Chương 529: Đục nước béo cò 3
Chiếc hộp vẫn hoàn hảo không hề tổn hại, chứng tỏ chưa bị mở.
Nhưng một khắc sau, Quân Bất Lạc đã thấy chiếc hộp rơi vào tay Kinh Trường Dạ.
Quân Bất Lạc lo lắng, Kinh Trường Dạ là trưởng lão Ma môn, tu vi Vô Cấu, thực lực của hắn đủ để mở hộp.
Đang định ra tay lại đột nhiên cảm thấy mây gió quanh người có dị động, từng áng mây như sống lại.
Cảnh tượng này rơi vào mắt Quân Bất Lạc, trong lòng thầm kinh hãi, lúc trước hắn chỉ chú ý tới bên dưới, không để ý tới bên cạnh, lúc này trong lòng thầm cảnh giác, lập tức biết không ổn.
Trong nháy mắt đó, Quân Bất Lạc đã sử dụng tất cả pháp lực bảo vệ tâm thần, chỉ thấy mây mù bốn phương hóa thành vô số móng vuốt lao về phía Quân Bất Lạc, nhìn như hết sức nhẹ nhàng nhưng lại như trăm ngàn ngọn núi ép xuống. Quân Bất Lạc như bị sét đánh, kêu lên thê thảm.
Tất cả mây mù cuốn tới, định bao phủ lấy Quân Bất Lạc, nhưng khoảnh khắc tiếp đó, thân hình Quân Bất Lạc lóe lên, đã biến mất không còn tăm hơi.
Đồng thời, trong Đông Phong quan phát ra tiếng nổ khổng lồ, Hắc Bạch đại trận khởi động, bảo vệ toàn bộ Đông Phong quan. Ánh đen cuồn cuộn hóa thành hắc triều vô biên cuốn về phái Quân Bất Lạc vừa đặt chân.
Vì vậy mây mù đầy trời tiêu tan, bị cơn hắc triều khổng lồ tiêu diệt, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra ở đây. Cơn đại triều tiếp tục cuốn tới, quét qua bầu trời của Đông Phong quan, trải dài cả ngàn dặm. Tất cả chim chóc tu sĩ qua lại trong khoảnh khắc đó đều tan biến.
Sau khi hắc triều qua đi, mây mù tiêu tan lại cuộn về, trong đó có một bóng người xuất hiện, chính là Tử Lão.
Con diều giấy từ xa ba tới, hạ xuống vai Tử Lão, phát ra tiếng người: “Thế nào?”
Hóa ra là giọng của Hà Giang Minh.
Tử Lão trả lời: “Để hắn chạy mất rồi.”
“Quả nhiên là vậy à.” Hà Giang Minh cũng không lấy làm lạ, nếu đánh lén là giết được Quân Bất Lạc, mọi người đã không phải phiền toái như vậy: “Ngươi sao rồi?”
“Bị Hắc Bạch sát trận của hắn diệt mất một nguyên thần.” Tử Lão trả lời.
“Trộm gà không được còn mất nắm gạo.” Hà Giang Minh thở dài.
Tử Lão lại chẳng để ý: “Không sao, hắn cũng trúng Loạn Thần chú của ta. Ta chỉ cần ba tháng là khôi phục nhưng hắn thì trong một năm đừng hòng khỏi hẳn.”
“Sao lại dùng Loạn Thần chú?” Hà Giang Minh không hiểu, Loạn Thần chú làm loạn thần trí, không ảnh hưởng gì tới tu vi, dùng những loại chú pháp như Vô Sát chú, Huyết Khôi chú chẳng tốt hơn à?
“Ý của Ninh Dạ. Hắn nói đằng nào cũng không giết được, chẳng thà động tay động chân vào thần trí của hắn, cũng thuận tiện cho hành động sau này.”
“... Tử Lão, ngươi có cảm thấy gần đây chúng ta nghe lời Ninh Dạ quá không?”
“Nếu ngươi thông minh như hắn, ngươi nói gì ta cũng nghe.”
“Coi như ta không nói.”
Nhìn theo đám tu sĩ bỏ đi, Quân Bất Lạc cười khà khà, đã biến trở lại bộ dáng của Ninh Dạ.
Tiện tay vung một cái, Thiên Cơ điện quay về cơ thể, tất cả ảo ảnh đều biến mất.
Dãy núi biến mất, trở lại hình dáng của Thiên Cơ.
Hóa ra đồi núi trên mặt đất là do Thiên Cơ biến thành, mãnh thú hung ác là do mẫu trùng tạo ra.
Hai bên phối hợp, lại thêm ảo thuật của Ninh Dạ, khiến cho ảo cảnh được bố trí như thật, dễ dàng lừa gạt hàng loạt tu sĩ.
“Lại phát tài rồi!” Thiên Cơ vỗ tay cười ha hả.
Ninh Dạ ngửa đầu nhìn lên, trên đỉnh đầu là huyền quang hai màu trắng đen, nói: “Hắc Bạch đại trận của Đông Phong quan đã phát động, xem ra Tử Lão xuất thủ rồi. Tốt lắm, lần này Quân Bất Lạc không thể quản được chuyện ở đây.”
Lý Trường Hồng kia cũng hóa thành Công Tôn Điệp, mỉm cười nói: “Còn không mau đi đi?”
“Không được, còn có việc chưa xong.” Ninh Dạ lại đi về phía Phượng Linh các.
Công Tôn Điệp cả kinh: “Sáu vị Vô Cấu đấy, ngươi điên sao mà lại tới đó? Chẳng lẽ ngươi định...”
Ninh Dạ không ngừng chân: “Dù sao cũng phải xem xem có cơ hội hay không.”
Mục đích chủ yếu của hội đấu giá Phượng Linh các đã hoàn thành. Các đại phái bị thu hút, Công Tôn Điệp lộ nguyên hình, giao cái hộp ra, mục tiêu đã từ người cô chuyển sang trưởng lão Ma môn. Cứ như vậy, phiền phức của Công Tôn Điệp cũng đã được tiêu trừ. Còn chuyện dọa dẫm tu sĩ chỉ là tiện thể - Ninh Dạ đã quen kiếm thêm chút lợi lộc khi đang làm chính sự.
Vì vậy theo Công Tôn Điệp, thu hoạch lần này đã rất dồi dào, không cần mạo hiểm nữa.
Nhưng hiển nhiên, Ninh Dạ không nghĩ như vậy.
Chỉ cần điều kiện cho phép, đương nhiên phải tranh thủ tối đa hóa lợi ích của bản thân.
Nghe y nói vậy, Công Tôn Điệp giậm chân một cái: “Thôi được rồi, bà đây điên cùng với ngươi!”
Vừa chạy tới Phượng Linh các đã nghe ầm một tiếng, Phượng Linh các đã tan thành tro bụi.
Lục đại cường giả liên thủ xuất kích, cấm chế trong Phượng Linh các thậm chí không sống qua được nửa nén hương đã bị phá tan.~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân