Chương 440: Gặp lại 1
Ninh Dạ thản nhiên đáp: “Ngươi có biết, phía sau mọi chuyện nhìn như không thể chắc chắn tồn tại một sự thật vượt qua lẽ thường. Chính vì nó vượt ngoài lẽ thường nên mới lật đổ nhận thức của chúng ta. Ta không biết ngươi làm cách nào để giấu Thiên Hành Nguyên trên người mà không bị Quân Bất Lạc phát hiện, nhưng chính vì vậy Quân Bất Lạc không nghi ngờ ngươi. Hắn quá tin tưởng thực lực của bản thân, không tin vào kỳ tích. Còn ta lại khác, ta thích phân tích mọi chuyện từ góc độ âm mưu... Nếu ngươi thật sự nắm giữ một loại bí thuật kỳ môn nào đó, như vậy loại bí thuật này có thể giúp ngươi điều khiển cấm chế bí mật ở nơi nào đó cách xa vạn dặm, thế thì tương tự, nó cũng có thể giấu đồ vật đó trong người ngươi, khiến cho cả Vô Cấu đỉnh phong cũng không kiểm tra ra được.”
Dung Thành đứng bật dậy: “Ăn nói linh tinh, phỏng đoán bừa bãi, không có chứng cứ!”
Ninh Dạ cười càng lúc càng vui vẻ: “Khi một người yêu cầu có chứng cứ, thường mang ý nghĩa hắn đã bắt đầu đi vào đường cùng. Vấn đề lớn nhất của ngươi là ngươi quá thẳng thắn. Lúc ở Lạc thành, thẳng thắn chuyện để đồ ở một nơi mà hắn có nằm mơ cũng không ngờ tới. Vừa rồi, ngươi lại thẳng thắn nói mình dùng thuật tính sao phát hiện Ngự Phong Tử theo dõi... Ngươi phối hợp quá mức rồi! Nhưng chính ngươi cũng đã nói, nếu ngươi không cẩn thận, e là sư phụ đã dò ra vị trí của bảo vật rồi... Ngươi không cảm thấy ngươi thẳng thắn và cẩn thận như vậy rất mâu thuẫn ư? Người cẩn thận như ngươi liệu có hỏi gì đáp nấy, tùy tiện lỡ lời không? Nếu vậy, e là ngươi đã bị sư phụ ngươi dụ dỗ moi tin, biến thành một xác chết từ lâu rồi!”
Dung Thành khẽ run rẩy.
Ninh Dạ nói tiếp: “Tất cả những gì ngươi thẳng thắn đều để nói pháp thuật tính sao của ngươi rất cường đại, khiến ta sai hướng, làm ta tin tưởng món đồ đó bị ngươi giấu ở một vị trí nào đó, dùng thuật tính sao của ngươi để khống chế. Ngươi cũng dùng cách này ảnh hưởng tới Quân Bất Lạc phải không? Quân Bất Lạc quá tự tin, hắn chỉ tin vào thực lực của bản thân, vì vậy sau khi không tra ra đồ vật trên người ngươi, hắn đã tin lời nói dối của ngươi. Nhưng ta thì khác... ta thích phát hiện ra vấn đề từ trong ngôn ngữ cử chỉ của con người. Những lời thẳng thắn không nên có của ngươi chính là sơ hở lớn nhất của ngươi!”
Thân thể Dung Thành hơi run rẩy, gương mặt co giật nhưng vẫn kiên trì.
Hắn cắn răng nói nhỏ: “Không ai lừa được Vô Cấu đỉnh phong! Không một ai!”
“Vừa vặn ngược lại.” Ninh Dạ khẹ nhàng đáp: “Thực lực càng mạnh càng tự phụ, người như vậy... thật ra khá dễ lừa gạt!”
Dung Thành tuyệt vọng.
Hắn không ngờ bí mật mà mình giấu diếm bao nhiêu năm lại bị Ninh Dạ vạch trần dễ dàng như vậy.
Đúng là Ninh Dạ không có bất cứ chứng cứ nào, thậm chí không biết hắn dùng thủ đoạn nào làm được, nhưng Ninh Dạ không cần chứng cứ.
Y chỉ cần thuật lại suy đoán của mình cho Quân Bất Lạc, đương nhiên Quân Bất Lạc sẽ hiểu.
Quân Bất Lạc không phải kẻ ngu, hắn chỉ thiếu cơ hội chỉ điểm.
Lúc này Dung Thành nhìn Ninh Dạ như nhìn thấy ma quỷ.
Một lát sau, hắn đột nhiên như quả bóng xì hơi: “Ngươi nói không sai, món bảo vật ấy đang trên người ta, nhưng ta dùng bí pháp ẩn giấu, cho dù có giết ta cũng không thể lấy được.”
Ninh Dạ lắc đầu: “Ta không biết ngươi nói thật hay nói dối, nhưng chuyện này không quan trọng. Quân Bất Lạc muốn tìm Thiên Hành Nguyên vì đây là bảo vật duy nhắt có thể phá Vô Thiên thần độn của hắn. Vì vậy hắn có lấy được hay không không quan trọng, quan trọng là người khác không thể lấy được. Trong tình huống như vậy... ngươi hiểu chứ?”
Tâm thần của Dung Thành chấn động, nhưng vẫn nhanh chóng tỉnh táo lại: “Nếu ngươi cũng đã nhìn ra nhưng vẫn nói với ta như vậy, chứng tỏ ngươi cũng không định nói cho hắn đúng không? Ngươi định dùng chuyện này để uy hiếp ta?”
Ninh Dạ vỗ tay: “Thế mới đúng chứ! Đây mới là Vô Tử Bất Lạc - Dung Thành có thể đùa bỡn Đông Kỳ Sứ trong lòng bàn tay.”
“Nói đi, ngươi muốn ta làm gì?” Dung Thành đã hoàn toàn từ bỏ.
Hay nên nói, sau khi ý thức được có giấu diếm cũng vô nghĩa, lựa chọn duy nhất là lập tức lôi kéo đối phương.
Hắn sống dưới sự theo dõi của Quân Bất Lạc suốt bao năm, đương nhiên cũng có quan niệm sinh tồn riêng cho mình, lúc nên nhận thua thì tuyệt đối không do dự.
Ninh Dạ khẽ lắc đầu: “Ngươi là quân cờ hữu dụng như vậy, đâu chỉ một chuyện là xong?”
“Mẹ nó.” Dung Thành biết ngay Ninh Dạ không có ý tốt: “Ngươi định dùng chuyện này đe dọa ta mãi sao? Cùng lắm ta chỉ giúp ngươi ba việc, sau đó không ai nợ ai.”
Ninh Dạ hỏi ngược lại: “Cho dù ta đồng ý, ngươi có tin không?”
Dung Thành ngớ người.
Đúng vậy, cho dù Ninh Dạ đồng ý, mình sẽ tin ư?
Đáp án vẫn là không tin.
Dung Thành hung hăng nói: “Cùng lắm ông đây đi tới châu khác. Trời đất bao la, chẳng lẽ không có chỗ cho ông đây thoát thân?”~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân