Chương 479: Hoàn cảnh chứng đạo 2
Liệt Trọng Lâu, Cố Bán Thành nhìn mà ngây ngốc.
Trong lòng bọn họ, phải là Cố Phong Hiên mới đúng, sao lại là Điền Viễn Trung?
Điền Viễn Trung nhìn đám người, ho nhẹ một tiếng: “Xin lỗi chư vị, ta đã nhận được chìa khóa bí mật của Cực Đạo cung, từ giờ trở đi ta là chủ nhân của Cực Đạo cung này. Tuy ta chưa phải đối thủ của Cố thành chủ nhưng nếu dốc toàn lực thi triển cấm chế ở đây, ta vẫn có thể đồng quy vu tận với Cố thành chủ. Cố thành chủ không muốn ngọc đá cùng tan nên đã giao hẹn với ta, kể từ nay trở đi Cố thành chủ sẽ cùng ta quản lý Vân Tuyệt môn, ta là môn chủ, hắn là thủ tịch trưởng lão!”
Cái gì?
Mọi người nghe mà ngây ngốc.
Cố Bán Thành đã nói: “Ta không tin!”
“Nếu ngươi không tin thì nghe đi.” Điền Viễn Trung chỉ lên trời, dáng vẻ thần bí.
Trên bầu trời, không ngờ âm thanh của Cố Phong Hiên lại vọng xuống: “Bán Thành, Tinh La lừa chúng ta, chìa khóa bí mật không trong tay nó mà bị Điền chưởng môn lấy được. Bây giờ bí mật của Cực Đạo cung đã được khai mở toàn diện, pháp tắc đại đạo hiển hóa, ở đây có cơ hội ngộ đạo. Đáng tiếc, thời điểm pháp tắc đại đạo hiển hóa thích hợp nhất để ngộ đạo đã qua, nhưng cho dù như vậy, chỉ cần ở lại đây nghiên cứu suốt ngày đêm, vẫn có cơ hội ngộ đạo rất tốt. Vì vậy ta không muốn chiến đấu với Điền chưởng môn nữa, nơi này có thể ngộ được đại đạo, kể từ nay ở đây ta sẽ ở đây tu luyện, không hỏi tới chuyện bên ngoài. Các ngươi cũng chính thức gia nhập Vân Tuyệt môn đi.”
“Chuyện này...” Cố Bán Thành thật sự không ngờ kết quả lại là như vậy.
“Đây không phải ảo thuật đấy chứ?” Hắn bật thốt lên.
“Đây không phải ảo thuật.” Liệt Trọng Lâu thở dài một tiếng.
Lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn sang phía Điền Viễn Trung với vẻ cảnh giác.
Tên này không rõ lai lịch, không hiểu sao lại đột nhiên trở thành người khống chế nơi này, ngay Cố Phong Hiên cũng không làm gì được hắn, nếu hắn định giết mình để chiếm lấy bí địa...
Liệt Trọng Lâu không khỏi rùng mình
Điền Viễn Trung mỉm cười nhìn hắn: “Trọng Lâu tiên sư đang lo ta sẽ diệt khẩu? Yên tâm đi, ta không làm vậy đâu.”
Không giết Liệt Trọng Lâu diệt khẩu, cần một lý do.
Cũng may may lý do là thứ dễ kiếm nhất.
Vân Tuyệt cổ địa nằm giữa địa phận của hai môn phái Hắc Bạch thần cung và Thái Âm môn, bây giờ người của Hắc Bạch thần cung đã chết hết, sớm muộn gì cũng phái người tới gây sự, Vân Tuyệt môn muốn chiếm cứ nơi này, cần có chỗ dựa.
Nếu người của Hắc Bạch thần cung đều đã xong đời, đương nhiên cần tìm chỗ dựa bên Thái Âm môn.
Huống chi Liệt Trọng Lâu giết Thường Vũ Yên, hắn còn bỏ công sức trong chuyện giết Chúc Bạch Thương, tương đương với Vân Tuyệt môn nắm được một nhược điểm của Thái Âm môn.
Cứ như vậy, mọi chuyện cũng trở nên đơn giản.
Ta không nói ra chuyện ngươi giết Thường Vũ Yên, nhưng ngươi phải giúp ta cản bên phía Hắc Bạch thần cung.
Còn Thái Âm môn muốn sử dụng nơi này để lĩnh ngộ đại đạo? Dễ thôi, chỉ cần đưa ra điều kiện trao đổi ngang giá là được, cụ thể thì từ từ bàn bạc.
Đối mặt với điều kiện như vậy, đương nhiên Liệt Trọng Lâu không có lý do gì để từ chối.
Cho nên mọi chuyện kết thúc như vậy.
Điều làm cho Liệt Trọng Lâu tiếc nuối nhất là các đệ tử của Thái Âm môn, ngoài Tân Tiểu Diệp ra, tất cả những người ngộ đạo đột phá đều đã chết.
Còn về bản thân hắn, sau hai lần sử dụng cấm thuật thì công lực đã tổn hại, trong thời gian ngắn đừng nghĩ tới chuyện đột phá.
Có thể nói là xui xẻo tới tận cùng.
Nhưng cũng coi như đã phát hiện bí mật về nơi này, như vậy lúc về cũng có cái để báo cáo, còn sau này xử trí ra sao thì phải xem cấp trên nói chuyện với Vân Tuyệt môn như thế nào.
Cưỡng ép là không thể rồi, Vân Tuyệt môn đã có chuẩn bị, một khi cưỡng ép chắc chắn họ sẽ nói ra chuyện ngày hôm nay.
Đến lúc đó Hắc Bạch thần cung sẽ tranh đoạt lợi ích với bọn họ, kết quả vẫn là hai bên chia đôi, không khéo còn nhân cơ hội lôi chuyện Thường Vũ Yên ra làm khó dễ, đòi lấy nhiều lợi ích hơn.
Nếu đã vậy, chẳng bằng đáp ứng cho họ một chút lợi ích, đổi lại cơ hội cảm ngộ ở đây.
Nhưng trong thời gian ngắn còn chưa thể mượn cớ kéo tới Đông Phong quan - chuyện này cũng cần bố trí một phen.
————————————————
Nói chung âm mưu đã được giải quyết xong.
Tiếp theo là chuyện đàm phán.
Cứ như vậy, Liệt Trọng Lâu dẫn người rời khỏi, Điền Viễn Trung cũng dẫn Cố Phong Hiên về Vô Thiên thành, tin rằng không bao lâu sau mọi người sẽ biết Vân Tuyệt cổ địa đã không còn Vô Thiên thành mà chỉ có Vân Tuyệt môn.
Tân Tiểu Diệp cũng đi khỏi.
Tới cuối cùng Ninh Dạ vẫn không có cơ hội thật sự tiếp xúc với cô.
Nhưng đã có cơ hội ‘cảm ngộ’ ở đây, tin rằng sau này còn có lúc gặp mặt.~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân