Thiên Cơ Điện

Chương 378: Đánh cược 1

Chương 378: Đánh cược 1
Chỉ có điều lực sát thương được quyết định bởi Sát Khí đao chứ không phải ảo giác, vì vậy bản chất vẫn là Sát Khí đao, chỉ có điều kết hợp với cảnh tượng âm u xung quanh khiến người ta có cảm giác vô cùng đáng sợ.
Ninh Dạ lại dùng Khi Thiên thuật ảnh hưởng tới tâm thần của Hà Nguyên Thánh, khiến hắn cảm thấy như đang trong địa ngục thật sự. Chỉ tiếc là y còn chưa thể thay đổi ký ức đối phương như lúc đối phó với Doãn Thiên Chiếu, Hà Nguyên Thánh biết mình đang trong hoàn cảnh ra sao, sẽ không thật sự nghĩ rằng mình đã chết, rơi xuống địa ngục.
Cho dù như vậy, hắn cũng bị dọa tới mức hồn vía lên mây, vội vàng quỳ xuống đất, cuống cuồng kêu gào: “Ta biết sai rồi! Biết sai rồi!”
Phong Ngọc Yên bên cạnh thấy vậy cũng ngây dại.
Ảo ảnh của Yên Vũ Trọng Lâu là ảo cảnh thực thể cho nên cô cũng chứng kiến, chỉ có điều thủ đoạn như vậy rất hiếm thấy trong cảnh giới Hoa Luân. Đây là lần đầu tiên cô phát hiện có người sử dụng ảo ảnh tới mức độ như vậy, Phong Ngọc Yên kinh ngạc nhìn Ninh Dạ: “Đây không phải thủ đoạn của Hắc Bạch thần cung ta, rốt cuộc ngươi là ai?”
Ninh Dạ khinh thường: “Cô bị ngốc à? Đây là Yên Vũ Trọng Lâu, ta dùng Lưỡng Nghi Chân Cương, Phù Thế châu, Nguyên Cực Thần Quang, Huyền Diệu Thiên Thiền và Sát Khí đao kết hợp thành, đã báo cáo lên thần cung rồi, ngươi không biết cũng chẳng có gì lạ.”
Thật ra còn Vạn Tượng đồ, nhưng y sẽ không nói cho Phong Ngọc Yên.
Ninh Dạ thu hồi Yên Vũ Trọng Lâu, giơ cao Lưu Ảnh thạch ghi lại cảnh Hà Nguyên Thánh bị dọa tới tè ra quần nói: “Hà đại thiếu gia, thương lượng chút nhé? Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không trừng trị ngươi, đợi lúc này tới nơi thì ngươi cứ thoải mái tiêu dao. Nếu ngươi không nghe lời thì đừng trách ta không khách khí. Đừng quên bây giờ ngươi đang trên tay ta, bất luận sau này ngươi trở về hung hăng càn quấy ra sao, ít nhất bây giờ... bất cứ lúc nào ta cũng có thể trừng trị ngươi!”
Hà Nguyên Thánh ngoan ngoãn rồi.
Phong Ngọc Yên cũng ngoan ngoãn theo.
Hai người cúi đầu đi theo Ninh Dạ trở về, thậm chí khiến Lao Huyền Minh kinh ngạc tới rớt cả cằm.
Trên đường, hắn tới tìm Ninh Dạ, hỏi thẳng: “Ngươi làm thế nào vậy?”
“Ta đánh hắn một trận.” Ninh Dạ trả lời.
Lao Huyền Minh tức giận: “Ngươi không sợ chết à? Chưởng giáo yêu con như mạng.”
Ninh Dạ nhún vai: “Ta có giết hắn đâu, chỉ dạy cho hắn một bài học nho nhỏ thôi. Chưởng giáo sẽ không để ý đâu.”
“Bên ngoài thì không để ý, nhưng bên trong nghĩ thế nào thì ai mà biết được?”
“Vấn đề chính là ở đó, ai mà biết được?” Ninh Dạ mỉm cười: “Có lẽ chưởng giáo còn vui mừng vì ta thu phục được thằng nhãi khốn kiếp ấy thì sao?”
Lao Huyền Minh đã hiểu suy nghĩ của Ninh Dạ: “Điều kiện là ngươi thật sự thu phục được hắn.”
“Không sai, vấn đề chính là chỗ này.”
“Vậy ngươi đã làm được chưa?”
Cuối cùng Ninh Dạ thở dài: “Gánh nặng mà đường xa.”
Hà Nguyên Thánh đã chịu cúi đầu, nhưng còn xa mới tới mức thu phục.
Bây giờ hắn chỉ nhẫn nhịn, sau này mà có cơ hội chắc chắn sẽ báo thù.
Lao Huyền Minh hiểu ý của y, hạ giọng nói: “Ngươi biết là tốt rồi. Vừa rồi thằng nhãi ấy bảo Kiếm Quân ra tay giáo huấn ngươi đấy.”
“Ồ? Mới đó thôi đã bắt đầu rồi à? Thất bại ư?”
“Sao Kiếm Quân lại đáp ứng hắn được? Tuy ngươi giáo huấn hắn nhưng dù sao cũng chỉ là giáo huấn, đâu có giết hắn, cũng chẳng làm hắn bị thương. Quan trọng nhất là ngươi là ứng cử viên cho chức Huyền Sách Sứ, Kiếm Quân cũng không muốn chuốc phiền toái vào người.”
“Những bí vệ của thần cung thì sao?”
“Bọn họ lại càng không dám, bọn họ nói ngươi có mật lệnh của chưởng giáo, có thể khống chế đại thiếu gia.”
Ninh Dạ cười ha hả.
Lao Huyền Minh thấy vậy, trong lòng nghi ngờ; “Chưởng giáo cho ngươi mật lệnh thật à?”
“Có hay không, có quan trọng không?” Ninh Dạ thong dong hỏi ngược lại.
————————————————
Cho dù thế nào, ít nhất tạm thời Hà Nguyên Thánh và Phong Ngọc Yên đã không dám sinh sự.
Năm ngày sau, đám người tới Nam Thủy Lạc thành thuận lợi.
Lạc thành là thành thị giàu có phồn hoa nhất khu vực phía nam, có ba con sông bốn cái hồ chảy qua khu vực này, đất đai màu mỡ, nên còn có tên là Thủy thành.
Trong thành có rất nhiều đường sông, đi trên đường phố trong thành có thể thấy đường sông phân bổ khắp nơi, tiếng thuyền ca văng vẳng.
Con gái phía nam dịu dàng thanh tú hơn phía bắc, tạo cảm giác thùy mị khác hẳn.
Hà Nguyên Thánh đến đây là không dời chân đi được, đôi mắt nhìn lung tung khắp nơi.
Nhưng hắn cũng có một điểm tốt, tuy háo sắc nhưng xưa nay không cưỡng ép dân nữ, mỗi khi có nhu cầu là sẽ vào kỹ viện, nhưng cái miệng lưỡi ba hoa thì chẳng thể tránh được.
Lúc này, một cô gái xinh đẹp đi tới, Hà Nguyên Thánh nhìn rồi tặc lưỡi: “Yểu điệu thục nữ, không tệ không tệ. Mỹ nhân như vậy mà không trong kỹ viện đãi khách đúng là đáng tiếc, đáng tiếc.”
Giọng nói của hắn không nhỏ, cô gái kia nghe vậy mày liễu dựng ngược, hung hăng trừng mắt với hắn: “Vô sỉ!”
Chửi thề một câu rồi vội vàng bỏ đi.
Hà Nguyên Thánh chẳng buồn để ý mà còn cười ha hả, hiển nhiên không phải lần đầu hắn làm chuyện như vậy.~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất