Chương 73: Đêm khuya lấy vật.
Mùa thu qua, thành nhỏ Nguyệt Nha bên ngoài Vùng đất Mê loạn đã vào đông. So với Đại Băng Hải phương bắc có thể làm người ta thành nước đá, mùa đông ở nơi này cũng không quá khổ sở, tối đa cũng chỉ là mặc thêm một hai bộ quần áo mà thôi. Nếu là tu sĩ có đạo hạnh đủ thâm sâu thậm chí còn có thể bỏ qua.
Lục Trần nhàn nhã đi bộ trong thành Nguyệt Nha, sau lưng hắn, cách không xa là một con chó đen nhỏ lon ton chạy theo.
Cho dù lúc trước có nói mấy lời khó nghe với Dịch Hân nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm thịt A Thổ hầm ăn.
Hiện giờ A Thổ đã hoàn toàn khác với khi được phát hiện trong Vùng đất Mê loạn. Bộ lông bị cạo đã dài ra, không còn là con chó ngốc khó coi kia nữa. Hơn nữa, lúc này, vóc người nó cũng lớn hơn một vòng, toàn thân lông đen sáng bóng, động tác nhanh nhẹn nhẹ nhàng, đôi mắt sáng ngời linh động, nhìn qua cực kỳ hoạt bát. Từ trên xuống dưới đã thay đổi hoàn toàn thành một con chó khác, đại khái chỉ còn cái chân què tập tễnh kia là ghi lại khoảng thời gian nó đã từng thống khổ.
Đi qua một con phố, phía trước là khu chợ náo nhiệt nhất thành Nguyệt Nha, người đến người đi nườm nượp, âm thanh huyên náo.
Lục Trần nhìn quanh một chút, mặt không đổi sắc tiếp tục bước đi. A Thổ sau lưng hắn hết nhìn đông lại nhìn tây, bỗng nhiên chui tọt vào trong đám người, đảo mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Hắn quay đầu nhìn nhìn, sắc mặt lạnh nhạt tựa như không quan tâm, vẫn tiếp tục đi dạo, không bao lâu sau đã tới nơi náo nhiệt nhất khu chợ thì thấy một đám người vây quanh trước một thông cáo, xì xào bàn tán ầm ỹ, hình như có thứ gì đó khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Hắn tò mò, cũng đi tới, chen vao đám người xem bảng thông cáo. Trên đó dán tầng tầng lớp lớp giấy cũ kỹ. Quả nhiên, có một tờ giấy mới màu vàng lớn, có ghi mấy chữ:
“Truy nã Lam Hồ Điệp! Lão chó tham tài háo sắc cùng hung cực ác, làm vô số việc ác, giết người phóng hỏa gian dâm cướp bóc, gây họa nhân gian, nợ máu chồng chất. Gần đây có báo gã đã đến Vùng đất Mê loạn, tu sĩ ven đường cùng bắt. Phàm ai bắt được, sẽ trọng thưởng năm ngàn linh thạch.”
Cuối cùng có đề Chân Tiên Minh đại danh đỉnh đỉnh.
Người xung quanh vây xem bàn tán ầm ỹ, một nhóm người tỏ vẻ oán giận khinh bỉ với những chuyện ác mà Lam Hồ Điệp đã làm, một nhóm khác thì cảm thán Chân Tiên Minh đã ra mặt, hẳn thiên hạ sẽ không còn nơi nào cho lão chó này dung thân. Khó trách gã lại tìm đến Vùng đất Mê loạn hung hiểm hỗn loạn nhất, đồng thời cũng là nơi thế lực Chân Tiên Minh yếu nhất.
Lục Trần đứng trước bảng thông cáo nhìn một lát, sắc mặt hơi lạ, một lúc lâu sau bỗng hắn thở dài, lẩm bẩm mắng:
- Thật là một tiện nhân!
Hắn quay người rời khỏi bảng thông cáo, đi ra ngoài khu chợ. Đi được nửa đường thì thấy một bóng đen lóe lên bên cạnh, là con chó đen A Thổ không biết từ đâu nhảy ra, miệng còn ngậm một cục xương, xem chừng cũng không còn nhiều thịt, không biết tìm được ở đâu.
A Thổ thấy Lục Trần bèn chạy lại, vẫy đuôi với hắn hết sức thân mật, sau đó đặt cục xương dưới chân hắn.
Hắn liếc mắt:
- A Thổ, ta đã nói rất nhiều lần rồi, ta không ăn cái này…
Cũng không rõ con chó có nghe hiểu được không, chỉ là nhìn nó rất vui vẻ, lại sủa hai tiếng với hắn.
Hắn lắc đầu, sờ sờ gáy nó một cái, sau đó tiếp tục đi về phía trước. A Thổ nhìn theo, lại vội vàng ngậm cục xương dưới đất lên, ư ử kêu loạn chạy theo chủ.
Khi một người một chó đi ra khỏi thành Nguyệt Nha, cục xương trong miệng A Thổ đã không còn nữa.
Ra khỏi thành, Lục Trần dẫn con chó đi về phía nam, không bao lâu sau đã tới ngoài Dược Hổ Hạp quen thuộc, có điều lúc này hắn không vào trong hạp cốc mà ngẩng đầu nhìn núi Long HỔ. Sau khi trầm ngâm một lát, lại rẽ sang bên cạnh, đi vào trong rừng cây rậm rạp, lên núi Long Sơn.
Theo truyền thuyết, từ xưa rất xưa, trên ngọn Long Sơn đã từng có rồng. Nhưng truyền thuyết này cũng giống như Long Hồ trên núi Trà thôi, tiền nhân vui miệng kể một chút, hậu nhân vui tai nghe một chút mà thôi. Trên Long Sơn rừng cây rậm rạp, gần như không có đường đi, có thể thấy bình thường gần như không có ai tới đây.
Lục Trần dẫn theo A Thổ leo lên gần nửa canh giờ vẫn không ra khỏi cánh rừng kia. Nhưng bên trong rừng có thể thấy được có ba bốn khối nham thạch lộ ra, trên mặt đá ẩm ướt mọc rêu.
Lục Trần nhìn sang bên đó, lại ngẩng đầu nhìn trời, vòng qua mấy khối nham thạch này, leo lên mấy trượng nữa, đến một nơi có thể nhìn thấy rễ cây bên dưới nham thạch.
A Thổ ve vẩy cái đuôi đi tới bên cạnh hắn, hai mắt sáng ngời có vài phần thắc mắc. Lục Trần cười cười với nó, rồi đặt tay lên miệng ra hiệu im lặng.
Con chó hơi nghiêng nghiêng đầu, hai tai hơi cụp xuống một chút, một lúc lâu sau cũng ghé vào bên cạnh hắn.
Trong rừng rất yên tĩnh, thi thoảng có tiếng chim thánh thót từ trên cành lá trên đỉnh đầu, khiến cho khu rừng này lại càng thêm u tĩnh. Mà ở nơi xa xôi hơn thi thoảng còn có tiếng thú gào, nhưng lại không nghe rõ được là tiếng con gì.
Lục Trần nằm sấp ở đó, thật lâu không nhúc nhích, đôi mắt bình tĩnh không lay động, phần lớn thời gian chỉ chăm chú nhìn phía dưới mấy khối nham thạch kia.
Có điều, nhìn đã lâu mà không hề có chút biến hóa nào. Chờ đợi khiến cho người ta phiền muộn, A Thổ cũng không nhịn được, thi thoảng nhúc nhích một tí, vỗ vỗ móng vuốt xuống mặt lá rụng, một lúc lại dụi dụi đầu bên cạnh Lục Trần, phần lớn là di cái mũi khắp nơi ngửi ngửi.
Cứ như vậy mà chờ, chờ, chờ, đến khi ánh sáng trong rừng dần tối đi, một ngày coi như đã xong.
Xem ra A Thổ đã chán lắm rồi, há mồm ngáp, nhưng Lục Trần lại có được lòng kiên nhẫn không hề tầm thường, xem ra hắn vẫn muốn chờ thêm.
Đêm tối, rừng núi đen kịt một màu.
Lục Trần chậm rãi chống người lên, cẩn thận nhìn xung quanh, khi khóe mắt của hắn liếc qua bên cạnh bỗng hơi ngơ ngác một chút, nhưng chợt phát hiện trong bóng tối đen kịt này, A Thổ nằm bên cạnh mình, hai mắt sáng lên một màu lục tối lộng lẫy như hai ngọn lửa màu xanh lục, lặng lẽ thiêu đốt trong bóng tối.
Hắn vươn tay ôm đầu A Thổ sờ sờ một chút, miệng nó gừ gừ trầm thấp, như đang đáp lại gì đó.
Sau đó, hắn buông tay đứng dậy, chậm rãi đi xuống.
Trong rừng đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng dường như hắn có thể nhìn thấy được trong bóng tối, từng bước đi đều cực kỳ chuẩn xác. Không bao lâu sau hắn đã đi tới bên cạnh mấy khối nham thạch kia.
Hắn ngồi xổm xuống, một tay vịn lên khối nham thạch lớn nhất, tay kia nhẹ nhàng sờ sờ dưới mặt đá. Rêu xanh chảy ra hơi nước ướt ngón tay hắn,. Trong đêm tối, hắn lục lọi một lát, sau đó lấy ra một thứ từ trong khe hở tối đen kia.
Hắn để xuống, xoay người rời đi.
8/ 6