Chương 639: Lại vào u cảnh 2
"Công Tôn Điệp sắc mặt ấm ức: “Sao lại nói vậy chứ, Hoa Ngữ Tu La có tu vi Vạn Pháp đỉnh phong, ta có ai giúp hay không chẳng lẽ chính ngươi còn không nhìn ra à?”
Hoa Giải Ngữ trải thần thức ra khắp nơi, quả nhiên xung quanh không còn ai khác.
Nhưng cô ta vẫn rất cẩn thận, lạnh nhạt nói: “Biết ta là ai mà còn dám tới,, lại không sợ hãi, rốt cuộc là dựa vào đâu?”
Thúy Ngọc sơn có La Hầu, thậm chí còn có Cực Đạo việt, cô nàng không dám khinh suất, vừa nói xong đã lập tức chuẩn bị, phát một luồng hỏa phù báo tin cho Việt Trọng Sơn.
Nhưng hỏa phù vừa xuất hiện trên bầu trời thì thấy một luồng hào quang quét qua, không ngờ còn chưa bay ra khỏi u cảnh đã tan thành tro bụi.
“Ơ?” Hoa Giải Ngữ kinh ngạc.
“Ái chà chà, ngại quá ngại quá.” Công Tôn Điệp cười nói: “Không cẩn thận dùng một tấm Cấm Tuyệt phù, tạm thời không thể đưa tin ra ngoài được.”
Hoa Giải Ngữ thầm phẫn nộ nhưng ngoài miệng vẫn cười: “Không sao, tỷ tỷ không trách ngươi.”
Trong lúc nói cười lại lén xuất chỉ, một luồng huyền quang vô thanh vô tức phát ra.
Thân thể của Công Tôn Điệp lập tức hóa bóng tiêu tán, lúc xuất hiện trở lại đã ở đằng khác, tiếp tục che miệng cười: “Tỷ tỷ làm vậy không được hay cho lắm. Có lý nào lại không chào hỏi đã động thủ.”
“Ảnh độn...” Hoa Giải Ngữ hừ một tiếng: “Ngươi đã lĩnh ngộ được không ít từ pháp tắc đại đạo của Hóa Ảnh ma điển nhỉ. Sao nào, tưởng dùng chiêu này thì đối phó được ta à?”
Công Tôn Điệp xua tay liên tục: “Đánh thì không đánh được nhưng trốn thì chắc là được.”
Tần Thì Nguyệt đột nhiên nói: “Ngươi trốn được Hoa Ngữ Tu La, chẳng lẽ lại trốn được cả Bất Si Chiến Tướng?”
Sau khi Tần Thì Nguyệt lên tiếng, chỉ nghe một tiếng thở dài vang lên.
Tiếng thở dài này mang theo bi khổ si ly ái hận tình sầu vô tận của cuộc đời, chỉ một tiếng thở thôi mà hồn phách của Công Tôn Điệp như bị cố định tại chỗ.
Trên mặt đất xuất hiện một người, sắc mặt buồn bã, chính là Điền Bất Si.
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu: “Thời gian quý báu, tội gì phải tự tìm đường chết. Ta vốn không muốn ra tay, khổ nỗi... khổ nỗi...”
Nói xong đã giơ tay lên mặt Công Tôn Điệp.
Công Tôn Điệp như bị dọa sợ, ngay lúc Điền Bất Si sắp chạm tới Công Tôn Điệp, hắn đột nhiên biến sắc, chuyển sờ thành đập, xuất chưởng vỗ ra, lại hình thành một luồng cương sát hộ thể.
Sau đó chỉ nghe ầm một tiếng, trên người Công Tôn Điệp bùng lên khói đen, vô số bóng đen huyền quang phóng ra, chen chúc nhau đánh vào cương sát hộ thể của Điền Bất Si.
Khói đen tiêu tán, Công Tôn Điệp đã xuất hiện ở một đằng khác.
Cô kinh ngạc nhìn Điền Bất Si: “Ái chà chà, thế mà vẫn không bẫy được lão nhân gia đây, Ngũ Độc Tuyệt Sát châm của ta lãng phí mất rồi, đúng là đáng tiếc.”
Giọng điệu ngạc nhiên nhưng hoàn toàn không có vẻ sợ hãi.
“Hay cho ả ma nữ, hay cho một chiêu ảo thuật, hay cho chiêu độn thuật, thứ ngươi dùng vừa rồi không giống pháp thuật ảnh độn của Ma môn.” Điền Bất Si chậm rãi thu tay lạnh lùng nhìn Công Tôn Điệp.
Khoảnh khắc giao đấu vừa rồi tuy đơn giản nhưng thủ đoạn mà Công Tôn Điệp thể hiện lại không bình thường, đầu tiên là sử dụng một loại độn thuật, ảo thuật nào đó chưa biết nên mới thoát khỏi khống chế của hắn, còn Ngũ Độc Tuyệt Sát châm gì đó ngược lại không tính là gì, đừng nói Điền Bất Si không trúng chiêu, cho dù có trúng thì với tu vi cường hãn của hắn cũng có thể dễ dàng chống chọi lại.
Công Tôn Điệp cười nói: “Quang độn, mượn ánh sáng thi triển độn thuật, kết hợp với ảnh độn là quang ảnh song độn, rất thích hợp để bỏ trốn. Nhưng lại không tác dụng gì với Bất Si Chiến Tướng, lão nhân gia ngài là đại năng Vô Cấu, tùy tiện ra tay cũng tạo thành uy thế ngập trời, Tiểu Điệp có chạy giỏi đến đâu cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ngài.”
“Nhưng ngươi lại không sợ.” Điền Bất Si thở dài, tiện tay đánh ra một luồng hỏa phù, không ngờ cũng báo tin cho Việt Trọng Sơn.
Cả Điền Bất Si hay Hoa Giải Ngữ đều là người cẩn thận, bọn họ đang gánh vác trọng trách, tuyệt đối không vì thực lực của đối phương yếu kém mà coi thường, đặc biệt là mục đích mà Công Tôn Điệp thể hiện ra quá kỳ quái.
Nhưng hỏa phù kia hiện lên, vẫn bị ngăn chặn ở ngoài.
Công Tôn Điệp đã cười nói: “Quên mất không nói cho chư vị, đây là Cấm Tuyệt phù nhất phẩm, trừ phi ba vị đích thân đi ra, bằng không e là chẳng có cách nào thông báo cho Việt vương đâu.”
Tần Thì Nguyệt cau mày: “Nữ nhân này nói năng kỳ quái nhưng thấy ngài vẫn không chạy trốn, chắc chắn còn có chỗ dựa, phải cẩn thận kẻo bị cô ta lừa gạt.”
Điền Bất Si gật đầu: “Thì Nguyệt, ngươi và Giải Ngữ lui lại bảo vệ phía sau, nơi này có ta rồi.”
“Rõ!” Tần Thì Nguyệt cúi người đáp, đã đi cùng Hoa Giải Ngữ về phía sau.
Điền Bất Si lại xiết quyền: “Gọi trợ thủ của ngươi ra đây.”
Công Tôn Điệp ấm ức nói: “Người ta có trợ thủ gì đâu.”
"~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 3: Ta là cánh hồng cô độc giữa thiên địa