Chương 71: Cổ Tuyền trấn 5
Miệng không nói gì, Sát Thân đao lại càng lúc càng hung hăng, đánh thẳng lên người ưng kia, khiến nó tru tréo liên hồi.
Thanh quỷ cũng là kẻ xảo trá, nó không sợ Sát Thân đao nhưng xem ra đối phương có khá nhiều phù lục, thân thể mình đâu cứng cỏi như ưng yếu, nếu qua đó khéo lại bị hại trước. Vì vậy nó hét lớn: “Nhị ca cố chống đỡ!”
Nói đoạn, nó lao về phía Việt Tú Tú.
Phải kiếm quả mềm mà ăn chứ.
Chỉ chớp mắt, Việt Tú Tú và ưng yêu cùng gặp nạn.
Việt Tú Tú cuống lên, thấy không địch nổi bèn móc một vật ra tế lên, đó là một hạt châu lấp lóe ngũ quang thập sắc, ánh sáng bùng lên, đã bọc cả huyết ma và thanh quỷ lại.
Đây là một bảo vật hộ thân mà Công Tôn Dạ cho cô, không phải bảo bối tốt, chỉ có thể sử dụng một lần, thấy ánh sáng của bảo vật từ từ ảm đạm,Trương Liệt Cuồng rong lòng Việt Tú Tú cũng cực kỳ tiếc nuối, càng lúc càng căm tức Ninh Dạ, cứ như Ninh Dạ phải xả thân vì cô nàng.
Ngay lúc này, rốt cuộc Ninh Dạ cũng dùng đòn sát thủ.
Ba tấm Bạo Liệt phù liên tục, thêm bốn đòn Sát Tâm đao đánh lên người ưng yêu, cuối cùng cũng khiến nó chia năm xẻ bảy.
Ngay sau đó Ninh Dạ đã lao tới, ra tay với con huyết ma.
Huyết ma này giao chiến với Việt Tú Tú cả nửa ngày, cũng bị thương không nhẹ.
Chỉ còn một con thanh quỷ, rốt cuộc Việt Tú Tú cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Chỉ chốc lát sau trận chiến đã kết thúc, một yêu một ma một quỷ đều bị tiêu diệt. Việt Tú Tú đánh tới mức tóc tai rối bời, trên người còn bị vài vết thương, ngược lại Ninh Dạ hoàn toàn không bị làm sao.
Việt Tú Tú oán hận trừng mắt nhìn Ninh Dạ, cô nàng đang trách cứ Ninh Dạ ném thanh quỷ lại cho mình.
Ninh Dạ chẳng buồn tính toán với Việt Tú Tú, tự mình đi tới thu hồi thi thể yưng yêu và huyết ma, yêu có yêu đan, ma có ma châu, tuy chiến lợi phẩm của tiểu yêu tiểu ma không đáng giá nhưng tốt xấu gì cũng bù đắp được tổn thất bùa chú của y.
Bên kia Việt Tú Tú cũng thu hồi quỷ nguyên, đi tới nói: “Ít nhất cũng phải chia ta chút tiền lời của ngươi chứ? Nếu không có ta kiềm chế ngươi đã chẳng thành công.”
Nếu không có ngươi, ông đây lôi thủ đoạn ẩn giấu ra, một mình diẹt ba kẻ này cũng chẳng thành vấn đề. Quan trọng nhất, đây là nhiệm vụ của ngươi cơ mà!
Thấy cô nàng này không biết điều như vậy, Ninh Dạ càng lúc càng căm ghét, nhưng y không muốn kết oán công khai, vì vậy chỉ đáp: “Sư muộn muốn thì ta cho là được.”
Nói xong ném ma châu cho Việt Tú Tú, Việt Tú Tú cầm ma châu, vẫn không quên trừng mắt với Ninh Dạ.
Thấy cô nàng như vậy, Ninh Dạ thầm cười lạnh.
Nếu không phải Cổ Tuyền trấn là nhiệm vụ của Việt Tú Tú, nơi này lại có lắm phàm nhân, không khéo Ninh Dạ đã giết chết cô ta cho xong việc. Đằng nào thì hễ là người của Hắc Bạch thần cung, vậy đều phải chết.
Đúng lúc này, Ninh Dạ bỗng chú ý tới con sư tử đá bên cạnh.
Con sư tử đá này được đặt trước phủ trong trấn, vốn không có chỗ nào thần kỳ, chỉ có điều vừa rồi máu tươi của huyết ma đã rơi trên đá.
Ninh Dạ để ý là vì y phát hiện máu kia như được truyền vào sư tử đá.
Thế này là sao? Ninh Dạ kinh ngạc nhìn lại, sau đó cảnh tượng khiến y ngạc nhiên hơn xuất hiện.
Không ngờ y lại thấy con mắt của sư tử đá chuyển động một chút.
Chỉ một chút thôi nhưng lại thành đối mặt với sư tử đá. Khoảnh khắc đó, hai bên đều đờ ra một chút.
Lúc này Ninh Dạ đã biết không ổn, y vội vàng lui lại.
Cái lui này lại để lộ Việt Tú Tú.
Chỉ thấy con sư tử đá kia đã mở rộng miệng cắn tới.
“Quái vật?” Việt Tú Tú kinh hãi hét lớn.
Nhân gian tứ hại, yêu ma quỷ quái.
Trong đó yêu là cỏ cây chim thú biến thành, ma là từ Ma giới xâm nhập vào, quỷ là tử linh không tiêu tán, quái lại từ thiên địa khí vận, cực kỳ hiếm thấy, không ngờ hôm nay lại gặp một con ở đây.
Thấy là một quái, Ninh Dạ đột nhiên hưng phấn hẳn lên.
Y biết cơ duyên của mình là đây.
Quái vật không chia cấp bậc, vì bất cứ vật thể gì cũng có thể thành quái, sư tử đá chỉ là vỏ ngoài, yếu tố then chốt là hạt nhân khiến vật phàm thành quái.
Tiên môn gọi loại hạt nhân này là Dị Cực Chi Tinh.
Cái gọi là dị, tức là khác với bình thường.
Cái gọi là cực, là giới hạn của pháp tắc.
Vì vậy quái vật còn gọi là quái dị.
Lại có người nói bên trong Dị Tinh ẩn chứa pháp tắc đại đạo, thậm chí có năng lực vượt ra ngoài đại đạo, vì vậy Dị Tinh là bảo vật quý giá mà các tiên môn đều khao khát, có giá trị hơn quỷ nguyên yêu đan ma châu kia nhiều.
[Truyện đã dịch full, rất mong được ủng hộ Kim Phiếu.
Tại hạ có dịch một số bộ khác, mười các đạo hữu đọc thử:
Thiếu Niên Ca Hành (Đã hoàn thành)
Ám Hà Truyện (Có hoạt hình)
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã hoàn thành)
Trạch Nhật Phi Thăng (đang bám sát tác giả)
Kính mong mọi người ủng hộ bộ Trạch Nhật Phi Thăng chút Kim Phiếu. Tại hạ muôn phần cảm kích.]Cổ Tuyền trấn 6
Quỷ nguyên yêu đan ma châu chỉ là vật liệu luyện bảo, đâu sánh được với giá trị quý hiếm của Dị Tinh, nếu có thể tìm hiểu được pháp tắc đại đạo trong đó sẽ được lợi về lâu về dài.
Vì vậy Việt Tú Tú thấy là một quái vật, vừa mừng vừa sợ, cô nàng cũng phản ứng rất nhanh, ngay lúc sư tử đá há miệng cắn, thân thể đã hóa thành một làn nước.
Xoạt!
Con sư tử đá cắn lên làn nước khiến nước bắn tung rồi tụ lại cách đó không xa, lại tạo thành hình Việt Tú Tú. Sắc mặt cô nàng đã trắng bệch, hiển nhiên chiêu này khiến Việt Tú Tú phải trả giá không nhỏ.
Chỉ có điều đối thủ là quái vật, so với lợi ích kếch xù đó thì chút tổn thất này có là cái gì.
Việt Tú Tú hưng phấn đang định chiến đấu thì Ninh Dạ lại quay đầu bỏ chạy.
“Này, ngươi làm gì vậy?” Việt Tú Tú tức giận kêu gào.
Ninh Dạ không buồn để ý.
Bây giờ y chỉ mong Việt Tú Tú chết ở đây, chết trong miệng quái vật.
Ngay sau đó đã thấy con sư tử đá kia chậm rãi há miệng, mặt đất chấn động, phòng ốc rung chuyển, vô số trụ đá lớn từ dưới đất chui lên, bao phủ toàn bộ thôn trấn.
Việt Tú Tú kinh hãi, cuối cùng cũng hiểu vì sao Ninh Dạ lại bỏ chạy.
Pháp thuật mà quái vật này sử dụng đã đạt tới cấp bậc Hoa Luân, không phải thứ bọn họ đối phó nổi.
Trời cao có mắt cho gặp được quái vật nhưng lại không thể giết chết để kiếm lợi, Việt Tú Tú cực kỳ tiếc nuối. Mắt thấy sư tử đá sắp vây kín thôn trấn, Ninh Dạ chạy nhanh đã trốn ra khỏi trấn từ trước, Việt Tú Tú không chạy kịp nên hạ quyết tâm. Cô nàng lấy một lá bùa ra, chớp mắt đã biến mất không còn tung tích.
Lại là Độn Quang phù, khi cô nàng xuất hiện đã là bên cạnh Ninh Dạ, chạy ra ngoài thôn cùng y.
Thấy Việt Tú Tú không chết, Ninh Dạ cũng bất đắc dĩ.
Chẳng trách cô nàng dám đến đây một mình, năng lực chiến đấu bình thường nhưng lại có rõ lắm thủ đoạn giữ mạng.
Việt Tú Tú đã chạy thẳng ra ngoài: “Cần nhanh chóng báo cho sư phụ!”
Bây giờ thực lực của cô nàng còn thấp, tạm thời không thể dùng hỏa phù hoặc phi kiếm đưa thư, chỉ có cách chạy về. Cũng may khoảng cách không xa, chạy một ngày là được.
Báo cho sư phụ?
Ninh Dạ thầm cười lạnh, chưa nói tới chuyện đợi đến lúc Công Tôn Dạ đến thì đồ ăn đã nguội, cho dù hắn đến kịp thì mình có được lợi lộc gì?
Nhưng y không nói gì, chỉ đáp: “Đúng vậy, chạy mau!”
Tốc độ lại không nhanh không chậm - xem ra con quái vật kia không định truy đuổi, thấy bọn họ chạy không ngờ lại ngừng tay, lại hóa thành sư tử đá bất động.
Việt Tú Tú chú ý tới điểm này, lấy làm lạ: “Sao nó không đuổi? Vừa nãy khi trảm yêu trừ ma sao nó không ra tay?”
Ninh Dạ đáp lời: “Ba con yêu ma kia vốn không phải đồng bọn của nó, e là chính bọn nó cũng không biết ở đây còn một quái vật. Còn vì sao nó không đuổi, ta cũng biết.”
Sao Ninh Dạ lại không biết cho được.
Tiên môn cực kỳ hứng thú với quái vật, hứng thú tới mức chỉ cần biết có quái vật xuất hiện, họ sẽ chẳng ngại chạy ngàn dặm tới đây.
Nếu quái vật này không bị máu của huyết ma làm bại lộ, nó sẽ không xuất hiện, còn giờ nếu đã bại lộ, chuyện đầu tiên nó cần nghĩ là chạy chứ không phải giết.
Nhưng y sẽ không nói chuyện này cho Việt Tú Tú, cứ để cô nàng nghĩ là quái vật bỏ qua cho họ là được.
Lúc này hai người chạy phăng phăng trên đường, tốc độ của Ninh Dạ càng lúc càng chậm, Việt Tú Tú tức giận nói: “Này, ngươi nhanh lên có được không?”
Ninh Dạ tức giận nói: “Ta chưa học pháp thuật Khinh Thân, không nhẹ nhàng như sư muội.”
Việt Tú Tú bị y oán trách như vậy lại không nói gì, ngẫm lại thấy quái vật quan trọng hơn, đành đáp: “Vậy ngươi cứ ở phía sau chạy từ từ, ta về núi trước.”
Nói đoạn, cô nàng tự tăng tốc đi trước.
Quả nhiên là kẻ thiêu snghĩa khí. Nhìn bóng lưng cô nàng, Ninh Dạ cười lạnh.
Nhưng thực rất Ninh Dạ thà để cô nàng thiếu nghĩa khí còn hơn, không thì làm sao đối phó với con quái vật kia được?
Lúc này thấy Việt Tú Tú đã đi xa, Ninh Dạ bèn vòng lại trấn.
Chỉ có điều vừa tới trấn đã thấy một tu sĩ từ phía xa đi tới.
Chết tiệt, vẫn có kẻ phát hiện động tĩnh ở đây, đang đi tới rồi.
Ninh Dạ thâm hô không ổn, vội vàng tránh sang một bên. Lúc này tu sĩ đã tới trong trấn, hắn mặc một bộ áo choàng tu sĩ màu trắng, bên trên còn viết một chữ “Nhạc” lớn.
Thấy chữ cái này, Ninh Dạ đã hiểu, hóa ra là Cực Nhạc môn.
Cực Nhạc môn là một môn phái nhỏ thuộc Mặc châu, thực lực kém cỏi. Nhưng môn phái này có một pháp thuật chế được đặc thù, có thể chế ra một thứ tên là Cực Nhạc tán, sau khi dùng nó, ý chí bay bổng như vào thế giới cực lạc, các tiên nhân hết sức hoan nghênh. Đặc biệt là những kẻ tự biết tư chất bản thân có hạn, thường sẽ mê muội trong thư snày, cảm nhận thú vui trong thế giới cực lạc.THIÊN CƠ ĐIỆN
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 1: Ân đền oán trả