Chương 514: Yêu hồ 1
Không thể làm tổn hại đối thủ, dù sao đối thủ cũng có cơ hội phát hiện và phá giải.
Nhưng chính vì không thể làm tổn hại đối thủ cho nên khó mà cảnh giác, cũng khó lòng phát hiện.
Nếu Ninh Dạ dùng ảo thuật tấn công đại năng, có lẽ chỉ một chiêu đã bị phát hiện. Nhưng nếu dùng để lừa dối, trong tình huống không làm hại đối phương, tỷ lệ thành công rất cao.
Đây cũng là lý do vì sao Ninh Dạ dám dẫn theo Công Tôn Điệp ngang nhiên xuất hiện ở đây - y đã bố trí ảo ảnh khắp bốn phía, cho dù Quân Bất Lạc có nhìn sang, trừ phi chuẩn bị tâm lý từ trước, không thì chỉ thấy một áng mây.
“Thế thì vẫn không được à?” Công Tôn Điệp tiếc nuối.
“Không phải không được, quan trọng là xem xem nên vận dụng ra sao. Ảo thuật thật sự ưu tú không phải là vô trung sinh hữu mà là nhắm vào sự thật, cải biến một chút. Cũng tức là chín thật một giả, dễ lừa nhất.”
“Còn có lập luận này cơ à?” Công Tôn Điệp kinh ngạc: “Tu tiên giới đâu có.”
Tu tiên giới chưa từng có lập luận ảo thuật chín thật một giả.
Thế nhưng tu tiên giới không có, Ninh Dạ lại có.
Nếu muốn một ảo thuật ưu tú thành công, biện pháp tốt nhất là hòa chân thức vào giả tạo. Trong tình huống này đừng nói Quân Bất Lạc với cảnh giới Vô Cấu, thậm chí là đại năng cảnh giới Niết Bàn, hay hơn nữa là Nhân Hoàng, Thiên Nhân cũng có thể trúng chiêu.
Ninh Dạ đang định giải thích, chợt thấy hắn ai người từ xa bay tới.
Vận dụng đại đạo hệ quang, Ninh Dạ đã thấy rõ từ xa, lòng thầm vui mừng: “Tứ sư huynh!”
Chính là Thanh Lâm và Cừu Bất Quân.
Bên ngoài Đông Phong quan, Ninh Dạ và Thanh Lâm ngồi trên đá mây.
Sư huynh đệ gặp mặt, đương nhiên có vô số lời muốn nói.
Thiên Cơ khó khăn lắm mới gặp được chủ nhân nhưng lại bị lạnh nhạt, khó tránh khỏi bất mãn một hồi, cuối cùng nhờ Cừu Bất Quân ở bên cạnh dỗ cho vui vẻ.
Cũng may cuối cùng Thanh Lâm cũng không như Tân Tiểu Diệp - thấy Ninh Dạ khôi phục dung mạo đầu tiên là tát y liên tục mười mấy cái, nhưng hắn nhìn mặt Ninh Dạ, có thế nào vẫn thấy không quen.
Chuyện này khiến Ninh Dạ cũng cảm thấy không thoải mái, quay lại nhìn Công Tôn Điệp.
Công Tôn Điệp hừ một tiếng, khoanh tay nói: “Ta hiểu, đợi xong việc ở đây ta kiếm thêm vài bình Triệu Hàn Thi là được.”
Doãn Thiên Chiếu đã chết, theo lý mà nói cho dù Thanh Lâm có khôi phục dung mạo thì cũng không mấy nguy hiểm.
Thanh Lâm lại lắc đầu: “Không sao, ta giữ lại khuôn mặt này, như vậy mỗi giây mỗi phút đều có thể nhớ tới mối thù của bản thân.”
“Chỉ bằng ngươi...” Công Tôn Điệp đang định chế nhạo thì lại bị Ninh Dạ trợn mắt, rụt cổ lại.
Thật ra cô gái này tính cách kỳ quái, không để ý đến ai, cũng chẳng sợ ai.
Trời đất bao la, tới giờ người duy nhất có thể khiến cô nàng nghe lời chắc chỉ có Ninh Dạ.
Nhưng bản thân Công Tôn Điệp sẽ tuyệt đối không thừa nhận chuyện này.
Thanh Lâm lại hiểu, hắn gật đầu nói: “Huynh biết, bây giờ huynh còn quá kém cỏi. Ninh Dạ, giúp huynh! Cho ta mượn linh lực đối phó với Hạo Thiên môn!”
Khi y nói câu này, giọng điệu rất nặng nề.
Ninh Dạ nhẹ nhàng vỗ về hắn: “Đừng vội, sẽ có cơ duyên cả thôi, nhưng phải xuất hiện sau khi nắm chắc mới đuọc. Việc huynh cần làm bây giờ không phải tăng cường bản thân mà là học cách tùy cơ ứng biến!”
“Tùy cơ ứng biến?”
“Đúng. Tiếp theo sẽ xảy ra hàng loạt sự kiện, tuy đệ sẽ bố trí chặt chẽ, nhưng thế sự biến hóa ngàn vạn, rất nhiều chuyện đệ cũng không thể đoán đưtrước. Đến lúc đó, đệ cần huynh biết cách nắm chắc thời cơ, chỉ gợi ý một chút thôi là lập tức biết ứng phó ra sao.”
“Đệ cứ nói đi, huynh cần làm thế nào?”
Ninh Dạ nhẹ nhàng thuật lại.
Nghe kế hoạch của Ninh Dạ, ánh mắt Thanh Lâm lóe sáng liên tục, lộ vẻ hưng phấn: “Huynh hiểu rồi. Sư đệ cứ yên tâm, chắc chắn huynh sẽ dốc toàn lực phối hợp với đệ!”
Sau khi báo cho Thanh Lâm, Ninh Dạ quay sang nhìn Cừu Bất Quân.
Đúng hơn là nhìn con hồ ly nhỏ trong tay Cừu Bất Quân.
Y khẽ mỉm cười rồi nói: “Đã mọc ra cái đuôi rồi à? Tiến bộ rất nhanh, nói vậy ký ức trước đây đã khôi phục rồi chứ? Ta nên gọi ngươi là Cửu Vĩ Yêu Hồ tiền bối hay nên gọi ngươi là Tiểu Bạch?”
Con hồ ly nhỏ hừ một tiếng: “Ta đã chuyển sinh, kiếp này không còn là kiếp trước, cứ gọi Tiểu Bạch là được. Nhưng ta không phải thú nuôi của các ngươi, nếu ngươi nghĩ có thể nhân đây điều khiển ta, thế thì sai hoàn toàn rồi.”
Ninh Dạ mỉm cười: “Sư thúc đã từng giam cầm ngươi chưa?”
Con hồ ly lắc đầu.
Một tháng trước nó đã thức tỉnh ký ức, biết tất cả mọi thứ, nhưng thực lực vẫn còn yếu, bên ngoài lại nguy hiểm nên Cừu Bất Quân khuyên bảo một hồi, nó quyết định không đi nữa.
Nhưng huyết mạch của Cửu Vĩ Yêu Hồ rất cao quý, dù sao cũng không chịu làm kẻ dưới quá lâu, sớm muộn gì cũng phải đi.~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân