Thiên Đế Kiếm

Chương 21:

Chương 21:

Tích Vũ Thành đã qua lễ Thanh Lâm từ lâu, vẻ bình yên thanh đạm đã trở lại.
Các vị trưởng lão và vệ binh thở dài mệt mỏi, như vậy là đã qua một mùa lễ bình yên, mặc dù câu chuyện về hai cái vòi rồng, lửa cháy trên đồng cỏ ngoại ô Tích Vũ Thành.
Người ta cũng không nói nhiều lắm về nó nữa, mặc dù có một số kẻ hiếu kỳ vẫn đang tự thêu dệt nên những câu chuyện trời ơi đất hỡi để có cái mà nói với thiên hạ.
Tất nhiên, ai mà chẳng muốn biết chuyện đó là như thế nào?
Nhưng càng không biết thì càng tốt, Vũ Tộc Ẩn Giả cần điều đó.
Đã mấy tuần nay, Ẩn Giả không về ngôi nhà nhỏ của mình ở chân núi Bạch Lĩnh nữa. Công việc ở Tích Vũ Thành đang nhiều không kể xiết.
Những chiến binh mới của Tích Vũ Thành cần phải lên danh sách để lập hồ sơ, những khoá huấn luyện mới và cần có tính kỷ luật cao cho vệ binh đang thiếu những người đội trưởng thực sự có năng lực, những bức thư báo cáo tình hình lính Vũ Tộc tại Liên Quân Doanh Địa, bức thư của trưởng lão Tổ Long về việc cần lính Vũ Tộc tuần tra với mật độ dày đặc hơn tại phía Tây Nam, tuyển mộ lính để đưa về Nam Kha Trại. Trăm công thứ việc như thế, nhiều lúc Ẩn Giả chỉ muốn vứt béng chúng vào sọt rác cho xuôi chuyện, nghĩ thế nào lại thôi. Mà chuyện làm Ẩn Giả đau đầu nhất là làm giấy tờ giả cho Hoa Anh, giấy báo thì vẫn gửi lên như thường là Hoa Anh đang chấp hành tốt nhiệm vụ với tư cách là tổng đội trưởng vệ binh. Nhưng thực tế thì chẳng như vậy chút nào. Ẩn Giả định bụng sẽ gửi giấy lên khoảng hai tháng nữa, sau đó rút hồ sơ của Hoa Anh, thế là êm chuyện. Nhưng cái nan giải nhất là rút hồ sơ chiến binh, những chiến binh từ mười tám tuổi trở lên đều phải tham gia đầy đủ các nghĩa vụ quân sự, và không có quyền rút hồ sơ ra, chỉ khi nào họ lên hai mươi tám tuổi thì họ mới có thể rút hồ sơ được. Ẩn Giả chỉ cầu mong sao cho cái vụ này êm xuôi.
Kính Hồ Cư sắp trở thành tâm điểm của những trận chiến.
Ẩn Giả bắt đầu lo lắng cho đứa đệ tử của mình, không biết Bất Kiếp Viện định giở trò gì nữa, liệu còn có thế lực nào khác nhúng tay vào chuyện này không?
Và tựu chung cho những thứ đó là Hắc Đế Ấn.
Qua những lời kể của Xích Vân, Ẩn Giả được biết những vụ thảm sát trong cả tháng qua là do Bất Kiếp Viện làm, chúng làm vậy là để đoạt lấy Hắc Đế Ấn.
Vậy thì Hắc Đế Ấn được dấu ở đâu trong Kính Hồ Cư?
Nơi đó chỉ là một khu vực gần như nằm trong quyền quản lý của bang Độc Tâm, chẳng có đền thờ gì cả, vậy Hắc Đế Ấn ở chỗ nào?
Và vì sao Bất Kiếp Viện, và cả Xích Vân lại biết Hắc Đế Ấn đang chắc chắn nằm trong Kính Hồ Cư?
Thiên Ma đến đây với mục đích gì? Tích Vũ Thành có Hắc Đế Ấn chăng? Vũ Tộc Ẩn Giả không biết. Bản Hiệp ước ngầm cách đây hai mươi năm giữa Thiên Tử Uất Hận Thành và Vô Chân Vương Ngũ Hành Tộc đã thoả thuận, chỉ có hai người là biết đích xác tất cả Hắc Đế Ấn đang nằm ở đâu. Nhưng bản Hiệp ước ngầm ấy cũng đã chỉ rõ, không ai, một trong hai người, được quyền nói ra điều đó cho một người khác, lời thề độc có thể quyết định bằng mạng sống. Vậy thì Thiên Ma mò mẫm tới đây để làm gì? Mua vui? Đi chơi? Không phải. Chắc chắn Thiên Ma đang tìm kiếm cái gì đó tại Tích Vũ Thành. Nếu quả thực Tích Vũ Thành giữ Hắc Đế Ấn thì đó là một tai hoạ khủng khiếp. Có thể Thiên Ma đã ngửi thấy một thứ gì đó đẫm mùi cổ xưa chăng? Tích Vũ Thành ngay bản thân nó đã là hoang sơ, đã là một vùng đất cổ xưa nhất trên Đại Lục, có lẽ không có chứng cứ nào dám khẳng định là Tích Vũ Thành chẳng có cái gì.
Và điên đầu nhất, đó chính là Ngũ Hành Tộc. Qua những bức thư của Phong Vũ Thần Lão, người đứng đầu Ngũ Hành Tiễn ở Thiên Linh Sơn, mọi sự đang rối bét cả lên khi Ngũ Hành Huyết vẫn chưa tìm thấy Vô Chân Vương sắp lên ngôi ở đâu cả. Ngũ Hành Ma thì đang chọc ngoáy vào cái mớ tơ vò ấy. Và điều nữa là Uất Hận Thành đã ngỏ lời liên kết với Ngũ Hành Tộc, cả hai bên đều đã tung ra những đội quân bí mật của mình để tìm kiếm Hắc Đế Ấn trước khi quá muộn. Nhưng nhiều kẻ vẫn đang mang cái thói tự tôn nhiều trong bụng đến phát buồn nôn. Ẩn Giả không thể nào chịu được cái bọn thủ cựu đấu óc nông cạn. Chính những đám người này đang gây ra những sự chia rẽ không đáng có ở Ngũ Hành Tộc. Mà Ngũ Hành Tộc bây giờ có còn như xưa nữa đâu, những lớp người trẻ tuổi tài năng đang khá hiếm hoi, mặc dù là vẫn còn nguyên cả bộ sậu Hội Đồng Trắng và còn có Hộ Vương Lão Bà Phi Yến nữa, nhưng liệu những lớp người già ấy còn đủ sức để chiến đấu lại một bọn Bất Kiếp Viện trẻ trung, mạnh mẽ, và đặc biệt là không ngán chuyện chết chóc?
Và Ẩn Giả còn lo lắng một điều nữa là Xích Vân. Anh ta mà chết thì tất cả mọi chuyện sẽ an bài ngay tức khắc. Những biểu hiện trên cơ thể của Xích Vân cho thấy Cấm Môn Quan đã ăn khá sâu vào cơ thể của y. Ẩn Giả không biết liệu Cấm Môn Quan có thật là rút tuổi thọ của Xích Vân hay không, nhưng Tà Khí đã chiếm cơ thể của Xích Vân quá nhiều. Người hiểu Bất Kiếp Viện nhất là Xích Vân, người đủ khả năng đương đầu với Bất Kiếp Viện cũng là Xích Vân. Ẩn Giả chỉ mong là Diêu Linh, Hoa Anh sẽ làm đúng tất cả những gì mà bà đã dặn cho hai cô gái. Bây giờ Xích Vân là kẻ quan trọng nhất trong tất cả cái mớ chết tiệt này.
Vừa mệt mỏi, vừa chán nản, thì có một người lính nữ vệ binh chạy vào, cô ta nói:
-Thưa Ẩn Giả Đại Nhân, có người muốn gặp!
Ẩn Giả hơi bực, bà nói:
-Ta đang rất bận, bảo họ có gì để sau hẵng bàn bạc!
-Nhưng người đó bảo rằng nhất định phải gặp cho được Ẩn Giả.
Ẩn Giả cáu thật, ai mà chẳng nể mặt bà một chút nào cả:
-Ai vậy?
-Phó bang chủ Ỷ Thiên – Huyết Hồng.
Nghe đến đây, cơn tức giận trong cổ Ẩn Giả như bay đi đâu mất. Đã lâu, bà không nói chuyện với Huyết Hồng, nhưng hôm nay, bà lại hoài nghi về sự có mặt ngẫu nhiên tới mức phi lý của cô ta. Có chuyện gì mà Huyết Hồng phải tới gặp Ẩn Giả?
-Cho cô ta vào đây. – Ẩn Giả nói.
-Vâng.
Lát sau, Huyết Hồng đã bước vào. Mái tóc nâu dài tới lưng, môi đỏ như son mặc dù Huyết Hồng có tiếng là chưa bao giờ biết trang điểm là gì, khuôn mặt trái xoan rất xinh đẹp, giống như Hoa Anh vậy. Có điều, điểm khác biệt lớn nhất của Huyết Hồng và Hoa Anh là đôi mắt, ánh mắt của Huyết Hồng sắc hơn lưỡi dao. Nó gây ra cho Ẩn Giả đôi chút khó chịu.
-Tiểu nữ xin thỉnh an Ẩn Giả đại nhân! – Huyết Hồng nói.
-Đã lâu không gặp, mời cô vào trong.
-Vâng.
Thuở Hoa Anh còn bé, Ẩn Giả đã từng gặp Huyết Hồng, phải nói là rất nhiều lần. Và Ẩn Giả cũng chẳng lạ gì lắm Huyết Hồng. Có điều, khi Huyết Hồng mười tám tuổi, cô ta gặp biến cố, phải nương nhờ vào một người tên là Tam Thuận – bang chủ Ỷ Thiên hiện nay, và đến giờ Huyết Hồng là phó bang chủ Ỷ Thiên. Bẵng đi một hai năm, cả Ẩn Giả và Hoa Anh không còn tiếp xúc và gặp Huyết Hồng nữa, con người cũng đã thay đổi nhiều.
-Vậy hôm nay, cô nương đến đây là có chuyện gì? – Ẩn Giả hỏi.
Huyết Hồng trả lời:
-Tiểu nữ muốn làm rõ một số chuyện.
Ẩn Giả đoán không sai, Huyết Hồng đã có chủ đích trước:
-Cô nương muốn hỏi chuyện gì?
-Hoa Anh.
Ẩn Giả thấy khó chịu, Huyết Hồng đã hỏi đúng vào nỗi lo đang thường trực của Ản Giả lúc này:
-Hoa Anh?
-Tiểu nữ muốn hỏi hiện giờ Hoa Anh đang làm gì?
“ Có vẻ như là lộ rồi! “ – Ẩn Giả nghĩ thầm. Nhưng bà vẫn nói thử:
-Hoa Anh hiện đang ở nơi khác để thực thi nhiệm vụ.
Huyết Hồng nói:
-Không phải. Những hồ sơ hiện nay về Hoa Anh là giả.
-Sao cô nương lại nói như vậy?
-Hồ sơ của tổng đội trưởng vệ binh do Trưởng lão Tích Vũ Thành nắm giữ. Khi tổng đội trưởng không nắm giữ chức vụ ấy nữa, thì trưởng lão phải có trách nhiệm thông báo chuyệnn này tới Trưởng lão Tổ Long Thành, vì tổng đội trưởng là người nắm giữ chức vụ đặc biệt, đã từng biết được những tài liệu cơ mật nên Trưởng lão Tổ Long Thành sẽ phải có chế độ giám sát. Nhưng cho tới nay, chẳng có người nào từ Tổ Long tới để nói về chuyện của Hoa Anh cả.
Ẩn Giả thở dài, rốt cục thì cũng không thể qua nổi mắt của Huyết Hồng.
-Vậy thì… cô nương muốn điều gì ở Hoa Anh?
-Tiểu nữ mong muốn Ẩn Giả cho biết Hoa Anh hiện nay đang làm chuyện gì.
-Con bé đó gây ảnh hưởng gì tới bang Ỷ Thiên của cô nương sao?
Huyết Hồng lắc đầu:
-Không phải. Hoa Anh hiện giờ đã không còn là tổng đội trưởng vệ binh Tích Vũ nữa, và Ỷ Thiên cũng không còn lý do gì để chống lại Hoa Anh. Hôm nay, tiểu nữ đến đây chỉ là vì chuyện riêng giữa hai người bạn mà thôi.
Ẩn Giả nói:
-Thực sự, Hoa Anh đang thực thi nhiệm vụ của riêng nó. Nhiệm vụ này là nhiệm vụ tối mật của Tích Vũ Thành, người ngoài không thể biết được, mong cô nương hiểu cho.
-Không phải là cùng với một người Uất Hận Thành chứ?
Ẩn Giả hơi ngạc nhiên, rồi bà thấy bực mình với kẻ nào bép xép chuyện Xích Vân. Thông tin lọt ra khe hở một chút thôi là biến thành chuyện động trời ngay lập tức.
-Theo như lời một số người …– Một số người ở đây Ẩn Giả biết thừa là vài vị trong Ngũ Lão đã ăn cánh với Ỷ Thiên – …hôm xảy ra hai cái vòi rồng, đội vệ binh đã tìm thấy ở hiện trường một người còn sống. Anh ta đã được đưa về Tích Vũ Thành.
-Tại sao cô nương lại nghĩ rằng anh ta là người Uất Hận Thành?
-Tiểu nữ không chắc chắn, nhưng người ta kể lại, người anh ta có rất nhiều vết xăm quái lạ, không phải là Cấm Môn Quan đấy chứ, Ẩn Giả đại nhân?
Huyết Hồng đã biết quá nhiều. Vậy thì thực sự cô ta muốn điều gì chứ? – Ẩn Giả nghĩ.
-Thế thì cô nương hỏi Hoa Anh để làm gì? – Ẩn Giả nói – Đệ tử của ta đang làm việc tối mật, đâu thể để cho cô nương biết được?
-Sự việc không hề đơn giản như Ẩn Giả đại nhân nghĩ. Tiểu nữ không biết công việc tối mật của Hoa Anh là gì, nhưng có một vài tin tức do bọn thuộc hạ báo về là Hoa Anh đang cùng một nhóm người nghỉ lại tại Xuyên Tâm Hồ, vậy thì tiểu nữ đoán không nhầm là họ về Kính Hồ Cư phải không? Vì đến Xuyên Tâm Hồ là chỉ để vào Kính Hồ Cư mà thôi.
Ẩn Giả thấy không thể giấu giếm gì được trước đôi mắt sắc như dao kia, bà đành nói:
-Cô nương rất thông minh, ta chịu thua cô nương rồi.
-Thông minh tuyệt đỉnh thiên hạ hiện nay chỉ có Vũ Tộc Ẩn Giả và Hàn Thuyên. Tiểu nữ chỉ là loại ruồi muỗi không đáng bận tâm. Nhưng vấn đề hiện này là ở Kính Hồ Cư. Ẩn Giả đại nhân nghĩ sao, khi mà nơi đó đang nằm trong sự kiểm soát của Độc Tâm?
-Ta biết nơi đó thuộc về Độc Tâm. Nhưng có vấn đề gì mà ta chưa biết, cô nương hãy nói đi!
-Nơi đó không thực sự yên bình. Nếu Hoa Anh vào Kính Hồ Cư bây giờ, thì sẽ bị kiểm soát rất gắt gao. Có một điều lạ lùng, trong nhóm người của Hoa Anh, tự dưng xuất hiện một Thần Thú Bạch Hổ.
-Gia tộc Hữu Hộ Vệ Thiên Vương Bạch Hổ?
-Đúng, là gia tộc ấy. Tại sao lại xuất hiện người của gia tộc Bạch Hổ ở đây? Và tại sao người đó lại cùng với Hoa Anh về Kính Hồ Cư để làm gì?
Ẩn Giả đau đầu, tại sao lại mọc ra người của gia tộc Bạch Hổ chứ? Hay là gia tộc Bạch Hổ cũng dính líu gì tới Hắc Đế Ấn?
-Còn nữa, có thông tin mới. Không biết Ẩn Giả đã rõ hay chưa, Thất Hiền Sứ Giả của Kiếm Tiên Thành đã tới Tổ Long, nghe phong phanh là Sứ Giả làm một người thuyết khách cho Hàn Thuỷ về việc Hàn Thuỷ muốn có chân trong Kính Hồ Cư. Ẩn Giả không thấy chuyện này là hơi bất bình thường sao? Tại sao Hàn Thuỷ lại muốn có chân tại Kính Hồ Cư, trong khi cùng thời điểm Hoa Anh cũng về nơi đó?
Ẩn Giả tự trách mình mấy hôm nay không nghe tin tức bên ngoài nhân gian thế sự, để rồi bỏ lỡ mất thông tin quan trọng này. Hàn Thuỷ muốn có chân ở Kính Hồ Cư?
Và Ẩn Giả nghĩ ngay đến một đáp án.
Hàn Thuỷ cũng đang hướng về Hắc Đế Ấn.
Sự thực là chẳng có gì quá khó hiểu trong chuyện này. Ẩn Giả biết vị Đường chủ của Uất Hận Thành vài ba chục năm về trước chính là bang chủ Hàn Thuỷ - Hàn Thuyên bây giờ. Hàn Thuyên là một nhân vật khá nổi tiếng đối với người Uất Hận Thành, ông ta đã từ bỏ vị trí Đường chủ, nhưng sự ảnh hưởng của ông ta, trong tâm thức người Uất Hận Thành là vẫn còn rất lớn. Đặc biệt, cái tham vọng thống trị thiên hạ, bá chủ toàn Đại Lục của Hàn Thuyên không những làm người Uất Hận Thành ghi nhớ, mà cả cái Đại Lục này sẽ còn nhớ mãi. Một kế hoạch hoàn hảo chưa từng thấy, bằng việc ký kết những điều khoản với Ngũ Hành Tộc, gây ảnh hưởng của mình lên khắp các thành, Hàn Thuyên đã gần như làm được cái việc xưa nay chưa ai nghĩ tới: một người ngoại tộc được Ngũ Hành Tộc mời lên làm Vô Chân Vương. Nhưng tới phút chót, Hàn Thuyên đã từ chối lời mời ấy. Đến sau này, người ta mới khám phá ra một vài vụ ám sát các nhân vật cấp cao trên Đại Lục là do một nhóm người, mà bây giờ mang cái tên Cửu Diệu. Lúc đó, các vị trưởng lão mới té ngửa ra là Hàn Thuyên đã qua mặt các vị mà không một ai để ý gì cả.
-Vậy cô nương muốn giúp cho ta, hay muốn gì khác? – Ẩn Giả nói.
-Tiểu nữ muốn biết có chuyện gì mà Hoa Anh phải rời bỏ vị tổng đội trưởng, vậy thôi.
-Ta đã nói với cô nương rồi, đó là chuyện tối mật.
Huyết Hồng hướng ánh mắt sắc lạnh:
-Hồ sơ của Hoa Anh bây giờ đang nguy hiểm, nếu bị phát giác thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm đây?
-Cô nương lấy thứ đó để uy hiếp ta?
-Tiểu nữ không muốn thế. Rất may, đây chỉ là việc giữa tiểu nữ và Hoa Anh, nếu là chuyện liên quan đến bang phái, thì chắc chắn phải dùng tới bài đó rồi.
Huyết Hồng đứng dậy:
-Nếu thực sự Ẩn Giả đại nhân không muốn nói, thì tiểu nữ cũng không làm phiền nữa. Cách tốt nhất là tự đi tìm hiểu vậy.
-Cô nương định tới Kính Hồ Cư?
-Có thể là như thế.
-Cô nương không sợ sẽ gặp nguy hiểm ở đó sao? Một nơi chỉ có bang phái?
-Ỷ Thiên vẫn chưa thuộc về phe nào cả, Hàn Thuỷ hay Độc Tâm, cái đó là do bang chủ Tam Thuận của tiểu nữ quyết định. Vì vậy, Ỷ Thiên đang rất có giá, Độc Tâm sẽ chẳng làm gì với tiểu nữ đâu, họ đâu muốn làm mất lòng Ỷ Thiên chứ?
Ẩn Giả nói:
-Ta cảnh báo trước, cô nương hãy cẩn thận, nếu không muốn bị cuốn vào vòng xoáy nguy hiểm đó. Bao nhiêu kẻ muốn rút chân ra còn không được.
-Coi như đó là một lời nhắc nhở vậy! Tiểu nữ xin phép!
Ẩn Giả không đáp lại lời chào đó.
Huyết Hồng về Kính Hồ Cư để làm gì?
Có đơn thuần là để tìm hiểu Hoa Anh không?

Đã lâu lắm rồi không cưỡi ngựa, nên Ngài Hàn có vẻ hơi khó chịu, nhưng đường dài còn ở phía trước, không thể chậm trễ được. Bám sát ông là Lã Vân và Hàn Vệ.
Việc nhà đã được sắp xếp đâu ra đó. Thằng Tứ Cát không phải chuyển hàng nữa, Ngài Hàn bảo hắn ở lại Tứ Phương Trại để có gì tiếp ứng cho Hàn Thuỷ ở Kiếm Tiên Thành nếu xảy ra chuyện. Dư Nhận và Phương Thác thì vẫn ở lại Kiếm Tiên cùng với hai ông già An Dương, Lăng Khê. Điều làm Ngài Hàn vui mừng nhất là lão già Tử Khách đã từ cõi chết trở về. Bệnh tật suốt một năm qua làm Tử Khách có vẻ như giảm sút phần nào phong độ, nhưng không vì thế mà lão già này trở nên yếu đuối.
Nhưng không hiểu sao, Ngài Hàn lại thấy Kiếm Tiên Thành đến lạ. Bằng chứng là lão già Khuất Bá đang rục rịch chuyển nhà. Nghe đâu là về Tổ Long Thành. Cũng dễ hiểu, ở Kiếm Tiên Thành này, Thái Nhật đã mất đi sự uy tín đối với các vị trưởng lão. Hơn nữa, lại chẳng thể nào lấn át được Hàn Thuỷ về điều gì. Có lẽ, về Tổ Long Thành, Thái Nhật sẽ nhận được sự giúp đỡ từ phía Độc Tâm và phát triển ở đó. Nhưng Ngài Hàn vẫn thấy chuyện này có gì hơi khuất tất.
Ánh nắng gay gắt đang chiếu xuống lưng Ngài Hàn khiến ông khó chịu.
Có một con chim ưng đang lượn trên đầu Ngài Hàn. Nhận ra đó là chim đưa thư, ông ra hiệu cho Lã Vân và Hàn Vệ dừng lại.
Đọc thư một lúc, Ngài Hàn nói:
-Lão già Thất Hiền Sứ Giả làm ăn ổn đấy, bọn Độc Tâm chịu nhận lời với ta rồi.
-Vậy tiếp theo rồi sao nữa đây hả bố? – Hàn Vệ hỏi.
-Ta sẽ cử ngay một đội về Kính Hồ Cư trước. Như vậy, lúc ấy ta đến Kính Hồ Cư sẽ danh chính ngôn thuận.
Ngài Hàn đưa tay lên miệng, huýt một hơi sáo rất dài. Một lúc sau, những cái bóng màu trắng xuất hiện. Đứng từ đây, Lã Vân có thể thấy rõ những con Thiên Bạch Thần Ưng của Hàn Gia đang bay tới.
Ngài Hàn bảo Lã Vân viết một bức thư, viết xong, Lã Vân cuộn lá thư lại, dắt vào chân con chim, thoáng chốc, con chim vụt lên rồi bay mất dạng, loài chim có tốc độ bay rất nhanh, khéo chừng đến đêm nay là thư được gửi tới nơi rồi.
-Đi thôi, khẩn trương lên! – Ngài Hàn giục – Kính Hồ Cư đang đợi chúng ta!

Vọng Quái mỉm cười, bên kia là Kính Hồ Cư rồi. Những ngày nhàn hạ ở U Lan Thôn đã qua rồi. Bây giờ là lúc để làm việc.
Sắp mệt mỏi đây, không biết lần này Vọng Quái sẽ gặp ai nữa?
Vọng Quái tiến bước. Kính Hồ Cư đang đợi hắn.

Hàn Phi nhanh chân đi, giờ chỉ cần qua Xuyên Tâm Hồ là vào được Kính Hồ Cư. Có lẽ đến cuối tuần này, hắn sẽ tới được Kính Hồ Cư như Ngài Hàn đã dặn trong thư.
Và theo ngay sau Hàn Phi là Quỷ Nhân.
Quỷ Nhân đã theo sát Hàn Phi suốt cả mấy tuần rồi.
Sắp có cơ hội để ra tay, Quỷ Nhân sẽ để dành chuyện đó vào cuối tuần mới phải đạo.




Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất