiên. Tuy nhiên tiếp sau đó, nàng thấy Lục Trần quay người, đi về phía lão người Man đang nằm rên rỉ.
Người thanh niên này không gào thét, không nạt nộ, cũng không có sát khí. Thậm chí thoạt nhìn sắc mặt hắn cũng không có bất cứ thay đổi nào, nhưng Dịch Hân lại cảm giác được nhiệt độ xung quanh đã lạnh đi đôi phần. Còn lão người Man dường như cũng nhận thấy điều gì đó. Lão gào rú, mắng chửi, ra sức lùi về sau, kéo thành một vệt máu kinh khủng trên mặt đất.
Nhưng tất cả đều vô dụng, Lục Trần vẫn nhanh chóng bước đến trước mặt lão, trước ánh mắt kinh hãi của Dịch Hân, hắn giơ thanh đoản kiếm đen đâm xuống!
Lưỡi kiếm sắc bén ngay lập tức xuyên thủng máu thịt, đâm thẳng vào tim lão người Man.
Toàn thân lão ta căng cứng và co quắp, trong miệng gào thét những lời quỷ dị mơ hồ. Một lát sau, bộ xương bẩn thỉu hung ác đó ngủ thiếp đi, thân thể cứng đờ ngừng thở.
Lục Trần rút kiếm đứng dậy, quay trở lại, vẻ mặt thản nhiên đến mức như vừa làm một việc quá đỗi bình thường, hắn nói với Dịch Hân:
- Giờ thì có thể đi được rồi.
Dịch Hân sững sờ gật đầu, nhìn Lục Trần đi về phía sườn dốc. Chợt nàng bỗng kích động, không kìm được hỏi hắn:
- Lục đại ca, huynh… có phải huynh có thù oán gì với người Man không?
Lục Trần khựng lại, không quay đầu, một lúc sau mới đáp:
- Xem như là có chút thù oán, nhưng cũng không tới mức thấy là giết. Có điều nếu người khác muốn giết ta trước, thì ta sẽ không bỏ qua cho kẻ đó.
Dịch Hân im bặt, sắc mặt đầy sự phức tạp. Tất cả vừa diễn ra trước mắt, bao gồm cả tên Lục Trần này, đều hoàn toàn khác hẳn với những gì nàng từng gặp trong cuộc sống đơn thuần trước đây, chúng vượt xa nhận thức của nàng. Nếu nói người cứu nàng đêm qua là một thanh niên kỳ lạ xả thân vì nghĩa, thì Lục Trần của hôm nay như bỗng nhiên trở thành một người hoàn toàn khác.
- Đi thôi.
Lục Trần ở đằng trước quay người gọi nàng. Dịch Hân giật mình, vội đáp lại một tiếng, rồi sải bước đi tới. Nhưng khi nàng vừa đi qua sơn động, chuẩn bị đi lên sườn dốc rời khỏi đây cùng Lục Trần, thì đột nhiên có mấy tiếng kêu bi thương truyền ra từ trong động, ngay sau đó, một thân hình nhỏ bé cực nhọc bò ra khỏi động.
Đó là một chú chó nhỏ lông đen, trên lưng có một đường vân trắng, một chân sau bên phải của nó cụp xuống đất một cách không tự nhiên, xem ra là đã gãy rồi. Người nó bẩn hết sức, nhìn cực kỳ thê thảm.
Chú chó nhỏ dồn sức bò ra ngoài, như thể dùng chút sức lực cuối cùng, bất chấp tất cả cũng phải sống tiếp, sau đó nó kêu vài tiếng với Dịch Hân đang ở gần đó.
- Gâu gâu… gâu…
Dịch Hân dừng bước, vẻ mặt nàng như không đành lòng.
Lòng trắc ẩn đó khiến chính bản thân Dịch Hân cũng cảm thấy kỳ lạ. Trước kia khi đi qua một số thành trấn, nàng chưa từng gặp chó hoang, mèo hoang nào đáng thương, nhưng dường như lúc này nàng đặc biệt mềm lòng. Có lẽ từ đêm qua tới hôm nay, do nàng bỗng chốc nhìn thấy quá nhiều cảnh giết chóc và máu đổ mà trước đây chưa từng gặp, cảm giác nặng nề đó khiến nàng gần như không thở được.
Hoặc có lẽ, nàng chỉ đơn giản là mềm lòng thôi.
Do vậy, nàng quay người đi về phía chú chó, Lục Trần ở đằng trước dừng bước, nhìn nàng một cái, hắn nhíu mày lại.
Dịch Hân đi đến cạnh chú chó rồi ngồi xuống, quan sát nó, lập tức phát hiện tình trạng của nó tệ hại hơn nàng tưởng.
Ngoài cái chân gãy ra, trên người nó còn có ít nhất mười mấy vết thương, nói là thương tích đầy mình cũng chẳng có gì quá đáng. Có mấy vết thương da thịt xung quanh đã hoại tử, bốc mùi kinh khủng, thực sự khó mà tưởng tưởng được. Không biết thời gian qua chú chó này rốt cuộc phải chịu cảnh hành hạ như thế nào dưới bàn tay lão người Man hung ác đó.
- Chúng ta mau cứu nó đi !
Dịch Hân quay đầu lại gọi Lục Trần.
Lục Trần lạnh nhạt lắc đầu.
Dịch Hân cắn răng, chậm rãi đứng dậy, chú chó mực nhìn nàng, lại khẽ kêu vài tiếng.
Sắc mặt Dịch Hân dao động. Cảnh tượng giáp ranh sự sống cái chết từ tối qua tới giờ lướt qua trong đầu nàng, những cảnh tượng đẫm máu đó thình lình kích thích cơn buồn nôn của nàng. Nhưng không biết dũng khí từ đâu ra, hay chỉ là oán khí đột nhiên bùng phát do nội tâm bị đè nén quá lâu, Dịch Hân thình lình dậm chân, rút ra một tấm vải bọc lấy chú chó, rồi cố sức dùng một tay ôm nó lên, cúi đầu bước đi.
Đến cạnh Lục Trần, nàng không dám nhìn vào mặt hắn, nhưng nàng vẫn đứng lại, rồi nói bằng một giọng khe khẽ hơi run rẩy, nhưng lại hết sức quả quyết:
- Ta… ta phải cứu nó!
Nói rồi nàng liền bước nhanh về phía trước, Lục Trần lộ vẻ ngạc nhiên. Nhìn bóng lưng cô nương đó, trong một thoáng, gương mặt hắn cũng lộ vẻ ngỡ ngàng hiếm thấy.
- Người con gái này, trong đầu nghĩ những gì vậy không biết…
Hắn khẽ làu bàu, lắc đầu đi theo.
Nhưng mới đi được hai bước, đột nhiên chỉ nghe thấy đằng trước có tiếng kêu thất kinh, Lục Trần giật mình, ngẩng đầu nhìn qua, thì thấy Dịch Hân bước quá gấp, vừa bước vào rừng đã bị một khúc cây ngáng trúng làm ngã sõng soài, còn chú chó đó cũng bị hất văng, rơi phịch xuống bụi cỏ bên cạnh, tiếng rên rỉ la ó nối nhau vang lên.
Lục Trần thở dài ngán ngẩm, ngước lên nhìn trời, rồi đi tới dìu Dịch Hân dậy.
Dịch Hân đỏ mặt không dám nhìn hắn. Nàng cúi đầu phủi bụi trên người, rồi định chạy đến nhặt chú chó lên.
Ai ngờ vừa động đậy một chút đã bị Lục Trần giữ lại đẩy sang một bên, Dịch Hân sốt ruột nói:
- Huynh đừng cản ta, ta… ta phải cứu…
- Im đi!
Lục Trần cáu gắt ngăn nàng lại, rồi đi tới nhặt chú chó mực lên, trừng mắt nhìn Dịch Hân:
- Đừng thừa lời nữa, đi thôi.
Dịch Hân ngượng ngùng nói:
- Huynh…
Lục Trần hừ một tiếng, không thèm để ý đến nàng, tay ẵm chú chó mực đi về phía trước, miệng bảo:
- Ta tốn biết bao nhiêu công sức mới nắn tay lại được cho cô, cô chớ có để ngã gãy tay cái kiểu vớ vẩn đó! Thật phiền phức.
Dịch Hân há miệng, nhìn bóng lưng nam tử đó. Đột nhiên khóe miệng cong lên, để lộ nụ cười hoan hỉ.
- Này, cô còn ngẩn ra đó làm gì!
Lục Trần ở phía trước ngoái lại gọi một câu.
Dịch Hân giật cả mình, vội vàng đuổi theo, miệng đáp:
- Tới ngay, tới ngay!
Nói rồi, nàng chạy đến sau lưng Lục Trần nhanh như chớp, đi theo sát hắn trở ra bên ngoài khu rừng.
8/ 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất