Chương 38: Trường Giang sóng sau xô sóng trước, nhưng ta không phải là ngọn sóng!
Nói đến lớp người thuộc sóng sau, tộc nhân của tộc Vương thị đều không hẹn mà cùng nghĩ đến một người.
Ngoại trừ tuyệt thế yêu nghiệt Vương Ương, còn có thể là ai nữa.
“Con cháu nối dõi của Vương Công gia tộc thật không đơn giản, trong hai mươi tám đời, lại có đến hai mươi sáu đời Thánh Tôn, đặc biệt là đời này, lại có thể cho ra đời một vị thiên tài tuyệt thế đến vậy!”
“Người này tuy không phải sinh ra ở gia tộc bọn ta, nhưng cũng là tộc nhân của tộc Vương thị chúng ta.”
“Ha ha, Vương Công gia tộc đích thực rất mạnh, nhưng không biết vị thiên tài tuyệt thế này sẽ dựa vào tư thái ngạo nhân cỡ nào để một đường quật khởi tại võ đạo đây.”
Vừa nói, mười lăm vị võ giả liền xuất hiện ở chính giữa truyền tống trận.
Võ giả của cửu đại gia tộc trên toàn bộ quảng trường Thái Ất đều không tự chủ được đưa mắt nhìn vào bên trong truyền tống trận.
Tầm mắt của mọi người lại tập trung hết vào trên người một người thiếu niên anh tuấn ước chừng mười sáu tuổi.
Hơn vạn võ giả ở nơi này, nhờ vào việc trước đó thông qua ảnh trong gương ở Thế giới Chân Vương mà liếc mắt một cái đã nhận ra người này, chính là người đứng đầu ở cả hai đại Thiên Đạo bảng, thiên tài tuyệt thế Vương Ương!
Giờ này khắc này, hắn trở thành tiêu điểm cả thế gian đều chú ý ở đây.
Bên trong từng ánh mắt, có ánh mắt hâm mộ, có ánh mắt ghen tỵ, có ánh mắt kính nể, có ánh mắt kinh ngạc v.v, lại duy chỉ có không có thần sắc hoài nghi.
Không có người nào hoài nghi Vương Ương có phải là một vị thiên tài tuyệt thế hay không.
Nếu như có ai hoài nghi, vậy chính là đang chất vấn Thiên Đạo!
“Nhân Hoàng cảnh đệ nhị trọng, đến bây giờ mới chỉ hơn hai tháng thôi, hắn lại từ Chân Vương cảnh đệ bát trọng đột phá đến tu vi Nhân Hoàng cảnh đệ nhị trọng!”
Mọi người chỉ là kinh ngạc, cũng chẳng có ai hoài nghi tư chất võ đạo của Vương Ương.
Vả lại, hắn là đối tượng được trọng điểm bồi dưỡng của gia tộc, sẽ không thiếu tài nguyên tu luyện Nhân Hoàng cảnh.
Lần này, tất cả mọi người đều thấy được điểm khủng khiếp của tư chất Vạn Cổ Thiên Đế.
Cho dù là thiên tài đứng đầu, muốn từ tu vi Chân Vương cảnh đệ bát trọng đột phá tới Nhân Hoàng cảnh đệ nhị trọng, ít thì cũng tốn khoảng thời gian một đến hai năm, nhiều thì phải ba đến năm năm trở lên.
Thế nhưng Vương Ương chỉ cần có gần hai tháng đã làm được.
Thiên tài so với thiên tài, cũng tồn tại chênh lệch khác xa nhau.
Thoắt cái.
Sau một canh giờ.
Tộc nhân từ cửu đại gia tộc đều tụ tập trên đỉnh của Thái Ất sơn.
Kế tiếp chính là trận tỉ võ tranh giành quyền sở hữu Nhân Hoàng Tháp.
Quy tắc Tỉ võ rất đơn giản.
Chín gia tộc, mỗi gia tộc có một trăm người dự thi, thêm vào đó cơ hội tỷ thí chỉ có một lần, nếu thắng thì sẽ được giữ lại để lần tới tiếp tục tỷ thí, nếu thua thì trực tiếp bị đào thải.
Cho đến khi tìm ra được người thắng cuộc cuối cùng.
Phía trên Thái Nhất Phong, bên trong một cái võ đài hình vuông xuất hiện một vị lão giả tóc trắng xoá, hắn là trọng tài của trận tỷ võ tranh giành quyền sở hữu.
“Tỉ võ tranh giành quyền sở hữu Nhân Hoàng tháp, bây giờ bắt đầu!”
Lời vừa nói ra, một vị nữ tử ước chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi mặc quần áo màu xanh lam, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên, như con chim én nhỏ bay lượn nơi chân trời, hạ xuống trên võ đài.
Người ra sân đầu tiên chính là võ giả của Thiên Châu Cơ gia.
“Thiên Châu Cơ gia, Cơ Tiểu Tiểu, Nhân Hoàng cảnh đệ tam trọng!”
Người cũng như tên, thân thể của nàng rất là nhỏ nhắn xinh xắn, chiều cao cũng chỉ đến khoảng giữa ngực Vương Ương, nhưng thực lực võ đạo không phải được quyết định bởi chiều cao.
Vút!
Lại có một bóng dáng chớp qua rất nhanh, theo đó mà xuất hiện ở phía trên võ đài.
Người thứ hai xuất hiện, cũng là một vị nữ tử mặc áo xanh chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, dung mạo của nàng cực xinh đẹp, cũng có thể xem là một vị mỹ nhân.
Nữ tử này là Vương Lệ Chi của tộc Vương thị, tu vi ở Nhân Hoàng cảnh đệ tam trọng.
Song phương chắp tay thực hiện lễ nghi võ đạo.
Tỉ võ, tuyệt không phải là chém giết, vậy nên lễ nghi võ đạo vẫn cần phải có.
Nếu như là trận đấu liều mạng đánh giết, gia tộc sao lại để Vương Ương tham dự được.
Nếu như Vương Ương không may xảy ra chuyện, vậy thì đó sẽ là một tổn thất cực kỳ nặng nề với gia tộc.
Vút!
Phía trên võ đài, song phương ánh mắt đối địch, chiến ý lẫm liệt hừng hực bốc lên.
Lúc giao chiến, chỉ thấy Vương Lệ Chi xuất chiêu trước.
“Phiên Vân Chưởng!”
Chưởng khí như mây vút ra, từ đó nhào thành một khối tròn phóng ra.
Chưởng khí cuồn cuộn, thời điểm chưởng khí bay dọc theo võ đài giống như đã gọi lên sóng dữ vạn trượng điên cuồng gào thét, càng lúc càng to.
Uy lực của một chưởng này đủ để ngăn cách cuồn cuộn sóng nước.
Nhìn thấy chưởng khí lạnh lẽo đánh tới, Cơ Tiểu Tiểu thần sắc tự nhiên nghênh đón công kích.
“Phong Lôi Chưởng!”