Chương 627: Thăng hoa 2
"Ninh Dạ nói xong vung tay lên, một luồng đao quang phát ra.
Ánh đao như vô thanh vô tức nhưng ngọn núi phía xa lại lặng lẽ đứt lìa.
Thấy cảnh tượng này, Thiên Cơ cũng tặc lưỡi than thở: “Nếu bây giờ Chung Vạn Hào giao thủ với ngươi, chỉ dùng Thất Sát đao thôi ngươi cũng có thể đánh cho hắn không thành hình người.”
Sau khi hấp thu mười hai viên Thiên Thần đan, lại dùng cơ thể gánh vác Đoạn Long đài và Chỉ Thiên thuật, có thể nói bây giờ thực lực của Ninh Dạ đã tăng tiến một bước dài.
Nhưng Ninh Dạ vẫn chưa vừa ý: “Ta chưa bao giờ để ý tới hắn.”
Cho dù không được tăng cường như bây giờ, Ninh Dạ cũng chẳng để mắt tới Chung Vạn Hào.
Từ đầu đến cuối, mục tiêu của y vẫn luôn là đỉnh cao của Trường Thanh giới này.
Chỉ tiếc là cho dù y tăng cường đến đâu đi nữa thì thực lực hiện tại nhiều lắm cũng chỉ giao chiến được với Vạn Pháp đỉnh phong, vẫn không thể vượt cấp thắng Vô Cấu, còn cảnh giới Niết Bàn thì càng không cần nghĩ đến.
Chuyện này cũng khiến Ninh Dạ khó chịu, tuy có thực lực cường đại nhưng luôn đi loanh quanh bên cạnh đám đại lão, thực lực có mạnh mấy cũng không thể hiện ra được. Trong lòng đã thầm quyết định sau khi chuyện này qua đi phải ra ngoài tiêu sái một phen mới được.
Làm một cuộc vân du chân chính, trải nghiệm một hành trình đầy vui sướng.
Nghĩ vậy, Ninh Dạ trở lại Trấn Bắc vương phủ.
Vừa vào phủ đã thấy Văn Nhược đi từ phía đối diện tới.
Thấy Ninh Dạ, Văn Nhược vui mừng nói: “Tin tức tốt, Ninh huynh.”
“Ồ? Có tin gì tốt?” Ninh Dạ hỏi.
Văn Nhược ra vẻ thần bí áp sát vào Ninh Dạ: “Vương thượng quyết định cho ngươi mượn xem Chiến Đạo thư.”
“Cái gì?” Chiến Đạo thư? Ngươi có chắc không?”
“Chắc chắn!” Văn Nhược trả lời khẳng định.
——————————————
Cực Chiến đạo có hai đại thần vật pháp tắc đại đạo.
Một là Cực Đạo việt, một là Chiến Đạo thư.
Hai thần vật này mới là căn cơ vững chắc của Cực Chiến đạo.
Trong đó Cực Đạo việt là trọng bảo của Cực Đạo, tinh túy nằm trong chữ ‘cực’, tác dụng là có thể suy tính bất cứ tiên pháp thần thông đơn giản nào đến mức tận cùng, cho nên tên là Cực Đạo, về bản chất nó rất giống với con đường Cực Đạo mà Ninh Dạ đang đi, nhưng Ninh Dạ đi theo con đường Cực Đạo còn bản thân Cực Đạo việt đã là Cực Đạo. Chính vì vậy người nắm giữ Cực Đạo việt đều là Cực Đạo nhập cảnh, độ khó thấp đi nhiều, tương đương với Cấn Tự Bí hỗ trợ.
Nghe nói Cực Đạo việt là bí bảo của Cực Đạo cung năm xưa, nổi danh cũng là nhờ nó. Sau này Cực Đạo cung diệt vong, bảo vật này rơi vào tay Cực Chiến đạo, vì vậy có thể coi Cực Chiến đạo là chi nhánh của Cực Đạo cung.
Bản thể của Cực Đạo việt là một thanh rìu chiến, bên trên có khắc bí pháp Cực Đạo, bây giờ đang được quản lý trong Trung Ương vương phủ.
Dòng họ của Việt Trọng Sơn chính là do chữ ‘việt’ này mà ra, dựa vào Cực Đạo việt mà đứng sừng sững trên đỉnh quyền lực của Cực Chiến đạo.
Còn về Chiến Đạo thư được chia thành bốn phần, rơi vào tay của tứ vương còn lại.
Chiến Đạo thư là chí bảo trong chiến đạo, là pháp thư ẩn chứa pháp tắc đại đạo, địa vị cao hơn cả tam đại ma điển của Ma môn.
Nghe nói chỉ cần xem qua Chiến Đạo thư, bất luận tư chất ra sao cũng có thể tăng cường chiến lực, phương hướng và mức độ cụ thể thì tùy từng người.
Không ngờ Từ Liệt lại chịu cho Ninh Dạ mượn đọc Chiến Đạo thư, khiến cho Ninh Dạ giật nảy mình, sao tên này lại hào phóng như vậy?
Chỉ trong phút chốc mà đầu óc xuất hiện vô số suy nghĩ, Tiệt Thiên thuật cảm ứng tâm tư của Văn Nhược, ngoài miệng hỏi: “Chẳng hay Văn tri sự đã từng đọc sách này chưa?”
Văn Nhược lắc đầu liên tục: “Ta nào có tư cách này? Ninh huynh bày mưu tính kế cho vương thượng của chúng ta, vương thượng coi trọng ngươi nên ban thưởng cho ngươi, tiểu đệ cũng vô cùng hâm mộ, nói thật còn thấy hơi đố kỵ đấy.”
Hắn nói có vẻ rất thành tâm, nhìn thế nào cũng đầy thành ý, nhưng Tiệt Thiên thuật đáp lại là cười trên nỗi đau của kẻ khác, đâu có vẻ gì là hâm mộ hay đố kỵ?
Ninh Dạ đã thầm hiểu, mỉm cười: “Nếu thế nhờ ngài cảm tạ hảo ý của vượng thượng giúp ta, vương thượng rộng lượng, Ninh Dạ từ chối thì bất kính.”
“Không cần khách khí, lần này không chỉ có ngươi mà còn có Trì cô nương nữa?”
“Nàng ấy cũng có phần à?” Ninh Dạ giật mình.
Văn Nhược cười ha hả: “Phu thê các ngươi là một thể, sao có thể nhất bên trọng nhất bên khinh được.”
“...”
Tâm trạng trong lòng ngươi lại không phải như vậy.
Ngoài miệng Ninh Dạ vẫn nói: “Vậy xin cảm ơn tri sự.”
“Đừng khách khí, Trì cô nương đã ở trong, đang đợi ngươi đấy.”
Còn ở trong rồi à? Chẳng trách mình không cảm ứng được nàng, chắc tâm thần đã chìm đắm trong đó rồi.
Sau đó Văn Nhược dẫn Ninh Dạ đi vào.
Đi qua hành lang uốn khúc, vòng qua đường mòn, ven đường không biết đã mở bao nhiêu cơ quan cấm chế, đi qua bao nhiêu người bảo vệ, tới trước một mật thất tĩnh lặng.
"~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 3: Ta là cánh hồng cô độc giữa thiên địa