Chương 23:
Sắp tới giờ Thìn.
Kiếm Tiên Thành.
Ngày thứ hai trước ngày cuối tuần hai ngày.
Lão già mập ú An Dương đã bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa thùm thụp.
Và cái mặt của lão sưng vù lên giống như vừa bị nện cái chày vào mặt.
Con người ta sống được thoải mái, sảng khoái là nhờ ngủ!
Không ngủ thì có sức đâu mà làm việc?
Có thể ăn không cần, nhưng ngủ là nhất thiết cần!
Thế mà cái thằng ranh con Phương Thác lại đánh thức lão dậy.
Một buổi sáng trong lành mát mẻ hiếm hoi như hôm nay thật hiếm có tại Kiếm Tiên Thành, phải ngủ cho thoả thích chứ!
Đám trẻ thời nay thật chẳng biết ý người già gì cả!
Nhưng cái mặt của Phương Thác còn sưng hơn cả lão béo An Dương.
Nếu giả sử mặt lão béo bị nện chày thì chắc Phương Thác phải cỡ hòn đá đập vào mặt.
Hai mắt của hắn thâm quầng vì mất ngủ, và có sự lo lắng rõ nét, tóc thì rối bù như tổ quạ, cái thân hình to như gấu của hắn bây giờ có vẻ xẹp xuống như xì hơi.
Chắc có việc gì khó khăn nên cu cậu đến nhờ mình đây! – An Dương nghĩ thầm.
-Vào đi! – Lão béo nói.
Phương Thác nhanh chóng bước vào.
Y ngồi thụp xuống ghế, lấy tay day vào hai thái dương cho đỡ mỏi, và để cho tỉnh táo mà nói chuyện, Phương Thác cầm bình trà tu thẳng một mạch, mặc cho lão béo An Dương kêu van:
-Ôi trời ơi! Tao xin mày! Bình trà ấy đâu phải để mày ngoạp vào như thế chứ? Nó đáng tiền lắm đấy!
Vị trà đắng và chát đến lè lưỡi, tuy nhiên, Phương Thác cảm thấy tỉnh táo và dễ chịu hơn nhiều. Hắn nói:
-Bác Dương! Cháu muốn hỏi một chuyện!
Lão béo An Dương mặc áo khoác vào người. Cái bụng quá khổ của lão ưỡn cả ra trông thật chướng mắt! Người đâu mà chỉ thấy có mỗi bụng! Đã vậy, lão lại còn soi gương ra vẻ đỏm dáng:
-Ừ! Hỏi gì vậy nhóc? Này, mày thấy cái áo tím này hợp với tao chứ?
Phương Thác nhìn lại một lượt, đáng ra hắn phải cười phá lên vì trông ông già này không khác một con bướm to bự đang làm dáng. Tuy vậy, đây không phải là lúc đùa cợt:
-Hợp tất, bác mặc cái gì cũng hợp tất! Bác ngồi xuống đây! Chuyện khẩn cấp lắm!
An Dương nghe thằng này nói vậy cũng muốn biết sự tình nó là thế nào bèn ngồi xuống:
-Sao? Mày nói thẳng ra đi!
Phương Thác hít một hơi, rồi nói:
-Cháu muốn nói điều này. Nhưng bác phải thật bình tĩnh …
-Nhanh lên! Có gì nào?
-Mấy thằng ôn của chúng ta nói rằng, tối hôm qua chúng nó đã thấy bọn Ngũ Thái.
An Dương không phải là người bình tĩnh lắm. Bằng chứng là đôi tay ú na ú nần vẻ như toàn thịt và mỡ của lão đấm thủng cái bàn dùng trà, vỡ tan chiếc ấm mà lão hằng yêu quý.
-Cái quái gì chứ? – An Dương gầm lên – Sao lại có Ngũ Thái ở đây?
Phương Thác ngồi trên ghế, nhưng trước mặt y thì cái bàn đã tan tành.
-Bọn chúng đã xuất hiện, đó là một điều không hề bình thường chút nào.
Lão An Dương lúc này trông đáng sợ hơn bao giờ hết. Khuôn mặt đỏ phừng và nhăn nhúm lại khiến cái mũi lão nở phình ra. Đôi mắt nổi lên những tia máu gân guốc đến phát sợ.
Câu chuyện về Ngũ Thái của bang Thái Nhật vẫn chưa làm lão An Dương nguôi ngoai.
-Tạm thời cứ biết thế đã! – An Dương nói – Tao phải tới chỗ này, mày hãy giao công việc ngay cho Tứ Cát và Dư Nhận đi!
Phương Thác hiểu sự tức giận đang làm lão béo này trở nên nguy hiểm. Hắn nên lánh trước thì hơn:
-Vậy cháu xin phép!
An Dương hầm hầm mặt. Lão vẫn không thể ngờ rằng bọn Ngũ Thái lại xuất hiện một lần nữa, và ngay trước mũi lão!
Lão béo nhìn chiếc ấm mà lão hằng yêu quý bể nát, trong lòng lại càng tức giận hơn, lão đạp xuống những cái mảnh vụn còn lại khiến chúng nát nhừ.
An Dương bước ra khỏi phòng, đi một quãng đường rất dài trong Hàn Gia. Cuối cùng, lão dừng chân trước một ngôi nhà nhỏ. Lão mở cửa bước vào, căn phòng hơi tối.
-Ông bạn đấy à? – Có tiếng nói.
An Dương đáp lại:
-Là tôi. Ông đã nghe chuyện gì chưa?
-Chuyện gì?
-Bọn Ngũ Thái trở lại rồi.
-Có. Với tư cách từng là một người cố vấn cho Ngài Hàn, nên tôi phải nắm rõ thông tin đó rồi.
Người nói chuyện với An Dương là một người nằm khuất trong bóng tối, tiếng nói của ông ta đĩnh đạc và có chút lạnh lẽo.
-Thôi đi ông bạn Tử Khách của tôi! – An Dương nói – Ông cứ làm như mình còn trẻ trung lắm vậy!
-Tôi đã già, nhưng trí óc của tôi đâu có lẩn thẩn! – Tử Khách trả lời.
An Dương đi lại một lúc rồi nói:
-Vậy ông tính thế nào đây? Tại sao bọn Ngũ Thái lại xuất hiện vào đúng cái lúc này chứ? Ông bạn Hàn Thuyên của chúng ta đã vắng mặt mất rồi!
Tử Khách nói:
-Hiện giờ trong Hàn Gia đang có một kẻ phản bội. Tôi đã được tường thuật đủ các chi tiết trong mấy tháng vừa rồi. Chuyện Ngư Thôn, chuyện một thằng nội gián trốn trên gác xép trong thư phòng của Ngài Hàn, những mối nghi ngờ của Lã Vân. Tôi đã tổng kết lại, và suy đoán. Tôi biết thằng Lã Vân đã đoán ra đứa phản bội ấy là ai, tuy nhiên, nếu tôi đoán không nhầm thì nó đang chờ cơ hội để vạch mặt hắn. Thằng phản bội ấy sẽ sớm thò cái đuôi ra thôi.
-Vậy đứa phản bội ấy là ai?
Tử Khách cười:
-Có những chi tiết ta tưởng chừng như vô nghĩa và lan man. Có những thứ ta tưởng chừng như chẳng liên quan gì tới toàn cục, nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì…
Tử Khách bỏ lửng khiến An Dương sốt ruột:
-Thì sao nào?
-Kịch hay chỉ hay khi người ta không biết đoạn kết, chứ biết đoạn kết rồi thì nói chuyện làm gì nữa ông bạn!
…
----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 4 phút và 31 giây -----
Giờ Thìn. Kính Hồ Cư.
Hoa Anh trở mình trên giường, để lộ ra lưng trần trắng hồng lẫn với tấm chăn mỏng. Cả đêm qua như dài đằng đẵng với cô. Nếu cô không buông ra những lời đó với Xích Vân thì đã chẳng đến nỗi thế. Cô cảm thấy như mình đã có lỗi.
Nhưng đó là lỗi của Xích Vân! Hoa Anh tự gào lên trong lòng mình như thế. Nếu hắn không nói những lời lẽ xấu xa về Mệnh Trị thì đã chẳng đến nỗi Hoa Anh không thèm nói chuyện với Xích Vân đến hơn một tuần! Trong trái tim, trong suy nghĩ của Hoa Anh, Mệnh Trị luôn là người mà cô yêu quý nhất sau Vũ Tộc Ẩn Giả.
Mệnh Trị được gọi là thiên tài của Tích Vũ Thành, một chiến binh mạnh mẽ, quả cảm. Mệnh Trị đến sau Hoa Anh, nhưng vì Mệnh Trị lớn tuổi hơn nên anh là đại đệ tử của Ẩn Giả. Là đứa con trong một gia đình nhiều đời phục vụ cho Tích Vũ Thành, Mệnh Trị thừa hưởng tất cả sự dũng mãnh, sự thông minh, tài năng vốn có của dòng họ. Hoa Anh vẫn cảm thấy mình còn thua kém Mệnh Trị quá nhiều.
Vậy nên không có lý do gì mà Hoa Anh lại không tức điên lên khi Xích Vân mở mồm phun ra những câu như thế!
Nhưng Xích Vân nói rằng hắn yêu cô.
Hoa Anh cười khẩy. Chẳng có thứ tình yêu nào lại nảy nở chỉ trong một đêm tại Kiếm Tiên Hồ. Hoa Anh biết tỏng cái vị của bọn đàn ông rồi. Cô biết mình xinh đẹp, và nhiều người khao khát muốn có được cô. Nhưng ai dám chắc rằng, có cô rồi, bọn họ vẫn yêu cô chứ? Đàn ông là như vậy, cả thèm chóng chán. Họ muốn có thứ mà họ muốn, và khi chưa có được họ điên cuồng lên vì nó. Họ tìm mọi cách, giở nhiều ngón, nhiều cách để có được tình cảm của cô gái mà họ đang nhắm tới. Người bình thường thì chỉ trêu chọc, cười đùa, vẻ rằng họ không thích cô gái nhưng kỳ thực trong lòng, họ luôn hướng ánh mắt về cô gái ấy. Còn kẻ bạo gan, thì không từ mọi thủ đoạn nào để có được cô gái mình thích. Chung quy lại, thì họ làm thế để được cái gì? Một là để có cái mà tự hào với thiên hạ, hoặc thứ hai là để thoả mãn cái tính hiếu thắng của mình. Lúc mới yêu, họ thề non hẹn biển, họ luôn nói rằng: “ Ta yêu em, yêu nồng cháy. Em là cuộc sống của ta. “. Nhưng các anh chàng đó, khi đã thỏa mãn rồi, thì họ lại đi tìm một cô gái khác, một cảm giác mới lạ. Một cách tưởng tượng, thì các chàng trai đó muốn yêu thật nhiều, họ xếp các cô gái vào trong một cái kho, rồi khi nào họ muốn yêu ai thì họ lại chọn một cô như người ta lựa chọn một món đồ. Đàn ông nhiều khi bạc bẽo vô tình lắm. Họ đâu có hiểu người con gái muốn gì, thực sự cần gì. Bao thứ tình yêu tưởng chừng nồng cháy như một ngọn lửa lớn đến nỗi đốt cả một ngôi nhà được thì tắt ngóm bởi một gáo nước đổ phọp vào.
Xích Vân không hẳn là kẻ xấu xí như trước đây Hoa Anh từng thấy, có thể đó là do y ăn mặc quá rách rưới và bẩn thỉu. Nhưng để ý kỹ thì phải nói rằng Xích Vân không thua bất cứ một tên công tử hào nhoáng nào. Ai đã từng nhìn một con sói tuyết mới biết được cái đẹp riêng của nó. Cặp mắt lạnh lẽo cô hồn, hoang dã khát máu, ẩn dưới bộ lông trắng muốt. Xích Vân cũng như thế. Không phải ngẫu nhiên mà Hoa Anh lại muốn được ve vuốt cái mái tóc của Xích Vân. Mái tóc không mềm không cứng, hay xơ lên vì gió. Nó giống hệt mái tóc của Mệnh Trị. Một mái tóc không khiến các cô gái cảm thấy dễ chịu, nhưng càng lùa tay vào nó lại càng cảm thấy sự gai góc và hoang dã. Đôi mắt của Xích Vân như một màn đêm đáng sợ, nhưng càng sợ, người ta lại càng muốn đi vào nếu ai đủ can đảm. Vậy thì điều gì khiến Hoa Anh ghét Xích Vân đến thế? Xích Vân hành xử như một thằng con trai mới lớn vừa biết yêu. Hắn lỗ mãng và cư xử như một đứa con nít. Tình yêu đâu phải nói yêu là yêu chứ?
Hay Xích Vân thật lòng?
Hoa Anh cười gượng, ba cái chuyện lăng nhăng này khiến cô còn khó hiểu hơn cả Hắc Đế Ấn.
Có tiếng gõ cửa, Hoa Anh mặc áo vào.
Cửa mở, người đứng trước mặt Hoa Anh lúc này là Xích Vân.
-Có…chuyện gì không? – Hoa Anh hỏi.
Xích Vân gãi đầu, y nói:
-Tôi nghĩ chiều nay, chúng ta nên quay lại Xuyên Tâm Hồ. Phải gấp rút tìm ra ngay Hắc Đế Ấn trước Thiên Ma.
“ Vậy cũng tốt “ – Hoa Anh nghĩ. Có vẻ như Xích Vân đã quên chuyện hôm qua.
Nhưng thật ra không phải vậy, Hoa Anh nghĩ đến điều đó hơi sớm. Xích Vân nói:
-Tôi xin lỗi về chuyện tối hôm qua.
Hoa Anh mới là người có lỗi, nhưng trước mặt Xích Vân, cô không muốn nói. Cô trả lời:
-Thôi, bỏ đi. Anh hãy chuẩn bị cho buổi chiều nay.
…
Đã quá giờ Ngọ từ lâu. Xuyên Tâm Hồ.
Lần này thì cả nhóm Hoa Anh ra Xuyên Tâm Hồ thật. Sau khi đi vòng vèo một hồi tránh sự kiểm soát gắt gao của Độc Tâm, họ mới đến được đây.
Xuyên Tâm Hồ vẫn thế, rộng lớn, mặt nước phẳng lặng và trong, như một bức màn mỏng được căng lên.
Hoa Anh hỏi:
-Anh cảm thấy sự tồn tại của Hắc Đế Ấn ở đâu?
Xích Vân nói và chỉ hướng:
-Đằng kia. Gần tới Thiên Lệ Thành.
Hoa Anh ngước nhìn, Thiên Lệ Thành nằm sừng sững trên không trung, chiếu thẳng xuống Xuyên Tâm Hồ. Ba ngọn tháp cao ngút trời của nó được nối bằng những dây xích nặng nề. Những sợi xích ấy to đến độ từ đây Hoa Anh vẫn có thể thấy được những mắt xích nối vào nhau.
Hoa Anh nói:
-Vậy thì lần này chúng ta sẽ cùng xuống dưới đáy Xuyên Tâm Hồ. Đi thôi.
Diêu Linh thì không có ý kiến gì. Chỉ là cô hơi khó chịu khi phải tiếp xúc nhiều với nước. Người tộc Thú vốn như vậy, họ không quen nước. Vậy nên Thú tộc chưa bao giờ được coi là mạnh trong thủy chiến.
-Cẩn thận đấy Xích Vân! – Diêu Linh nhắc nhở - Nhớ là cắt hết cái đám rong chết tiệt ấy rồi hẵng vào!
-Ừ, nghe rồi.
Hoa Anh thấy hai người này có vẻ như đối đáp rất chân tình với nhau. Và không hiểu sao trong cô lại nổi lên cái cảm giác gai gai một chút. Nhưng sự việc ấy chỉ thoáng qua và chẳng để lại điều gì cả.
-Đi thôi! – Hoa Anh nói.
Ba người bơi ra xa, và họ đã ở dưới Thiên Lệ Thành. Từng đợt sóng nước dập dờn.
-Sẵn sàng chưa? – Hoa Anh hỏi.
Xích Vân và Diêu Linh gật đầu.
-Lặn nào!
Cả ba người chìm xuống dưới. Bọt khí nổi lên ùng ục.
Cảnh vật dưới đáy hồ vẫn thế. Dăm ba tảng đá xám ngoét cùng với những đám rong nguy hiểm chết người. Một vài con cá bơi qua bị đám rong giữ lại mà không tài nào thoát ra được.
Xích Vân thấy nhói lên ở lưng. Có lẽ Hắc Đế Ấn chỉ quanh quẩn đâu đây thôi.
Xích Vân ra hiệu cho hai người kia xuống sâu hơn.
Sự bực dọc về đám rong suýt lấy mạng mình, nên Xích Vân tha hồ chém sạch chúng. Mỗi người xuống dưới hồ đều đã chuẩn bị một thanh đoản kiếm đề phòng bất trắc. Ở bên kia, Hoa Anh và Diêu Linh cũng đang cắt hết những đám rong gây cho họ sự vướng víu.
Không hiểu vì sao mà cái hồ này lại nhiều bọt khí đến thế, từng dòng bọt khí trôi qua trước mắt Xích Vân vùn vụt.
Cái lưng đau đớn, Xích Vân cúi xuống, lần tay đến khắp mọi chỗ với hy vọng tìm thấy Hắc Đế Ấn. Đào bới phí công vô ích, chỉ tổ mệt người.
Hoa Anh và Diêu Linh cũng thử tìm kiếm, nhưng dường như Hắc Đế Ấn đang trêu ngươi ba người họ. Không có một vết tích gì liên quan tới nó cả.
Đã quá sức chịu đựng, khí trong ngực đã hết, cả ba phải ngoi lên.
-Sao vậy? – Hoa Anh vuốt mái tóc đẫm nước – Anh bảo là Hắc Đế Ấn ở đây mà!
-Cái lưng của tôi đã đau, nó báo hiệu Tà Khí của Hắc Đế Ấn đang tác dụng lên tôi. Nhưng vấn đề nó ở đâu thì tôi không biết.
-Có câu thần chú hoặc thứ gì để tìm nó không? – Diêu Linh hỏi.
Xích Vân gãi đầu:
-Tôi nghĩ là không.
Hoa Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
-Thôi, ta cứ xuống đó tìm đã.
Cứ thế, cả ba người trong nửa canh giờ hết ngoi lên rồi lại lặn xuống. Nhưng Hắc Đế Ấn thì vẫn chẳng thấy đâu. Lắm lúc điên tiết, Xích Vân đã vận thuật, đánh tung cả đáy hồ lên mà vẫn không ăn thua. Xem chừng như cái lưng của Xích Vân và Hắc Đế Ấn đang hợp sức lại cười nhạo y.
Diêu Linh ngoi lên, cô cảm thấy nước ngày càng lạnh hơn và ngực mình đang khó thở.
Xích Vân thấy lạ liền hỏi:
-Sao thế? Cô ổn đấy chứ?
-Không…không sao.
Diêu Linh hít một hơi để lặn tiếp, nhưng vừa chìm xuống nước thì cô cảm thấy đầu mình choáng. Nước tràn vào trong miệng của cô. Xích Vân buộc phải kéo cô lên.
-Cô không chịu được lâu đâu! Hãy vào bờ nghỉ tạm đi!
-Hay tôi đợi anh ở trên cũng được.
-Thôi, ngâm nước lâu lạnh lắm.
Hoa Anh lao lên mặt nước, vừa đúng lúc cô thấy cảnh Xích Vân và Diêu Linh tay trong tay. Hoa Anh hơi nheo mắt lại một chút rồi hỏi:
-Diêu Linh bị sao vậy?
Xích Vân nói:
-Không chịu được nước.
Hoa Anh hiểu, người Thú tộc ngâm mình dưới nước lâu sẽ không ổn. Thậm chí, gây ra nội thương là điều thường gặp.
-Cậu vào bờ đi Diêu Linh. – Hoa Anh nói – Có cần mình đưa vào không?
-Thôi. Mình tự vào được.
Diêu Linh bơi vào bờ, còn lại Hoa Anh và Xích Vân. Xích Vân nói:
-Cô còn xuống được nữa không?
-Có.
Cả hai người lại lặn xuống lần nữa.
Có một điều khó hiểu là Tà Khí của Hắc Đế Ấn tại sao lại phát sinh trong một nơi đầy sự thanh khiết như Xuyên Tâm Hồ này? Xích Vân thấy lạ. Xuyên Tâm Hồ không hề có chút nào Tà Khí, vậy tại sao Hắc Đế Ấn lại có thể tồn tại trong nơi này được? Chính Khí và Tà Khí không bao giờ hoà hợp lại với nhau, mỗi bên chỉ tồn tại theo hướng đối lập nhau, thế thì cái thứ Tà Khí làm đau lưng Xích Vân là sao?
Hoa Anh cũng đang cố gắng giải thích điều đó. Cô không cảm nhận được Tà Khí, nhưng qua những gì Xích Vân nói thì Tà Khí của Hắc Đế Ấn tồn tại trong Xuyên Tâm Hồ tràn ngập Chính Khí, thật là khó giải thích.
Xích Vân nản. Y nhìn những dòng bọt khí chảy qua, mà cảm thấy mình như đang nhẹ bẫng.
Tự nhiên Xích Vân cảm thấy những dòng bọt khí ấy như…
…nước mắt vậy.
Nước mắt là khổ đau, là sự thương cảm.
Xích Vân nghĩ tới điều đó.
Hoa Anh đang bơi, bỗng cô thấy dòng nước chuyển mạnh như có thứ gì đẩy nó. Chẳng mấy chốc mà những dòng nước ấy xoắn lại với nhau thành một cơn lốc chìm ở dưới đáy hồ.
Xích Vân giật mình, y thấy Hoa Anh đang bị cuốn vào cơn lốc đáng sợ đó. Cơn lốc mạnh đến mức nhổ tung cả những khối đá to tướng dưới đáy hồ.
Xích Vân lao mình vào, y tóm lấy tay Hoa Anh trước khi quá muộn.
Nhưng sức của Xích Vân có hạn, cơn lốc thì hung dữ, mà y thì lại chẳng có điểm tựa nào để tóm chặt Hoa Anh.
Trong thoáng chốc, Xích Vân nghiến răng. Y không muốn Hoa Anh phải chết.
“Đành phải nhờ tới mày rồi! “ – Xích Vân nghĩ thầm.
Xích Vân niệm thuật. Những vết xăm màu đen chạy xuống tay của y thành một hàng dài.
Một tảng đá lao thẳng tới Xích Vân và Hoa Anh, tiếp sau nó là một trận mưa đá lao từ trên xuống, từ bên trái, bên phải, và từ dưới, không có kẻ hở nào để thoát.
“ Triệu Hồi Thuật! “.
Hoa Anh thấy các tảng đá vỡ tan bởi một cánh tay. Cả mặt nước bốc lửa, cơn cuồng phong bị cánh tay đó làm tan biến, tiếng nổ bùng lên từ dưới đáy Xuyên Tâm Hồ.
Diêu Linh giật mình khi thấy cả mặt hồ nổ vang. Những cơn mưa đá bắn lên từ trong lòng hồ rồi rớt xuống. Nước bị dội lên như một hòn đá ném vào vũng nước đọng.
Tiếng động lớn làm rung chuyển cả mặt hồ. Diêu Linh ngước nhìn lên khi thấy một cái bóng to lớn đang đè lên mình.
Xích Vân đang bế Hoa Anh, y đặt cô xuống đất. Có vẻ như Hoa Anh đã bị choáng bởi nước.
-Cô không sao chứ? – Xích Vân hỏi.
Hoa Anh yếu ớt trả lời:
-Không …
Hoa Anh lờ đờ thấy khuôn mặt của Xích Vân, cô rợn người khi thấy những vết xăm đang xâm chiếm khuôn mặt y. Đôi mắt đáng sợ đó của Xích Vân lại khiến cho Hoa Anh bất an.
Nhưng Hoa Anh không phải là người duy nhất sợ hãi. Diêu Linh đang cấm khẩu trước những hạt lửa đang bay qua mặt mình.
-Xích Vân… – Diêu Linh khẽ gọi.
-Gì?
-Đây là … cái thứ gì?
Trước mặt Diêu Linh là một con quái vật. Cái đầu của nó như đầu một con trâu, hai cặp sừng gớm ghiếc nhọn hoắt oằn xuống và có thể xuyên thủng bất cứ thứ gì. Cơ thể nó rắn, đen sì như đá, những đường gân bằng lửa bốc ra từ cánh tay. Hơi thở của con quái vật mang theo những hạt lửa nóng bỏng. Đôi tay con quái vật to khủng khiếp và nóng hừng hực đến điên người.
-Nó là con quái vật trong người tôi. – Xích Vân thấp giọng – Tên của nó là Hoả Thiên Nhẫn.
Con quái vật ngoác mồm hưởng ứng lời nó đó của Xích Vân. Cái miệng đỏ rực đầy lửa cháy ngùn ngụt.
Hoa Anh cũng không thể tin được con quái vật này lại cứu mình. Và cô cũng không ngờ trong người Xích Vân lại có thứ này.
Có tiếng động.
Cả ba người quay lại, và thấy những kẻ lạ mặt. Bọn chúng đã nghe thấy tiếng động bất thường từ phía Xuyên Tâm Hồ và chạy tới đây. Phen này thì rắc rối to với Độc Tâm.
Nhưng những tên này còn chưa kịp tẩu thoát thì đã gặp ngay một Thần Thú cao lớn chặn đường. Một Thần Thú với bộ lông trắng muốt.
Lâm Nhĩ Thụ Cáp.
-Ái chà! Xem ra các người không nên tò mò quá mức! – Giọng nói đằng sau Thụ Cáp. Là Long Chấn Phương.
Hổ nhân Thụ Cáp với vài đường tay cơ bản đã làm bất tỉnh nhân sự những kẻ lắm chuyện.
Long Chấn Phương bước ra, anh nói:
-Các bạn đã gây ra những xáo động đấy! Chúng ta nên…
Chấn Phương dừng nói. Con quái vật to sừng sững trước mặt anh làm cho Chấn Phương phải đứng lại.
Hổ nhân Thụ Cáp không dấu nổi sự ngạc nhiên:
-Hoả Thiên Nhẫn!
Xích Vân cảm thấy câu nói đó như đang xé sâu vào trong trái tim của y. Rồi sau này mọi người nghĩ y là cái gì đây? Một con quái vật à? Y bắt đầu nghĩ tới những ánh mắt ghê sợ của Hoa Anh, của Diêu Linh, và của Hổ Nhân Thụ Cáp, của Chấn Phương, của tất cả.
Xích Vân nói:
-Nhờ anh và Thụ Cáp đưa hai cô gái này về trước. Tôi có việc.
Nhưng chỉ có Thụ Cáp là đưa Diêu Linh với Hoa Anh về, còn Chấn Phương thì ở lại.
Chấn Phương đang nhìn những vết xăm tràn trề trên cánh tay và mặt của Xích Vân. Cái nhìn ấy khiến Xích Vân khó chịu:
-Anh ghê tởm về tôi lắm sao? – Xích Vân hỏi.
Con quái vật Hỏa Thiên Nhẫn như đang là tình cảm của chủ nhân, nó ghé sát khuôn mặt rực lửa tới gần Chấn Phương, thở phì phò. Nhưng Chấn Phương không sợ nó.
-Không. Chỉ có điều…tôi bây giờ mới được tận mắt nhìn thấy thực lực của Cấm Môn Quan.
-Anh đang nghĩ gì vậy?
-Không. Tôi chỉ nhắc nhở là anh nên rời khỏi đây, trước khi vệ binh và bọn Độc Tâm mò tới.
Xích Vân bình tâm, con quái vật Hoả Thiên Nhẫn dần dần bé lại, và cuối cùng chỉ còn là một đống tro.
-Đi về thôi! – Chấn Phương nói.
…
----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 1 phút và 25 giây -----
Giờ Tuất. Kính Hồ Cư. Ngày thứ hai trước cuối tuần hai ngày.
Bữa tối khó nuốt hơn Xích Vân tưởng. Cả Diêu Linh và Hoa Anh đều không nói với y câu nào. Hổ nhân Thụ Cáp im lặng thì không nói làm gì rồi, anh ta vốn như thế. Còn Chấn Phương thì cũng đang đăm chiêu suy nghĩ. Anh ta chỉ có nghĩ về Xích Vân và con quái vật Hoả Thiên Nhẫn.
Cảm thấy không chịu nổi sự ngột ngạt này, Xích Vân đứng dậy:
-Tôi ra trước!
Cả bàn nhìn Xích Vân rồi ai nấy lại cúi xuống ăn tiếp.
Buổi tối nặng nề đang bao trùm lên Kính Hồ Cư. Chính màn đêm lại đè nặng xuống Xích Vân. Y cảm thấy mình bị ghét bỏ.
“Đồ quái vật! “.
“ Mày là đứa trẻ bị nguyền rủa! “.
Những lời nói đó đâm vào ngực Xích Vân như những mũi dao. Y vẫn còn nhớ như in những lời đó. Nó tàn nhẫn và làm cho y trở nên điên dại.
Chẳng mấy chốc mà Xích Vân đã bước ra Xuyên Tâm Hồ. Mặt hồ phẳng lặng, ánh nước như đang đểu cáng cười cượt Xích Vân.
Cái quái gì chứ? Tại sao hắn sinh ra lại như thế này? Hắn đâu có lỗi gì? Kiếp trước hắn đã gây ra tội gì chứ?
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…………. !
Xích Vân hét lên trước Xuyên Tâm Hồ. Y gào khản cả giọng. Cuộc đời chó đẻ này đã tàn hại y và không cho y được làm người. Nó bắt y phải chém giết. Trong khi y lại không muốn thế!
-Mẹ kiếp! – Xích Vân gào lên – Tao đã gây ra tội tình gì mà mày lại đùa giỡn với bố mày chứ? Hả? Hả? Cái thằng “ Thượng Đế “ chó đẻ kia? Tại sao? Tại sao? Tại sao chúng mày khinh rẻ tao như khinh rẻ một con chó chứ? Chúng mày đã bắt tao làm gì thế này? Tao sẽ giết hết chúng mày! Tao sẽ lại bắt chúng mày phải quỳ hết xuống để tao chặt đầu từng đứa, từng đứa một! Tao sẽ lại dồn hết tất cả chúng mày xuống một cái hố rồi bảo thằng Bạch Nhật phóng lửa xuống! Tao sẽ lại bắt tất cả chúng mày, bắt hết, rồi để cho Vô Ảnh và Hắc Hổ tha hồ chém giết!
Xích Vân gào chán, y lại ngồi xuống, và lại khóc. Xích Vân cảm thấy chưa bao giờ mình tủi nhục như lúc này. Ánh mắt dị nghị và ghê sợ của mọi người làm Xích Vân cảm thấy trống trải vô cùng.
Có những kẻ luôn được mọi người yêu quý, cuộc sống hết may mắn này đến may mắn khác, cuộc đời chúng như trong mơ. Tại sao Xích Vân không được như thế? Y luôn tự hỏi như vậy.
Trái tim ta đã nguội lạnh từ lâu rồi, tại sao ta còn cố gắng làm ấm nó lại?
Ta không hiểu nổi ta là ai? Ta đi đâu, ta làm gì? Cuộc hành trình của ta dài vô tận, không điểm đến, không mục đích.
Nước mắt làm cho ta đau lòng.
Một chiếc thuyền, một mái chèo, ung dung tự tại
Một thân gầy, một chiếc lưới, sống nhìn ngày qua
Sông sâu thẳm, sông trong vắt, tưởng chừng như rõ
Nhìn cho kỹ, nhìn cho thấu, lại chẳng nhìn ra
Nước mắt rơi, nước mắt chảy, ta lại thấy hết
Ngẫm lại mình, ngẫm lại lòng, ta nhìn thấy ta.
Tiếng hát này Xích Vân để ý. Đó là tiếng hát của ông lái đò hôm qua đã cứu mạng y.
Xích Vân nhìn ra mặt hồ, một chiếc thuyền nhỏ đang trôi lờ lững. Nhìn chiếc thuyền mà Xích Vân khao khát được như nó, tự do, không bị thứ gì làm vướng bận.
Chiếc thuyền trôi càng lúc càng xa.
Xích Vân bỗng nhớ ra một điều gì đó, y nhìn đăm đăm về chiếc thuyền. Xích Vân men theo bờ, đuổi theo chiếc thuyền đó.
Ông lái đò để thuyền trôi vào bờ. Một ngày thật vui vẻ. Điều làm ông thú vị nhất là được trôi thuyền trong Xuyên Tâm Hồ.
Nhưng vừa bước xuống, ông đã thấy một người đứng chặn đường. Ánh mắt hoang dại cô hồn của hắn soi thẳng vào người ông. Ông lái đò hỏi:
-A! Là anh bạn trẻ! Vẫn còn muốn ra hồ này sao?
Xích Vân tiến lại gần, y nói:
-“ Nhìn cho kỹ, nhìn cho thấu, lại chẳng nhìn ra. Nước mắt rơi, nước mắt chảy, ta lại thấy hết. “. Hai câu hát đó có ý nghĩa gì? – Xích Vân hỏi.
Ông lái đò ngạc nhiên:
-Đó là câu hát thôi mà. Người dân Kính Hồ Cư ai mà chẳng quen thuộc với câu hát đó của tôi, anh bạn trẻ?
Xích Vân thở:
-Câu hát đó không phải là câu hát bình thường, nó có hàm chứa một ý nghĩa gì đó. Và ông cũng không phải là người bình thường.
-Ồ! Vì lý do gì mà cậu nói tôi không bình thường hả anh bạn trẻ?
-Ngày hôm qua, khi Diêu Linh và tôi đều bị chìm xuống dưới hồ, vậy làm sao một ông già bảy mươi ốm yếu như ông lại có thể kéo cả hai người chúng tôi lên? Còn nữa, khi tôi bị ngộp nước như thế, đáng ra phải ấn lên ngực tôi rất nhiều lần thì may ra tôi mới sống được. Đằng này, ông chỉ ấn vào ngực một cái mà có thể khiến tôi nôn hết nước ra, vậy thì nội công của ông không phải là của người bình thường chứ?
-Anh bạn. Những người trong thiên hạ như vậy thiếu gì? – Ông lái đò cười – Hồi trẻ ta cũng từng là một chiến binh nên có được chút ít nội công thôi mà.
Xích Vân cười, y nói:
-Và tôi để ý thấy một chuyện rất quái lạ. Mặt hồ này cũng thỉnh thoảng có gió, nhưng tại sao lúc nào nó cũng phẳng, như một tấm gương vậy, ông không thấy chuyện này bất thường sao?
-Chuyện này…
-Không bao giờ có chuyện một mặt hồ phẳng lặng suốt cả ngày được. Và tôi đã hiểu lý do vì sao.
Xích Vân lại gần chiếc thuyền, y nói:
-Khi ông ở trên chiếc thuyền này thong dong khắp nơi, mặt hồ yên lặng. Còn không…
Xích Vân dùng một tay kéo chiếc thuyền lên hẳn bờ. Lúc này mặt hồ như được có gì giải thoát liền xao động, mặt nước dập dềnh không ngừng.
-…thì đây mới là Xuyên Tâm Hồ.
Xích Vân quay lại:
-Vậy ông là ai?
Ông lái đò nhìn kỹ Xích Vân.
-Không đơn giản là ông lái đò chứ?
…
Giờ Hợi. Kỳ Bàn Cốc. Chùa Kỳ Thiên Tự.
Kế Đô ngồi lặng lẽ trong gian phòng tối om.
Rốt cục thì anh là ai?
Anh đang bảo vệ cho Hàn Ngọc hay là đang bán đứng cô cho Vô Ảnh?
Trong một thoáng, anh thấy đôi mắt của Hàn Ngọc. Không giống như đôi mắt của Ngài Hàn, của Hàn Phi, Hàn Vệ, Hàn Thanh, đôi mắt của Hàn Ngọc hiền thục, giống như Hàn phu nhân. Kế Đô không tin là một ngày nào đó mình lại bị đôi mắt ấy khinh rẻ, nhưng sự thực sắp đến và anh sắp phải đối mặt với nó.
Có tiếng mở cửa, Hàn Ngọc bước vào và hỏi:
-Kế huynh, huynh đã ổn chưa?
Kế Đô không trả lời, anh cảm thấy mình đang có tội với Hàn Ngọc.
-Huynh ăn kẹo không?
Hàn Ngọc đưa ra cho Kế Đô một xiên kẹo màu đỏ.
-Cầm lấy đi Kế huynh!
Kế Đô gượng gạo cầm xiên kẹo. Nhưng cầm rồi anh lại chẳng buồn ăn. Lúc này, anh chẳng còn tâm trạng nào để ăn nữa.
-Huynh sao thế? Ăn thử đi, hay lắm đấy! – Hàn Ngọc nói.
Kế Đô đành nghe theo lời Hàn Ngọc. Anh cắn thử một viên kẹo, vị đắng của nó tràn xuống cổ làm Kế Đô ho sặc sụa:
-Tiểu thư, kẹo gì mà sao đắng thế này?
-Kẹo từ lá thuốc mà! Huynh chưa bao giờ ăn sao?
Kế Đô chỉ biết một công việc và anh cũng chỉ thành thạo mỗi việc đó, chém giết. Anh không có thời gian để chú tâm vào mấy thứ này.
-Đừng ăn cả miếng! – Hàn Ngọc nói – Ngậm từng viên một ấy!
Kế Đô ngậm viên kẹo. Vị đắng của nó làm muốn nôn ra ngay lập tức. Rồi dần dà nó chuyển sang vị cay nồng đến chảy nước mắt. Kế Đô lại ho.
-Trẻ con ăn kẹo này mãi có sao đâu? Huynh không quen à?
Kế Đô thấy lưỡi mình nóng và muốn xé ra thành từng mảnh.
Nhưng một cơn lạnh tràn tới cổ họng, vị ngọt từ viên kẹo làm Kế Đô đê mê. Mọi thứ khổ sở ban nãy biến đâu mất. Vị ngọt của viên kẹo còn hơn cả đường.
Hàn Ngọc thích thú:
-Huynh thấy kẹo này hay đấy chứ?
-Ừ.
-Hồi bé, cha muội đã dạy muội ăn loại kẹo này. Lúc đầu muội còn nhả hết kẹo ra cơ mà. Nhưng ngậm lâu thì càng ngọt và dần dần muội nghiện nó. Cha muội bảo ăn kẹo này để biết một đời người nó là như thế nào.
Kế Đô nhìn viên kẹo, anh lại thấy có điều gì làm mình trở nên yếu đuối.
-Tại sao tiểu thư lại đối xử tốt với tôi như thế? – Kế Đô hỏi.
-Sao huynh hỏi gì kỳ vậy?
-Tôi là một người không tốt. Tôi là kẻ xấu. Tôi giết người. Lý do gì mà tiểu thư lại tốt với tôi như vậy?
Hàn Ngọc cười bẽn lẽn. Cô nhìn xuống đất:
-Thỉnh thoảng huynh cũng là một tên ngốc nghếch đấy chứ nhỉ?
Kế Đô yên lặng. Anh cần một câu trả lời.
-Vì quý, vì mến huynh, đơn giản là vậy thôi. – Hàn Ngọc trả lời.
-Tại sao?
-Không biết nói thế nào nữa. Nói ra buồn cười lắm.
Kế Đô thở dài, anh nói:
-Vậy nếu tôi phản bội lại tiểu thư, thì tiểu thư có oán tôi không?
Hàn Ngọc sặc cười, cô nói:
-Sao lại nói ra cái câu đó chứ?
-Tiểu thư trả lời đi!
Hàn Ngọc nói:
-Không.
-Vì sao?
-Vì muội biết huynh không bao giờ phản bội muội cả.
-Nếu điều đó trở thành sự thật?
-Thì muội vẫn sẽ yêu huynh, mến huynh. Có điều muội chỉ giận một chút thôi.
-Tại sao lại như thế?
Hàn Ngọc cười:
-Yêu mà cũng cần lý do sao?
Kế Đô thấy tim của mình như đang có dao đâm. Kẻ phản bội sẽ phải đau khổ, bị dằn vặt.
-Thôi, huynh ngủ đi. Mai chúng ta sẽ đi sớm.
Hàn Ngọc đóng cửa phòng lại.
Điều gì sẽ đến đây? Kế Đô tự hỏi.
Bức thư của tên Vô Ảnh gửi làm Kế Đô rùng mình.
Giao nộp Hàn Ngọc. Hoặc là chết.
Anh có cảm giác bất an.
Bên ngoài Kỳ Thiên Tự, những kẻ bịt mặt đã chờ sẵn.
Vô Ảnh nhìn Kỳ Thiên Tự, hắn đã quá đủ sự kiên nhẫn rồi.
…
Giờ Hợi. Xuyên Tâm Hồ.
-Vậy cậu nghĩ ta là ai? Anh bạn trẻ? – Ông lái đò hỏi.
Xích Vân và ông lái đò, hai người đối mặt nhau. Trong khi đó, mặt nước trên Xuyên Tâm Hồ chuyển động không ngừng.
-Cơn lốc xoáy dưới đáy hồ chiều nay… – Xích Vân nói – …trong tự nhiên không bao giờ có hiện tượng đó. Ở biển lớn, các dòng hải lưu cực mạnh cũng không thể nào tạo ra được một cơn lốc dưới đáy biển, huống chi là cái Xuyên Tâm Hồ bé tí này. Xuyên Tâm Hồ chẳng thể nào ra một dòng nước mạnh đến thế được.
-Vậy thì là cái gì anh bạn?
-Các Pháp Sư có dùng một loại Thuỷ Thuật tên là Dũng Tuyền. Một loại thuật sơ đẳng. Nó chẳng qua chỉ là điều khiển dòng nước xoáy thật mạnh để tạo ra áp lực, ép lồng ngực của đối phương gây ra sự khó thở. Nhưng những Pháp Sư bậc Thượng Đẳng hoàn toàn có thể dùng thuật Dũng Tuyền mà tạo ra một dòng hải lưu cực mạnh, dù ở bất kỳ môi trường nước nào, với điều kiện là đủ nước để tiến hành thuật. Cơn lốc buổi chiều nay đã khiến tôi nghi ngờ về việc có kẻ nhúng tay vào chuyện này.
-Vậy cậu nghi ngờ tôi đã cố tình làm khó cho cậu?
Xích Vân cười, y tiến đến con thuyền rồi nói:
-Ông lái đò thích bắt cá, nhưng mà cái này…
Xích Vân dùng tay lật ngửa bụng con thuyền lên. Một mảnh giấy ướt nhẹp nước, và trên đó có một chữ “ Thuỷ “.
-Đó là loại đạo bùa dùng để áp chế nước. Đừng bảo với tôi là ông xin cái bùa này từ một người khác nhé! Các Pháp Sư không bao giờ tuỳ tiện cho người khác đạo bùa cả!
Ông lái đò nhìn Xích Vân một lượt, gật gù rồi nói:
-Coi như tôi đã không qua được mắt cậu.
-Vậy ông hãy cho tôi biết, Hắc Đế Ấn ở đâu?
-Cậu cần nó để làm gì?
-Ông là kẻ canh giữ Hắc Đế Ấn, chẳng lẽ ông không biết mấy tháng nay Đại Lục náo loạn lên là vì nó? Cái Thiên Lệ Thành sừng sững trên kia bị thằng Vọng Quái đập nát, chẳng lẽ ông không biết?
-Tôi biết.
-Vậy thì còn chờ gì nữa? Ông hãy giao Hắc Đế Ấn ra đây!
Ông lái đò quay đi:
-Không. Tôi không thể đưa nó cho cậu.
Xích Vân điên tiết, hai con mắt y nổ đom đóm. Trong nháy mắt, tay của y chộp lấy cổ ông lái đò, bóp mạnh:
-Có nói không?
-Không. – Ông lái đò kiên quyết.
Xích Vân nở một nụ cười man rợ:
-Được.
Tay kia của Xích Vân bốc lên một ngọn lửa màu tím đen, y hỏi:
-Có biết đây là cái gì không?
-Hỏa Ngục. – Ông lái đò thản nhiên đáp.
-Ông biết nó sinh ra từ đâu chứ? Những tội ác trên thế gian, những tâm hồn giằng xé, luôn đau đớn quằn quại oan khuất, tất cả đã sinh ra nó! Nó là ngọn lửa của sự phẫn uất đến tột cùng! Ông hiểu không?
Xích Vân đưa ngọn lửa lại gần. Mặc dù còn cách rất xa, nhưng ông lái đò có thể cảm nhận được dòng máu đang từ từ chảy ngược lại trong huyết quản của mình, đôi tay, đôi chân cứng đờ và mất cảm giác:
-Chỉ cần hơi nóng của nó thôi… – Xích Vân thở - …là ông đã đủ sống dở chết dở rồi! Ông sẽ bị đưa vào thế giới của những tiếng thét, tiếng rú đòi mạng của những linh hồn tội lỗi của Ma Giới. Chúng sẽ giơ những đôi tay ra đòi xé xác ông! Ông muốn thế phải không?
-Kể cả cậu có giết ta, thì ta cũng không bao giờ có được Hắc Đế Ấn!
Xích Vân im lặng.
-Cậu đang bị kích động. Cậu không ổn định. – Ông lái đò nói.
Xích Vân cảm thấy tim mình đau đớn, y từ từ nới tay, thả ông lái đò ra. Ngọn Hoả Ngục dần biến mất.
Ông lái đò rút từ bên hông ra một túi nước:
-Uống đi, cho đỡ mệt mỏi. Hãy kìm hãm cơn nóng giận lại.
Xích Vân tu thẳng một mạch hết túi nước. Cái đầu của y như hạ nhiệt dần.
-Cậu đã quá suy nghĩ rồi, anh bạn trẻ ạ!
Xích Vân im lặng.
-Cậu cảm thấy mình bị xúc phạm, phải không?
Xích Vân vẫn không nói gì.
-Tôi đã nhìn thấy nó, con quái vật trong người cậu.
-Cả ông cũng khinh rẻ tôi?
Ông lái đò gật gù:
-Có thể nói lúc đầu đúng là như thế. Con quái vật Hoả Thiên Nhẫn là con quái vật của Ma Giới, là chúa tể của ngọn lửa Hoả Ngục. Trong năm yêu thú mạnh nhất của Ma Giới, Hoả Thiên Nhẫn đứng đầu, giết hại người vô số, càng giết người nhiều, yêu lực càng mạnh. Phật Tổ Như Lai là người đã giam hãm nó vĩnh viễn ở Ma Giới, nhưng bây giờ nó lại xuất hiện ngay tại Xuyên Tâm Hồ này. Hoả Thiên Nhẫn có sức mạnh tương đương với Hoả Thần Chúc Dung, được coi là kẻ bảo hộ của Ma Giới.
-Ông biết rõ vậy sao?
-Hoả Thiên Nhẫn là con quái vật bảo hộ cho Hắc Đế. Và cho những người sử dụng Diệm Ngục Chiến Quỷ Cấm Môn Quan, cậu là một trong số những người đó, đúng không?
-Đúng.
-Quả thật là lúc đầu, tôi đã cảm thấy ghê tởm cậu. Cậu nên hiểu, Hoả Thiên Nhẫn là con quái vật gây ra cho người ta những cơn ác mộng. Ngọn lửa của nó được sinh ra từ trong máu chảy, từ những linh hồn bị nó giết chết…
-Ông hãy thôi ngay đi!
Ông lái đò hiểu. Xích Vân đang bị kích động rất mạnh.
-Cậu cảm thấy cô đơn phải không?
Xích Vân lặng im.
-Cậu đừng nên suy nghĩ quá nhiều về việc người ta đánh giá mình như thế nào. Hãy hướng tới mục đích duy nhất mà cậu đang theo đuổi.
-Nhưng bọn họ ruồng bỏ tôi! – Xích Vân gầm lên – Tôi đã sử dụng cái thứ xấu xa nhất trong người mình để cứu họ! Nhưng họ khinh rẻ tôi!
Ông lái đò thở dài mệt mỏi. Ông đi ra bờ Xuyên Tâm Hồ.
-Cậu đừng nên suy nghĩ quá tiêu cực như thế. Nếu bề ngoài có xấu xa thế nào đi nữa, nhưng bản chất của cậu vẫn tốt đẹp thì người ta sẽ hiểu cho cậu thôi.
Xích Vân dường như đã bình tâm lại.
-Cuộc đời này khó lường lắm anh bạn ạ… - Ông lái đò nói – …có những thứ nhìn như xấu mà hoá ra đẹp, có những thứ tưởng đẹp mà lại xấu xa vô cùng!
Xích Vân ngẫm nghĩ, rồi y hỏi:
-Tại sao ông lại muốn giết Hoa Anh và tôi?
-Với thân phận là một người canh giữ Hắc Đế Ấn, được chính Vô Chân Vương chỉ định, tôi phải làm tròn nghĩa vụ của mình thôi.
-Vậy Hắc Đế Ấn ở đâu?
-Tôi không được quyền nói. Đó là luật.
Xích Vân thở dài.
-Nhưng tôi có thể nói là, hãy suy nghĩ về những thứ diễn ra xung quanh mình, rồi cậu sẽ có được Hắc Đế Ấn.
Xích Vân nhìn về phía trước.
…
----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 3 phút và 5 giây -----
Gần tới giờ Hợi. Kỳ Bàn Cốc.
Kế Đô bật người dậy. Đôi mắt anh sáng rực.
Có tiếng bước chân.
Kế Đô lao ra khỏi giường. Chạy tới phòng Hàn Ngọc. Không cần gõ cửa, anh xô cửa phòng vào.
Hàn Ngọc còn chưa kịp mở mắt thì đã bị Kế Đô lôi đi:
-Nhanh lên! Đi thôi!
“ Lại có chuyện gì rồi! “ – Hàn Ngọc nghĩ.
Kế Đô dắt Hàn Ngọc chạy, anh thấy có bóng người trải dài hiện rõ trên tường nhờ ánh sáng của những chiếc đèn lồng trong Kỳ Thiên Tự. Anh lại dẫn Hàn Ngọc sẽ sang hướng khác.
Vô Ảnh đạp cửa phòng, hắn đi vào và tức điên người lên khi không thấy Hàn Ngọc đâu.
-Mẹ kiếp! – Vô Ảnh chửi rủa.
Hắn nói với đám đàn em:
-Xới tung cả cái Kỳ Thiên Tự này lên cho tao!
Kế Đô ôm lấy Hàn Ngọc và nép người lại, những đám sát thủ này chắc chắn là của Vô Ảnh. Dễ đến chúng phải đến gần trăm người.
Kế Đô nắm chặt tay Hàn Ngọc phi thân lên mái nhà, định thoát ra, nhưng lại bắt gặp đúng Vô Ảnh đang chờ ở dưới sân. Anh dừng lại, đằng sau thì bọn sát thủ đang lúc nhúc bên dưới.
-Làm sao thế này? – Hàn Ngọc hỏi.
-Tạm thời cứ ở yên trên đây đã. – Kế Đô thì thầm.
Vô Ảnh đang điên tiết. Hắn đi qua đi lại trong sân chùa Kỳ Thiên Tự, trên mái nhà, Kế Đô có thể thấy sự chết chóc đang toả ra ngùn ngụt từ Vô Ảnh.
Một tên đàn em chạy lại, báo cáo với Vô Ảnh:
-Đã tìm kỹ rồi thưa chủ nhân, không thấy bóng dáng của Kế Đô và Hàn Ngọc đâu!
Vô Ảnh thở hắt ra, hắn nói:
-Lôi hết tất cả bọn sư sãi trong chùa ra đây!
Mệnh lệnh lập tức được thực thi, chẳng mấy chốc, hàng chục sư sãi trong Kỳ Thiên Tự đã bị lôi ra, tiếng hét, tiếng chống cự, các vị sư đứng đầy trong sân chùa, ánh lửa từ những ngọn đuốc chiếu sáng một cách ma quái.
Vô Ảnh hỏi:
-Đại sư chụ trì chùa này đâu?
Một người giơ tay. Hàn Ngọc từ trên có thể thấy Viên Giác Đại Sư.
-Là tôi.
Vô Ảnh nhìn một lượt rồi hỏi:
-Hai đứa chúng nó đâu?
Viên Giác Đại Sư nhã nhặn đáp:
-Thí chủ nói gì, bần tăng không hiểu?
Vô Ảnh cười gằn, hắn ghé sát vào tai đại sư, nói từng tiếng một:
-Hai - đứa - chúng - nó - Hàn - Ngọc - và - Kế - Đô - đang - ở - đâu?
Viên Giác Đại Sư nói:
-Hai người họ đang ở ngôi nhà phía sau.
-Thật chứ?
-Người xuất gia không bao giờ nói dối.
-Nhưng tôi lại chẳng thấy có gì cả!
-Vậy xin lỗi thí chủ, quả thực bần tăng không biết!
Tên lâu la của Vô Ảnh thấy vậy, hắn xông tới đại sư:
-Thế thì cái này sẽ giúp ông biết!
Tên vô lại đâm lưỡi đoản kiếm. Hàn Ngọc định xuống nhưng bị Kế Đô chặn lại.
Vô Ảnh đã chặn tay tên đàn em của mình, hắn nói:
-Đừng có lỗ mãng như thế. Giết lão rồi sẽ rất phiền phức đấy.
Vô Ảnh cầm thanh đoản kiếm. Hắn đi qua đi lại, nhìn những gương mặt sợ hãi đang quỳ trước mặt hắn.
Vô Ảnh tới gần Viên Giác Đại Sư.
Hắn thở dài.
Vô Ảnh điên tiết đâm thanh đoản kiếm vào đùi đại sư. Đại sư khuỵu chân xuống, máu phun ra trên mặt đất. Nhất loạt mọi sư sãi kêu lên:
-Đại sư!
Hàn Ngọc nhổm dậy, nhưng lại bị Kế Đô kéo xuống. Cô giãy giụa quá mức khiến Kế Đô phải đè lên. Đôi mắt của Hàn Ngọc giận dữ trước kẻ tàn ác kia, đôi môi cô run bần bật.
Vô Ảnh từ từ rút thanh đoản kiếm ra khiến đại sư đau đớn, lưỡi kiếm lạnh ngắt cứa vào thịt đau khôn cùng, hắn hỏi:
-Bây giờ ông biết chúng ở đâu chưa?
Viên Giác Đại Sư thều thào:
-Thí chủ hãy lấy sự tĩnh tại của bản thân làm trọng, đừng vì mục đích của mình mà quên đi tất cả đạo lý!
Vô Ảnh cười, hắn nói với đàn em:
-Mang bọn sư ra đây!
Năm vị sư có tuổi trong chùa bị lôi ra, và quỳ trước mặt Vô Ảnh. Vô Ảnh hét lớn:
-Hàn Ngọc! Nếu cô không ra đây thì ta sẽ giết từng người trong ngôi chùa Kỳ Thiên Tự này! Ta sẽ đếm đến ba!
Hàn Ngọc oằn người muốn xuống, nhưng Kế Đô đã dùng sức đè lên:
-Tiểu thư! Đừng!
-Kế huynh! Huynh đang tâm nhìn mọi người trong ngôi chùa này bị chết sao?
Vô Ảnh bắt đầu đếm:
-Một!
Kế Đô nói:
-Nghe lời tôi đi tiểu thư!
-Hai! – Vô Ảnh vẫn đếm.
-Thả muội ra! – Hàn Ngọc giãy giụa.
-Ba!
Vô Ảnh vẩy đôi tay. Lập tức năm vị sư bị một lực kéo vô hình xé xác ra thành chục mảnh. Máu chảy xối xả trên mặt đất.
Hàn Ngọc mở to đôi mắt nhìn cảnh tượng thê thảm. Năm vị sư chết mà không toàn thây. Xác của họ mỗi nơi mỗi phần. Môi Hàn Ngọc run lên, đôi mắt đờ đẫn và dại đi.
Hàn Ngọc lại vùng vẫy, Kế Đô nhấn người cô xuống:
-Tiểu thư! Tôi đã nói thế nào rồi?
Hàn Ngọc rít lên:
-Những người đó đã cứu chúng ta! Sao huynh nhẫn tâm thế?
Vô Ảnh lại lôi ra năm người nữa. Hắn nói:
-Hàn Ngọc! Cô có chịu ra không?
Hàn Ngọc hận Kế Đô. Cô thật sự không muốn người khác chết vì mình.
-Một!
-Hai!
-Ba!
Những tiếng nổ của xương vỡ và cơ thịt đứt lại vang lên như trăm mũi kiếm chọc nát trái tim của Hàn Ngọc. Máu chảy thấm ướt cả sân gạch.
-Cô vẫn chưa chịu ra phải không Hàn Ngọc? – Vô Ảnh gầm lên.
Hắn đẩy một tên đàn em ra, tiến tới trước mặt tất cả các vị sư sãi, chú tiểu, hắn nói lớn:
-Nếu cô không ra thì ta sẽ giết hết tất cả bọn này!
Hàn Ngọc ràn rụa nước mắt:
-Kế huynh! Làm ơn đi, muội không thể nào chịu nổi nữa, muội không thể nhìn người chết thế này nữa!
-Một!
-Kế huynh!
-Hai!
-Ba!
-Đồ khốn nạn! Ta ở đây!
Kế Đô đã thả Hàn Ngọc.
Vô Ảnh dừng lại, Hàn Ngọc nhảy xuống từ mái nhà, cô tiến tới gần Vô Ảnh:
-Đồ súc vật! Ta ở đây!
Vô Ảnh cười, hắn cởi chiếc mũ trùm:
-Chúng ta nên nói chuyện với nhau.
Trong ánh lửa, Hàn Ngọc nhìn thấy rõ khuôn mặt hơi vuông, mái tóc đen và trắng. Là người thương nhân nói chuyện dễ nghe mà Hàn Ngọc đã từng gặp.
-Ngươi! Là ngươi!
-Bất ngờ quá phải không? Nhưng tôi sẽ chỉ cho cô thấy điều bất ngờ lớn hơn nữa kia!
Tiếng bước chân từ đằng sau làm Hàn Ngọc quay lại.
Kế Đô.
-Kế huynh của cô đã hứa là sẽ đem cô tới cho ta… – Vô Ảnh nói – …nhưng hắn làm ta mất kiên nhẫn, nên đành phải thế này thôi.
Hàn Ngọc không tin vào những lời nói đó, cô mở to mắt nhìn Kế Đô. Ánh mắt của Kế Đô lạnh lùng và vô cảm.
-Kế huynh, chuyện này…huynh …?
-Hắn đã phản bội cô, phản bội Hàn Thuỷ. – Vô Ảnh nói – Hắn là người của Bất Kiếp Viện.
Hàn Ngọc không tin vào điều đó. Cô hỏi:
-Kế huynh! Hãy nói với muội là hắn bịa đặt đi! Kế huynh!
Hàn Ngọc chạy tới Kế Đô, nhưng đã bị một mũi kiếm chặn lại trước cổ họng.
Mũi kiếm ấy từ trong lòng bàn tay của Kế Đô.
-Xin lỗi tiểu thư! – Kế Đô nói – Tôi đã nói không được tin bất cứ ai! Kể cả người thân thiết nhất!
Hàn Ngọc sụp người xuống.
Điều này là một cơn ác mộng.
Rồi cô thấy một cú đánh vào gáy.
Cô ngước nhìn lên, Kế Đô đã ra đòn.
-Kế huynh…
Hàn Ngọc ngã xuống đất.
Vô Ảnh thấy đội vệ binh đã rầm rập đừng ngoài Kỳ Thiên Tự. Hắn nói với Kế Đô:
-Mày đã xong việc rồi đó.
Kế Đô không nói gì.
-Hãy cứ như kế hoạch mà làm. – Vô Ảnh dặn.
Vô Ảnh xách cổ Viên Giác Đại Sư ra khỏi Kỳ Thiên Tự, hét lên:
-Đứa nào tiến một bước, tao cắt cổ thằng già này!
Đội vệ binh chùn chân. Ở nơi đây, Viên Giác Đại Sư là người được kính trọng nhất. Bao nhiêu người dù địa vị lớn đến đâu cũng phải thành kính trước Viên Giác Đại Sư.
Đội trưởng vệ binh hét lớn:
-Tất cả lui ra!
Đội vệ binh tản ra. Để cho Vô Ảnh cùng đám lâu la của mình thoát ra ngoài. Chúng mất hút vào trong đêm tối.
Kế Đô nhìn theo.
Hàn Ngọc đã vĩnh viễn rời khỏi anh.
Kế Đô quay mặt đi, đôi mắt rưng rưng.
“ Ta xin lỗi, Hàn Ngọc. Em hãy hiểu cho ta “.
…