Chương 102. Không tàn nhẫn thì để lão tử giúp ngươi
Tầng cao nhất của Thiên Cơ Lâu, tất cả nhân viên đều đang tề tụ lại để nhìn Lâm Bình Chi.
Ngay cả Cổ Tam Thông cũng dừng việc chữa thương của mình lại mà đến đây.
Tư tưởng dùng độc để tu luyện này khiến Cổ Tam Thông rất hứng thú.
"Đây! Đây là tiểu bằng hữu ta chuẩn bị cho ngươi."
Lưu Tiêu mở túi ra, bên trong là một Độc Xà toàn thân đen nhánh, bóng loáng.
Nữ nhân như Vương Ngữ Yên, Chu Chỉ Nhược khi thấy con độc xà này thì đều sợ hãi vô cùng, dồn dập lui về sau.
Nữ nhân trời sinh có vẻ hơi sợ rắn.
Ngay cả Lâm Bình Chi khi này cũng nuốt nước miếng.
"Đừng lâu chủ, lỡ như Lâm Bình Chi bị độc rắn độc chết thì sao."
Nghi Lâm thở dốc, vẻ mặt lo lắng vô cùng, lời nàng nói được tất cả nữ tính tại đây tán đồng.
Lưu Tiêu nói: "Yên tâm không chết được đâu, đây chỉ là Ngũ Bộ Xà thôi, độc tính rất yếu, không chết người đâu."
"Nếu hắn chết ta sẽ giết tất cả cừu nhân dùm hắn."
Độc tính của Ngũ Bộ Xà còn yếu ư?
Phải biết rằng ai bị Ngũ Bộ Xà cắn thì tuy không chết trong năm bước nhưng nửa canh giờ sau chắc chắn sẽ chết, trừ phi là Tông Sư cao thủ mới thoát được.
Mà khi này Lâm Bình Chi còn chưa phải là võ giả Tiên Thiên đó.
"Đa tạ lâu chủ!"
Có những lời này của Lưu Tiêu thì Lâm Bình Chi cũng yên tâm hơn phần nào, trên mặt hắn bắt đầu quyết tuyệt.
Một khắc sau hắn đưa tay mình vào túi, cho Độc Xà cắn.
Dưới tiếng hét chói tai của các nữ tính trong Thiên Cơ Lâu, nọc độc nhanh chóng khuếch tán ra, từng mạch máu của hắn cũng dần chuyển sang màu đen.
Từ đầu đến cuối Lâm Bình Chi không thèm rên một tiếng nào.
"Quả là một nhân vật hung ác!"
Cổ Tam Thông nhịn không được mà tán thưởng Lâm Bình Chi.
Những người còn lại thì vừa nuốt nước miếng vừa gật đầu.
Cho bọn họ vào thì chắc chắn đánh chết bọn họ cũng không dám để Độc Xà cắn một cái.
"Nhanh chóng vận hành Dịch Cân Kinh!"
Lưu Tiêu trầm giọng nói.
Lâm Bình Chi xếp bằng dưới đất một cách gian nan, bắt đầu sử dụng những động tác cổ quái trong Dịch Câm Kinh.
Nhưng chỉ chốc lát sau thì mặt Lâm Bình Chi càng lúc càng đen, khí tức của hắn cũng dần dần yếu ớt.
"Xong, lâu chủ ca ca, Lâm Bình Chu sắp bị rắn độc cắn chết rồi."
Sắc mặt Chung Linh bây giờ trắng hếu, nhìn Lâm Bình Chi lúc này như sắp chết tới nơi.
"Không đúng, hắn còn chưa chết, ta thấy được trong người hắn đang có một lực lượng mạnh mẽ đang sinh sôi."
Cổ Tam Thông trầm giọng: "Bây giờ đừng đụng gì hắn cả!"
Lại một lát sau thì mặt Lâm Bình Chi dần dần chuyển sang màu như bình thường.
Cùng lúc đó chân khí trong người hắn tuôn trào ra như thuỷ triều, đang vận chuyển một cách điên cuồng.
Mỗi một khắc trôi qua thì trong người Lâm Bình Chi lại phát ra âm thanh đoàng đoàng, khí cơ dần dần tăng vọt.
"Đột phá Tiên Thiên rồi!"
Chu Chỉ Nhược giật mình.
Không ngờ phối hợp Dịch Cân Kinh cùng với Độc Vật lại có tác dụng mạnh mẽ đến như vậy, chỉ trong thời gian ngắn mà đã tạo ra một cao thủ Tiên Thiên.
"Tư tưởng thật kỳ diệu, bội phục!"
Cổ Tam Thông chắp tay bái phục Lưu Tiêu!
Sợ rằng người của Thiếu Lâm cũng không biết Dịch Cân Kinh còn có thể tu luyện như thế này.
Thấy Lâm Bình Chi đột phá thì Lưu Tiêu không quá lo lắng nữa.
Hắn cười hì hì, cầm Độc Xà nhìn sang Vân La quận chúa: "Tiểu Vân La, không phải ngươi muốn trở thành cao thủ tuyệt thế sao? Đến đây, lâu chủ giúp ngươi."
Vân La nhìn Độc Xà trong tay Lưu Tiêu mà hoảng sợ vô cùng, da đầu tê hết cả lên, hét to.
"Tránh ra đi, ta không muốn trở thành cao thủ tuyệt thế nữa."
Nàng bị doạ đến mức trốn ra sau lưng Thành Thị Phi.
"Còn ngươi? Có muốn không ta giúp cho?"
Thành Thị Phi nhìn Độc Xà, hắn cũng sợ hãi vô cùng.
Hắn cười khan rồi nói: "Ta cũng không cần, ta không bị diệt môn, không cần liều mạng như Lâm Bình Chi."
Tiểu hỗn đản này nói cái gì thế!
Mém tý nữa Cổ Tam Thông đã tát Lâm Bình Chi một cái rồi.
"Không có thuốc chữa!"
Thấy bộ dạng bây giờ của Thành Thị Phi thì Cổ Tam Thông như tiếc rèn sắt không thành thép.
Tuổi của Thành Thị Phi cũng đã lớn rồi, hiện tại nếu hắn học võ thì cũng trễ, muốn có thành tựu gì đó thì ít nhất một ngày phải đi ngàn dặm.
Trong nguyên tác là do hắn có công lực cả đời của Cổ Tam Thông nên có thể quét ngang hết thảy.
Nhưng bây giờ Thiên Cơ Lâu đã thay đổi toàn bộ.
Nếu như bản thân Thành Thị Phi không cố gắng, tàn nhẫn với chính mình thì dù có phòng tu luyện của Thiên Cơ Lâu y cũng sẽ là hạng tầm thường.
Ít nhất là hạng lót đáy giữa những đệ tử của Thiên Cơ Lâu.
"Ngươi giỏi thì ngươi lên đi!"
Thành Thị Phi cơ bản là một tên ngốc, không quan tâm ngươi có phải là cha ta hay không, cứ cãi trước rồi nói.
Huống hồ còn chưa chứng thực được hắn có phải cha mình hay không mà.
Cổ Tam Thông tức gần chết.
Hắn chạy tới giựt Độc Xà trên tay Lưu Tiêu, tay còn lại cầm cổ áo nhấc Thành Thị Phi lên rồi chạy ra ngoài.
"Nhanh cút về phòng luyện Dịch Cân Kinh cho lão tử ngay, mấy ngày nữa lão tử sẽ cầm Độc Xà đến để giúp ngươi luyện công."
"Nếu như ngươi tu luyện Dịch Cân Kinh nửa sống nửa chín thì sẽ chết, cùng lắm ta cứu sống mẹ ngươi rồi lại sinh một đứa con khác là được."
Không tàn nhẫn phải không!
Vậy để lão tử giúp ngươi!
Cổ Tam Thông lúc này cũng liều mạng, hắn không muốn bản thân là anh hùng mà con trai mình lại là cẩu hùng.
"Đừng, ta không gọi ngươi sư phụ nữa mà gọi ngươi là cha còn không được sao, đừng mà!"
Thành Thị Phi tái xanh cả mặt, hô to hoảng sợ.
Dưới thủ đoạn của Cổ Tam Thông thì y còn không thể nhúc nhích.
"Ha ha... Đáng đời, ai biểu ngày nào ngươi cũng chọc sư phụ làm gì."
Vân La vỗ tay vui mừng!
Bộ dạng khôi hài của Thành Thị Phi khiến cho đám người Vương Ngữ Yên cười vang.