Chương 492: Ngọc Lưu Sương 1
“Mộ tổ của Tôn gia?” Ninh Dạ kinh ngạc.
Phong tỏa mộ tổ của Tôn gia làm gì?
Triệu Long Quang gật đầu: “Gần mộ tổ của Tôn gia có một trang viên, là căn Tôn phủ năm xưa, hoàn cảnh tao nhã thanh tịnh, linh khí dồi dào, là nơi rất tốt để tu hành.”
“Ừm... chỉ có thế thôi à?”
“Không bao lâu sau khi mộ tổ của Tôn gia bị phong tỏa, nhiệt độ ở đó tăng lên.”
“Cái gì?” Ninh Dạ thầm chấn động, một cái tên đã xuất hiện trong lòng.
Viêm Dung Lão Tổ?
Lẽ nào là hắn?
Rốt cuộc có chuyện gì mà một vị đại năng Vô Cấu lại chạy tới nơi này?
Không đúng!
Nếu là Viêm Dung lão tổ, tu vi của kẻ này đã lên tới hóa cảnh, vận chuyển pháp lực như ý, chắc chắn không để lộ dấu vết rõ ràng như vậy.
Khả năng lớn hơn là nhân vật cỡ Tứ Cửu Nhân Ma.
Nhưng cho dù là nhân vật cấp bậc này, bí mật đến nơi đó, cũng là chuyện đại sự rất quan trọng.
Sau khi suy nghĩ, Ninh Dạ nói: “Đã qua ba tháng, không biết đối phương còn ở đó không. Tạm thời đệ không thể xác đinh nên làm thế nào, không dám hứa chắc. Thế này đi, để sư thúc tới Vân châu một chuyến, đưa một số tài nguyên cho Thanh Lâm sư huynh. Đúng rồi, sư huynh đã Hoa Luân chưa?”
Tử Lão tiếc nuối lắc đầu: “Tính tới giờ mới chỉ là Tàng Tượng đỉnh phong.”
Thảm đến vậy à?
Ninh Dạ hít một hơi thật sâu: “Không sao, sư thúc cũng biết Cấn Tự Bí, cứ để người tới giúp sư huynh phá cảnh đã rồi tính. Còn lại... để đệ xem tình hình rồi quyết định sau.”
Có quá nhiều chuyện cần làm, Ninh Dạ chỉ có thể thực hiện từng bước một.
Miền đông.
Miền đông là cách gọi chung của phía đông Mặc châu, bao gồm bảy quận lớn, dưới nữa là hơn trăm thành trì.
Đông Kỳ Sứ Quân Bất Lạc là chủ nhân của miền đông.
Còn Đông Phong quan là cánh cửa của miền đông.
Sau khi rời khỏi Vân Tuyệt cổ địa, đầu tiên là phái Dương Nhạc và Ngự Phong Tử về Lạc thành, còn Ninh Dạ chuyển sang phía nam, bay năm ngày là tới gần Đông Phong quan.
Nhưng Ninh Dạ không tới đó ngay mà vòng qua Đông Phong quan tới Lương thành trước.
Lương thành cách Đông Phong quan tám trăm dặm, trong tu tiên giới cũng không phải xa xôi gì.
Đến Lương thành, Ninh Dạ không hề chậm trễ, trực tiếp tới mộ tổ của Tôn gia.
Đến mộ tổ của Tôn gia lại phát hiện nhiệt độ ở nơi này không có gì lạ.
Xem ra vị khách thần bí của Hạo Thiên môn đã rời khỏi.
Chuyện này khiến Ninh Dạ khá tiếc nuối.
Vốn chỉ định tiện đường xem xét, Ninh Dạ cũng không để ý.
Nhưng đang lúc y định đi khỏi lại nghe thấy một âm thanh: “Ơ? Sao ngươi lại ở đây?”
Âm thanh này khiến Ninh Dạ ngây dại.
Công Tôn Điệp?
Quay đầu nhìn lại, Công Tôn Điệp đang đứng cách đó không xa, khoanh tay nhìn bản thân.
Xem ra cô đã không còn giận chuyện Lạc thành lúc trước, đôi mắt mỹ miều dừng trên mặt Ninh Dạ, như đang thưởng thức tác phẩm đắc ý nhất của bản thân, còn như đang lấy làm lạ về sự xuất hiện của Ninh Dạ.
Ninh Dạ cười nói: “Đúng là đến đâu cũng gặp mặt. Sao cô lại ở đây?”
Công Tôn Điệp trả lời: “Ngươi nói trước đi.”
Ninh Dạ cười khổ, đã truyền âm trong lòng, thuật lại chuyện của mình cho Công Tôn Điệp.
Công Tôn Điệp bỗng đỏ mặt: “Không thể nói bằng miệng à?”
Nhưng vẫn ngoan ngoãn truyền âm trong lòng cho Ninh Dạ.
Lời nói của cô khiến Ninh Dạ giật nảy mình.
“Tôn Túc chết vì cô à?”
Công Tôn Điệp trừng mắt với hắn: “Chuyện này thì ngươi lại nói ra ngoài miệng. Nhỏ giọng một chút, người của Hạo Thiên môn còn chưa đi hết đâu.”
Hóa ra sau chuyện Lạc thành, Công Tôn Điệp buồn bực vì Ninh Dạ vạch trần bí mật nên không để ý tới y nữa.
Vừa hay Công Tôn Dạ tìm tới, hỏi cô có muốn tới miền đông làm việc không.
Nói lại thì đây là ý tưởng mà Ninh Dạ đưa ra - y bảo Công Tôn Dạ không có chuyện gì thì tới miền đông gây chuyện, tự xem xem có cơ hội gì.
Đương nhiên đây chỉ là một nước đi nhàn tản, Ninh Dạ tạm thời chưa có bố trí chặt chẽ gì.
Nhưng sau khi kế hoạch của Yên Vũ lâu thất bại, mối thù của Công Tôn Dạ đã được báo, dù sao cũng rảnh rỗi, hắn thật sự kéo Công Tôn Điệp chạy tới miền đông.
Vốn dĩ hắn muốn gọi cả Phong Trung Túc và Trịnh Ngọc Huy đến, nhưng sau chuyện Lạc thành hai người này cảm thấy mình không hoàn thành nhiệm vụ, thẳng thắn chạy tới một tòa thành khác, lại dùng tài nguyên bố trí trận pháp, định thử lại chuyện Tử Giới Dung Lô, đương nhiên lần này bọn họ không tham lam nữa, chỉ định chế tạo bảo vật thôi.
Nào ngờ đại trận còn chưa khởi động thì bảo vật đã bị người ta lấy trộm, khiến cho hai người này lo lắng như con kiến trên chảo nóng, đang đi khắp nơi tìm kẻ lấy trộm bảo vật.
Vì vậy Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp đành tự đi.
Bọn họ biết Quân Bất Lạc trấn thủ ở Đông Phong quan, không dám tới Đông Phong quan gây chuyện, bèn tới thành trì lân cận, tiện đường xem xem có kiếm được lợi lộc gì không.~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân