Thiên Ảnh

Chương 9: Tửu quán lão hữu

Chương 9: Tửu quán lão hữu

Lục Trần ợ một tiếng sau khi ăn no, hài lòng xoa xoa bụng, cười nói:
- Mùi vị không tồi, ăn thật thoải mái mà.
Lão Mã nhìn hắn một cái, tiện tay nhặt cái bát, đồng thời lạnh nhạt nói:
- Tối qua ngươi lại đi tìm Đinh Đương hả?
Thân thể Lục Trần dựa vào vách tường, rất tùy ý gác chân lên, nghiêng mắt nhìn lão Mã cười nói:
- Thế nào, ngươi cũng có ý với nàng sao?
Lão Mã hừ một tiếng nói:
- Nữ tử phong trần mà thôi, ta không có hứng thú.
Lục Trần liếc một cái xem thường, đáp:
- Nữ tử phong trần không phải là người à. Người ta cũng muốn có một cuộc sống thật tốt phải không? Hơn nữa nàng cũng không phải người nào tùy tiện đều vào phòng lên giường được đâu. Ít nhất trong thôn này nàng cũng phải thấy thuận mắt mới được.
Vừa nói hắn vừa cười liếc lão Mã một cái, nói:
- Một thân thịt béo như ngươi đây, nhất định Đinh Đương sẽ không để ý ngươi rồi.
Lão Mã chắp tay nói:
- Đa tạ, đa tạ, xin cô nương ngàn vạn lần đừng để ý tới ta.
Lục Trần bật cười, mắng một câu:
- Thằng nhãi ngươi chắc chưa từng thử qua một nữ nhân nào phải không?
Khi hai người đang nói chuyện, ngoài phòng dần dần náo nhiệt lên. Thời gian trôi qua, mặt trời ấm áp rốt cục đã vượt qua đỉnh Trà Sơn, sau đó chiếu xuống thôn dưới chân núi. Mà thôn này giống như cũng đã thức giấc, có thêm đủ loại âm thanh.
Lục Trần ngồi trong quán rượu nghe chốc lát, đột nhiên nói:
- Hai ngày nay người trong thông bận rộn hơn ngày thường nhiều nhỉ. Sắp tới ngày Thiên Thu môn phái người xuống nhận lương rồi phải không?
Lão Mã suy nghĩ một chút, nói:
- Cũng không còn lâu nữa. Hôm nay là ngày mùng sáu tháng ba. Thêm bốn ngày nữa chính là mùng mười tháng ba, là ngày người của Thiên Thu môn tới rồi.
Lục Trần thoạt nhìn hơi cao hứng, cười nói:
- Tới thì cứ tới, nếu không linh thạch trên người lão tử sắp tiêu hết rồi.
Lão Mã cười giễu cợt một tiếng, trên mặt lộ vẻ chút khinh bỉ.
Thời đại này, tiên đạo hưng thịnh trên đại lục trung thổ Thần Châu, Tu chân môn nhiều như lông trâu. Thế gia tiên môn lớn nhỏ lại càng chiếm cứ nhiều động thiên phúc địa, linh sơn thắng cảnh, chiêu mộ môn đồ rộng rãi, siêng năng vấn đạo cầu tiên.
Vốn Thanh Thủy đường thôn chỉ là một thôn nhỏ bình thường nhưng trăm năm trước, Nam Tùng sơn ở cách đó ba mươi dặm bị người ta chiếm, khai sơn lập phái thành Thiên Thu môn, phát triển đến nay đã trở thành môn phái tu chân cường đại nhất trong phạm vi ngàn dặm.
Cũng bởi vậy mà Thanh Thủy đường thôn cách Nam Tùng sơn có ba mươi dặm tự nhiên liền bị thu vào phạm vi thế lực của Thiên Thu môn. Đồng thời bởi chỗ này cạnh đường cần đi để tới Thiên Thu môn nên người qua lại quả thực không ít, thôn này cũng dần dần hưng thịnh lên.
Đối với người phàm tục trần thế mà nói, tu sĩ tu tiên luyện khí đã là người trong cõi thần tiên rồi. Mà Thiên Thu môn cường đại nhất trong ngàn dặm này hiển nhiên có địa vị giống như thổ hoàng đế vậy.
Đồng thời người tu đạo trừ tu luyện đạo pháp của bản thân, thường thường cũng cần càng nhiều linh tài linh vật trong thiên địa làm phụ trợ. Thanh Thủy đường thôn này là nơi có sơn thanh thủy tú, thổ địa phì nhiêu, linh lực dư thừa, là nơi sản xuất quan trọng của Thiên Thu môn. Ruộng trong thôn đều trồng linh cốc, trên Trà Sơn phía sau thôn trồng linh trà. Vào mỗi ngày cố định đầu tháng đều có người tới đây nhận hàng, đồng thời phân phát rất nhiều linh thạch cho người trồng linh cốc, linh trà.
Lục Trần dựa vào cửa sổ của tửu quán, nhìn cảnh tượng đang từ từ náo nhiệt lên ở ngoài thôn, nhìn nét mặt mọi người mang theo hy vọng, đột nhiên quay đầu lại nói với chủ tửu quán đã mang một bầu rượu ra từ bao giờ:
- Lão Mã, ngươi nói những người này mệt mỏi đến chết, dùng trăm phương ngàn kế tiết kiệm ăn tiêu, rốt cục là vì cái gì?
Lão Mã lạnh nhạt nói:
- Ngươi nói nhảm sao. Những người bên ngoài kia ai không có lòng muốn cầu trường sinh bất tử? Bề bộn bận rộn tích trữ linh thạch, không phải là muốn tới Giám tiên kính của Thiên Thu môn một lần, nhìn xem mình có được trời ban tu tiên hay không sao?
Lục Trần bĩu môi nói:
- Thiên Thu môn này thật không tốt, chỉ một thủ đoạn kiểm nghiệm rất bình thường mà đòi mỗi người tới một ngàn khối linh thạch. Thế đã bức chết bao nhiêu người rồi? Ta đã từng tận mắt thấy rất nhiều người trong thôn tới năm sáu mươi tuổi mới dành đủ linh thạch, sau đó đi Thiên Thu môn, hao hết tích súc cả đời để xem Giám tiên kính, không có một tia thiên phú, còn lại có lẽ có chút căn cốt có thể miễn cưỡng tu luyện nhưng bởi tuổi quá lớn mà bị đuổi ra ngoài, sau đó khóc lóc điên điên, cả đời thế là bị hủy hoại.
Lão Mã nhún nhún vai nói:
- Thủ đoạn này dù không tốt đẹp lắm nhưng vẫn miễn cưỡng coi được. Ít nhất là không khó coi bằng việc ăn không trả tiền, cũng không mạnh mẽ nô dịch, thế là tốt rồi.
Lục Trần bật cười, đứng dậy cười nói:
- Khó có lắm. Không ngờ ngươi có thể nói chuyện cho loại môn phái không được xếp hạng này.
Lão Mã lạnh nhạt nói:
- Thiên Thu môn trong Vạn tiên bảng của Chân tiên minh cũng đứng trong nhóm môn phái trung phẩm sơ đảng. Những môn phái đã tiến được vào Chân tiên minh đều không phải là tiểu môn tiểu phái không được xếp hạng nữa rồi.
- Thật sao!
Lục Trần kinh hãi, trợn to mắt nhìn lão Mã nói:
- Không thể nào. Ta cảm thấy môn phái căn bã này làm sao đủ tư cách chứ?
Lão Mã rót cho mình một chén rượu, đồng thời mỉm cười nói:
- Tặng cho vị Nghiễm Bác Chân Chân trong Chân tiên minh kia năm vạn linh thạch là hiển nhiên đủ tư cách rồi.
- Ối chà!
Lần này Lục Trần lại càng giật mình, đánh giá chủ quán rượu vóc người béo tốt này từ trên xuống dưới một phen, cười mắng:
- Khá lắm. Những năm gần đây không phải ngày nào ngươi cũng ở trong thôn như ta sao? Làm sao tin tức có thể linh thông như vậy chứ?
Lão Mã cười mà không nói, chỉ nâng chén với hắn, sau đó uống cán, nét mặt tươi cười thần bí, ra vẻ ngươi tự hiểu đi.
Lục Trần lườm một cái, miệng mắng:
- Ra vẻ thần bí, không biết là lừa ta bao nhiêu chuyện rồi?
Lão Mã lập tức lắc đầu nói:
- Làm gì có. Tình huống ta ở nơi này ngươi cũng không phải không hiểu…
Lời còn chưa dứt, đột nhiên bên ngoài truyền tới hàng loạt tiếng ồn ào náo động. Động tĩnh lớn tới mức này, thoáng cái đánh tan sự yên lặng trong thôn, giống như đã xảy ra chuyện gì lớn vậy.
Lục Trần và lão Mã đồng thời nhướn mày, nhìn thoáng qua bên ngoài. Sau một lúc lâu Lục Trần mới nói:
- Hình như ở đầu thôn bên kia.
Lão Mã nói:
- Ngươi ở đây, ta đi xem một chút.
Lục Trần lắc đầu nói:
- Cùng đi đi.
Lão Mã còn muốn khuyên nhủ nhưng nhìn ánh mắt Lục Trần liền do dự một chút rồi không nói gì nữa.
Hai người đi ra khỏi tửu quán, trên đường trong thôn nhìn thấy không ít thôn dân đều đang bước nhanh về một hướng. Trên mặt rất nhiều người đều mang vẻ ngạc nhiên hưng phấn, giống như nghe được tin tức gì đặc thù vậy.
2/ 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất