Chương 223. Đứng đầu Lánh Đời Bảng
Lưu Tiêu gật đầu, bước cuối cùng để Phá Toái Hư Không là xây dựng nên một Tiểu Thế Giới.
Không ngờ Cửu Châu đại lục lại có thứ độc lập ngoài Cửu Châu như Tiểu Thế Giới, vậy thì sợ rằng nước ở nơi đây sâu vô cùng.
Trước kia hắn còn hơi thắc mắc, nếu như những cao thủ đó Phá Toái Hư Không đi rồi thì truyền nhân, hậu đại của họ ở đâu?
Bây giờ nghĩ lại thì mới biết, có lẽ là bọn họ đã vào Tiểu Thế Giới rồi nên Thiên Cơ Lâu mới không suy tính ra tin tức của họ được.
Nếu như không phải do Thiên Cơ Lâu bắt được một khí tức của Tiếu Tam Tiếu thì chắc mãi mình cũng không thể biết được những việc này.
???
"Lâu chủ, sao ngươi không tuyên bố người cuối cùng vậy?"
Tất cả mọi người đứng chờ nửa ngày, mới phát hiện Lưu Tiêu đang đứng ngây người, hoàn toàn không có ý định nói tiếp người cuối cùng trên Lánh Đời Bảng.
Cuối cùng Thạch Thanh Tuyền nhịn không được lên tiếng nhắc nhở thì Lưu Tiêu mới hoàn hồn lại.
Hắn mở miệng: "Vị cuối cùng này có hơi khủng bố một chút, mong mọi người giữ bình tĩnh, đừng giật mình."
Ánh mắt của mọi người ngưng tụ lại.
Lúc lâu chủ tả Đế Thích Thiên hắn cũng chưa dùng hai từ kinh khủng bao giờ.
"Đứng đầu Lánh Đời Bảng, Tiếu Tam Tiếu!!!"
"Tu vi: Hư Cảnh!"
"Tuyệt học : Hồi Thần Chi Tượng, Long Quy Tinh Huyết, Vạn Đạo Sâm La, Hỗn Thiên Tứ Tuyệt."
Hư Cảnh!
Mọi người chấn động.
Đây không phải là bất kỳ cảnh giới nào mà bọn hắn từng nghe qua cả.
Nếu vậy thì rất có thể Hư Cảnh là cảnh giới trên cả Võ Thánh.
Lúc này khi phản ứng lại thì ai nấy đều kinh hãi gần chết.
"Lâu chủ, Hư Cảnh có phải là cảnh giới phía trên Võ Thánh hay không."
"Mẹ nó! Đứng đầu Lánh Đời Bảng hoá ra lại là người kinh khủng như vậy."
"Lâu chủ, Hư Cảnh là cảnh giới gì thế."
"Nói mau lâu chủ ơi, gấp lắm rồi."
...
Mọi người lúc này đã tò mò đến cực độ, vội vàng kêu gọi Lưu Tiêu phổ cập.
Thực sự là quá kinh khủng.
Lại vượt lên trên cả Võ Thánh.
Chu Vô Thị, Triệu Mẫn cùng những người thuộc Ngũ Cường Hoàng Triều khác đều đứng lên cả kinh, thất thố vô cùng.
Thậm chí Thái Tử Đại Đường còn làm đổ cả ly nước trà lên người mình.
Siêu việt Võ Thánh, như vậy thì lấy đầu Hoàng Đế của một quốc gia không phải là chuyện dễ như trở bàn tay à.
Người khác có thể không biết Hư Cảnh là cảnh giới gì nhưng sao những người của Ngũ Cường Hoàng Triều như bọn hắn lại không biết được.
Hư Cảnh!
Cảnh giới vượt qua Võ Thánh, có người nói thọ nguyên của Hư Cảnh vô cùng kinh khủng, gần 500 năm.
Kinh khủng nhất vẫn là sức chiến đấu của cao thủ Hư Cảnh.
Bởi vì bọn hắn đã hơi hiểu bí ẩn của hư không, nên có thể ẩn vào trong đó.
Nếu bọn hắn muốn giết ai thì dù thủ cấp của rớt xuống ngươi cũng không thể thấy được họ.
Nhất là sau khi cao thủ Hư Cảnh đã nhập hư, có thể lấy Nguyên Thần nhìn rõ thiên địa, có thể điều động Thiên Địa Chi Lực để chiến đấu cùng công phạt.
Lực của một người dù có sâu nặng bao nhiêu thì sao mà so được với thiên địa.
Có thể nói đạt tới cảnh giới này thì chỉ cần mười mấy hơi là có thể diệt một toà thành, biến nơi đó thành một vùng phế tích.
Lưu Tiêu nói: "Không sai, trên Võ Thánh chính là Hư Cảnh, tên Tiếu Tam Tiếu này là một cao thủ thuộc Hư Cảnh, siêu việt Võ Thánh."
Lưu Tiêu vừa dứt lời thì mọi người như sôi trào lên.
"Lâu chủ, vì sao gọi là Hư Cảnh?"
Thiên Cơ Lão Nhân lên tiếng.
Thật nực cười khi mình chỉ đặt mục tiêu là Đại Tông Sư.
Không ngờ vẫn còn cảnh giới trên Võ Thánh là Hư Cảnh nữa.
Mọi người phấn chấn, ngửa tai lắng nghe.
"Hư Cảnh, chính là khi Nguyên Thần của Võ Thánh cường đại tới một trình độ nhất định, tới tình trạng luyện thần phản hư, Nguyên Thần dung hợp thiên địa."
"Lĩnh ngộ càng sâu thì càng điều động được nhiều Thiên Địa Chi Lực."
"Từng chiêu từng thức đều ẩn chứa sức bộc phát khủng bố cực độ."
"Võ đạo võ đạo! Lúc này Võ Giả mới tính là chân chính nhập môn vào Võ Đạo."
Hấp...
Vừa dứt lời thì mọi người trong Thiên Cơ Lâu hít sâu.
"Khủng bố như vậy sao, Hư Cảnh mới chỉ là nhập môn của Võ Đạo."
"Nếu có thể điều động Thiên Địa Chi Lực thì còn ai đủ sức giết một cao thủ Hư Cảnh chứ."
"Quá kỳ diệu, không biết khi Nguyên Thần dung nhập thiên địa thì sẽ có cảm giác gì."
Mọi người hoảng sợ không gì sánh được, bị lời của Lưu Tiêu làm cho giật mình.
Hư Cảnh mới chỉ là nhập môn Võ Đạo mà thôi.
"Chẳng phải như thế là nói nhóm người tụi mình chỉ là con nít, không có tư cách nói về Võ Đạo à."
"Vậy mà ta còn chưa thể nhập môn Võ Đạo sao, hắc..."
Bất Bại Ngoan Đồng - Cổ Tam Thông tự phụ cả đời, cuối cùng lại là một Võ Giả chưa nhập môn.
Cổ Tam Thông tự giễu.
"Hôm nay lâu chủ quả thật cho ta mở rộng tầm mắt, dường như cho người ếch ngồi đáy giếng như lão phu thấy được thế giới bao la rộng lớn như nào."
Lão Ngoan Đồng cảm kích không thôi.
"Võ Đạo như biển cả sóng lớn, mênh mông vô bờ bến, tại hạ cũng chỉ như một con kiến mà thôi."
Quang mang trong mắt Chu Vô Thị hiện rõ.
Có tự ti, nhưng cũng có người bắt đầu hiện lên hùng tâm nhìn thấu thần bí của Võ Đạo.