Thiên Cơ Điện

Chương 629: Chiến Đạo thư 2

Chương 629: Chiến Đạo thư 2
"Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã ba ngày.
Ba ngày nay hai người cảm ngộ Chiến Đạo thư ở đây, ngược lại Văn Nhược khổ sở đợi ngoài cửa ba ngày, trong lòng còn đang buồn bực.
Theo lý mà nói đạo lý chiến ý kích thích là đơn giản nhất, Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng đều là người có ngộ tính, đâu cần tới ba ngày.
Chẳng lẽ là...
Văn Nhược suy nghĩ rồi lại lắc đầu phủ định.
Phần bên ngoài của Chiến Đạo thư là dễ lĩnh ngộ nhất, nhưng nếu muốn có thêm thu hoạch trên cơ sở này thì không phải chuyện đơn giản.
Có lẽ hai người này không chịu nghe lời khuyên của bản thân, rõ ràng đã nhận được nhưng vẫn tham lam không nỡ bỏ.
Thôi vậy, cuối cùng bọn họ sẽ hiểu bản thân chỉ đang lãng phí thời gian.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã lại hai ngày.
Sau năm ngày ngộ đạo, rốt cuộc Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng cũng đi ra.
Thấy bọn họ đi ra, Văn Nhược thở phào một hơi: “Cuối cùng các ngươi cũng chịu ra rồi, nếu còn không ra chắc ta phải vào trong gọi các ngươi đấy! Có thành quả gì không?”
Ninh Dạ cười ha hả: “Cám ơn vương thượng và Văn tri sự đã rộng lượng. Ninh Dạ có thu hoạch lớn. Dùng chiến ý kích thích bản thân, tăng cường tu vi, nếu Chung Vạn Hào kia lại tới chắc chắn có thể đánh cho hắn ngã lăn ra đất.”
Trì Vãn Ngưng cũng cười lớn: “Phu quân ta được lợi không lớn bằng ta.”
Nói xong đã lấy Phong Vũ Tiêu Tương kiếm ra, tiện tay đâm một cái, chỉ thấy sương khói đầy trời, mưa gió phất phới, một quầng sáng lan tỏa ra ngoài, đóng băng tất cả cấm chế trong khu vực này, khiến chúng khó lòng phát huy hiệu quả.
Ánh mắt Văn Nhược lóe sáng: “Chúc mừng Trì cô nương, rốt cuộc Trì cô nương cũng có thể phát huy hoàn toàn năng lực của Phong Vũ Tiêu Tương kiếm rồi.”
Nhưng một khắc sau khí thế của Trì Vãn Ngưng lại giảm sút: “Đáng tiếc, tu vi của ta còn chưa đủ, chỉ có thể xuất một kiếm.”
“Đã đủ lắm rồi.” Văn Nhược cười nói.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Nửa tháng sau.
Thúy Ngọc sơn.
Quân Bất Lạc và Liệt Không Thiên Yêu đang đứng trên bầu trời cách Thúy Ngọc sơn không xa.
Liệt Không Thiên Yêu ngửi vào không khí vài cái, cười khà khà nói: “Ta ngửi thấy rồi, qủa nhiên trong núi này có mùi của một loại yêu thú rất cường đại. Tốt lắm, tốt lắm! Nói trước rồi đấy, lần này ta giúp ngươi rồi, ngươi không thể cản trở chuyện Đông Phong quan nữa, mặt khác hai bên chia đôi La Hầu.”
Quân Bất Lạc cười nói: “Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi, ta đã hứa với ngươi rồi thì tuyệt đối không nuốt lời.”
“Nếu thế còn chờ gì nữa.” Hai người nhìn nhau mỉm cười, cùng lao xuống núi.
Tuy Thúy Ngọc sơn là trọng địa nhưng với thực lực của hai người này, muốn đi vào cũng cực kỳ dễ dàng.
Theo thân pháp lấp lóe, Quân Bất Lạc và Liệt Không Thiên Yêu đã đi vào trong Thúy Ngọc sơn.
Đây là một hành lang tối đen, đi dọc theo đường hầm, không thấy có thứ gì.
Nhưng Quân Bất Lạc và Liệt Không Thiên Yêu là ai, chỉ dùng thần thức cảm nhận một chút thôi đã biết bên trong còn có cửa.
Liệt Không Thiên Yêu chỉ đằng trước: “Đằng kia có giấu gì đó, còn bố trí cấm chế ẩn giấu, hình như còn có thứ gì kỳ lạ.”
“Để ta.” Quân Bất Lạc chỉ tay vào hư không, hạ xuống trước một vách núi, chỉ thấy vách núi chập chờn như sóng nước, dần dần xuất hiện một lối vào.
Liệt Không Thiên Yêu cười ha hả nói: “Ở đâu còn ẩn giấu một động thiên, ha ha, xem ra lần này không chỉ nhận được La Hầu mà còn lấy được một phần bảo vật của Việt Trọng Sơn nữa.”
Nghĩ tới chuyện nếu lần này thuận lợi có thể lấy được hai con thần thú và bảo vật của Việt Trọng Sơn, Liệt Không Thiên Yêu cũng thấy nóng lòng.
Nhiệt huyết dâng lên, đã bước tới lối vào.
Sau khi bước vào, quả nhiên trước mắt hóa thành trống trải, bốn phía đều là sa mạc mênh mông, dõi mắt khắp nơi không thấy một bóng người, càng không có bóng dáng thần thú La Hầu.
“Ồ?” Hai người kinh ngạc.
Vì sao động thiên này lại quái dị như vậy? Sao lại trống rỗng hoang vu như vậy?
Còn đang kinh ngạc, lại thấy một nữ tử bước đi chân không trong cát vàng của sa mạc, đôi chân để trần, gương mặt xinh đẹp nhưng xăm đầu hoa văn huyền diệu, trông chẳng khác nào dã nhân của những bộ lạc nguyên thủy.
“Hoa Giải Ngữ?” Quân Bất Lạc đã nhận ra thân phận người vừa tới.
Hoa Giải Ngữ che miệng cười nói: “Ồ, cơn gió nào thổi Đông Kỳ Sứ và Liệt Không Thiên Yêu đến đây vậy? Hai vị đại giá quang lâm, sao không bắt chuyện đã trực tiếp xông vào Thúy Ngọc u cảnh của ta, khiến thiếp kinh hãi vô cùng.”
Tuy ngoài miệng cô ta nói kinh hãi nhưng sắc mặt không chút sợ sệt.
Liệt Không Thiên Yêu đã nói: “Bà già thối tha kia, còn ra vẻ phong tao với lão phu làm gì? Nói đi, La Hầu ở đâu?”
“La Hầu?” Sắc mặt Hoa Giải Ngữ trầm xuống: “Hóa ra là nhắm vào La Hầu? Vậy đừng trách chúng ta không khách khí.”
Cô nàng không nói nhiều, vung tay, cát vàng cuốn lên đầy trời, cát bụi cuồn cuộn khắp nơi.
"~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 3: Ta là cánh hồng cô độc giữa thiên địa

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất