Chương 577: Đạt được thỏa thuận 1
Ninh Dạ nhếch mép: “Chẳng trách dõi mắt khắp thiên hạ không có ai trong tiên môn sử dụng Luyện Ngục ma đàn. Thứ này nối thẳng tới đại năng của Ma Vực, cho dù tiên môn có chiếm được cũng phải thỏa mãn nhu cầu của Ma Vực mới được phục vụ. Vì vậy Luyện Ngục ma đàn rơi vào tay người khác chẳng những không phải phúc, ngược lại còn là họa.”
Viêm ma cười ha hả: “Họa phúc chỉ trong một ý nghĩ, chỉ cần có lực lượng cường đại thì có gì phải sợ?”
“Nghe có vẻ không tệ, nhưng cho dù là chính ngươi cũng không thể tung hoành vạn giới, dựa vào đâu mà đòi bốc phét như vậy?” Ninh Dạ khinh thường nói: “Ma môn sống tới giờ vẫn chỉ như đám chuột chạy qua đường, người người hô đánh hô giết, đã bao giờ tiêu dao chưa? Đừng dùng mấy câu lừa trẻ con vô tri của ngươi ra lừa ta.”
“Ồ, ngươi thấy vậy à? Đúng là đáng tiếc.” Luyện Ngục viêm ma cũng không tức giận, có lẽ cuộc đời của hắn đã trải qua quá nhiều chuyện như vậy. Cho nên hắn trực tiếp nói: “Nếu ngươi không chịu thì cứ phá hủy ma đàn là được. Với ta thì thứ này muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu.”
Ninh Dạ nhếch mép: “Ngươi đừng khoác loác nữa, bảo vật pháp tắc đại đạo không gian, ngươi muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu? Thế thì chẳng phải trong Ma môn mỗi người có một cái à? Nếu thích thì chính ngươi có thể tùy ý xuyên qua không gian. Có lẽ ngươi muốn chế tạo thứ này cũng chẳng dễ dàng gì, đúng không?”
Viêm ma ngớ người nhưng vẫn không để ý, ngược lại cười to: “Người lừa gạt được ma đàn từ tay Kinh Trường Dạ, quả nhiên không dễ bị lừa. Nhưng chính ngươi không cần, sao lại không hủy nó đi, giữ lại bên người thì sớm muộn gì cũng thành họa, còn làm thế nào được?”
Nói xong đã cười ha hả.
Không phải trước đây không có ai trong tiên môn nhận được Luyện Ngục ma đàn, nhưng đúng như Ninh Dạ vừa nói, trừ phi cam tâm tình nguyện nhập ma, bằng không thì có nhận được cũng vô dụng, ngược lại còn thành mầm họa, vì vậy đa số thời điểm đành phải nhẫn tâm hủy diệt.
Ninh Dạ lại nói: “Thực ra ngươi nói vậy là muốn ta phá hủy nó đúng không? Để ta đoán xem, nếu ta hủy nó, pháp tắc đại đạo tồn tại theo nó, chắc ngươi có thể thu hồi, phải không?”
Viêm ma cười ha hả: “Suy nghĩ vậy, thật thú vị. Nhưng thằng nhãi nhà ngươi vẫn quá non, pháp tắc đại đạo không phải thực thể mà là chân lý vận chuyển của thiên địa, làm sao có chuyện sau khi bị hủy lại trở về?”
Ninh Dạ trả lời: “Khống chế sắc mặt không tệ, cũng là kẻ giỏi diễn kịch đây. Nhưng đáng tiếc, ngươi không biết ta có bí thuật, có thể cảm nhận tâm trạng. Khi ta vừa nói câu vừa rồi, ta đã cảm thấy ngươi đang căng thẳng.”
“Nói bậy!” Viêm ma quát ầm lên: “Ta là Hắc Viêm Ma Thần, ngươi có tài cán gì mà đòi cảm nhận tâm trạng của thần?”
“Hóa ra tên đầy đủ của ngươi là Hắc Viêm Ma Thần à, đã biết.” Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Ngươi phủ nhận cũng được, không sao, ta cũng không lãng phí thời gian trong chuyện này nữa. Nhưng ngươi nói, pháp tắc đại đạo không phải thực thể, không có chuyện ký thác thì ta phải phản bác một chút. Tuy pháp tắc đại đạo không có thực thể nhưng nó lại thật sự tồn tại. Cũng như linh hồn con người. Người vốn vô hồn, sau khi tu hành có ý niệm hóa thành thực chất nên có hồn. Vì vậy nguyên thần còn được gọi là thần hồn, thần thức cũng là hồn thức. Con đường của tu sĩ chỉ có hai, một là thân thể thành tiên, hai là linh hồn thành thần. Nếu hai cái hợp nhất sẽ là tiên thần, ta nói vậy không sai chứ?”
Viêm ma ngạc nhiên: “Làm sao ngươi biết?”
Phí lời, tốt xấu gì ông đây cũng xuất thân Thiên Cơ môn. Thiên Cơ môn từng là tiên môn chí tôn, tuy tiên pháp thần thông thời thượng cổ đã thất truyền rất nhiều, nhưng vẫn còn những kiến thức liên quan tới đại đạo.
Thế gian vạn giới, hai chữ thần tiên đại biểu cho hai thứ linh hồn và thân thể.
Thân thể đạt tới cực hạn là thành tiên, linh hồn đạt tới cực hạn sẽ thành thần.
Vì vậy có khác biệt giữa tiên pháp thần thông.
Tiên pháp là pháp thuật hữu hình, dùng sức để thúc đẩy, thần thông lại là pháp thuật vô hình, dùng thần để điều khiển.
Hai thứ không phân cao thấp, chỉ là phương hướng khác biệt.
Trong đó tiên pháp uy lực mạnh mẽ, thần thông thì giỏi biến hóa.
Kẻ vô tri thường gọi lẫn lộn hai thứ nhưng càng cường đại càng phân biệt rõ ràng.
Còn trên hai thứ này, chính là đạo.
Tiên có thể dùng được, thần cũng có thể dùng được, chỉ có cách dùng bất đồng.
Theo lý mà nói, viêm ma nói không sai, đạo pháp tự nhiên, tất cả đều do chữ ‘ngộ’, biết thì là biết, không có chuyện đặt pháp tắc đại đạo lên thứ gì.
Nhưng Ninh Dạ không phải tu sĩ cảnh giới Hoa Luân bình thường, y ngộ được hai đạo về quang và huyễn, lại tâm thần hợp nhất với Trì Vãn Ngưng, truyền thụ đại đạo. Hơn nữa Thiên Cơ môn và Hắc Bạch thần cung là hai môn phái đỉnh cấp, y học được lý luận từ đó, hiểu rất rõ trong một số điều kiện đặc thù thì tuy chỉ có thể cảm ngộ đạo nhưng vẫn có thể ký gửi.~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân