Chương 26: Hai canh giờ trước.
Trúc Mai lần theo con đường đi vào khu rừng tre.
Sau một hồi tìm kiếm, nàng nhìn thấy cả bãi chiến trường ngổn ngang băng tuyết, nước, và cả những dòng lôi điện nổ nhấp nháy chưa dứt.
-Hàn Thanh! - Trúc Mai gào lớn.
Không có tiếng trả lời.
-Hàn Thanh!
-Hàn Thanh! Chàng ở đâu?
-Hàn Thanh!
-Hàn Thanh!
Trúc Mai sau một hồi lâu gọi khản cả cổ thì ngồi thụp xuống, nước lạnh ngắt bắn tung toé.
Đương lúc nước mắt ràn rụa khắp khuôn mặt Trúc Mai, thì một bàn tay ấm áp che mắt cô:
-Đoán xem ta là ai nào?
Trúc Mai thảng thốt quay lại về phía sau.
Hàn Thanh còn sống.
Trúc Mai vui quá đỗi, rồi nàng chuyển sang giận hờn, tay đấm liên tục vào ngực Hàn Thanh:
-Đồ điên! Chàng là đồ điên!
Đấm xong, thì gục đầu vào ngực Hàn Thanh mà khó tức tưởi. Phụ nữ là thế, yêu, rồi lại giận, rồi lại yêu, thành quy luật cả rồi.
Hàn Thanh khẽ vuốt tay vào mái tóc của Trúc Mai, rồi cười.
Những con hổ của Vạn Hóa Thành đã khiến Hàn Thanh trải qua nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất cuộc đời.
Nhưng con rắn thì lại là thứ máu lạnh.
Nó biết nguy hiểm ập tới, nhưng tốc độ đã giúp nó thoát khỏi cái chết.
Suy cho cùng, thì Hàn Thanh đã bị yếu thế từ lâu, khi mà Gia Tập đã sử dụng tới Mãnh Hổ Thiết, nhưng có cái là tốc độ của Mãnh Hổ Thiết thì không thể bằng cây Băng Xà Kích được. Con rắn nhanh hơn đã uốn người tránh lôi điện, làm một cú đớp chí tử. Bằng vào sự may mắn, và chút liều lĩnh, mà cuối cùng, Hàn Thanh đã chiến thắng.
Nhưng cái giá mà Hàn Thanh phải trả cũng không nhỏ, vài cái xương sườn đã gãy, nội thương khắp cơ thể.
-Em sẽ đưa chàng ra khỏi Tổ Long Thành! Chúng ta sẽ nhờ Thái Âm và Thái Dương đưa đi!
-A... hai anh chàng đó đến rồi sao?
-Chúng ta đi thôi!
-Khoan đã! - Hàn Thanh cười - Chiến thắng thì phải có chút lợi phẩm chứ!
Hàn Thanh chỉ tay, Gia Tập đang trôi nổi lềnh phềnh trong làn nước lạnh buốt:
-Em ra đó, tìm lấy cây Mãnh Hổ Thiết!
Trúc Mai theo lời Hàn Thanh, nàng có hơi rợn trước xác của Gia Tập, nhỡ đâu hắn tỉnh dậy thì sao?
Vã mồ hôi, và sau một lúc khoắng tay xuống làn nước ngập tuyết và băng lạnh giá, Trúc Mai đã tìm thấy chiếc chùy Mãnh Hổ Thiết. Cô gái có vẻ hơi nặng nhọc khi cầm lấy chiếc chùy này.
Hàn Thanh mỉm cười, anh lôi từ trong người ra một cuộn vải, làm vài động tác niệm thuật:
-Phong Ấn!
Mãnh Hổ Thiết hóa thành đạo lôi quang sáng loé lao vào cuộn vải. Hàn Thanh buộc lại cuộn phong ấn rồi cùng Trúc Mai rời khỏi hiện trường. Sau khi hai người vừa mới đi, thì các lính vệ binh Tổ Long Thành cũng mới tới nơi. Chuyện như cơm bữa, các lính vệ binh luôn luôn là người có mặt muộn nhất.
-Chúng ta đi đâu đây? - Trúc Mai vừa chạy, vừa khoác vai Hàn Thanh vừa hỏi.
Hàn Thanh nghĩ thế nào cũng có người đánh thư cho Ngài Hàn về việc anh bị bọn Độc Tâm vồ. Thế nên, Ngài Hàn sẽ có cách xử lý hữu hiệu, cùng lắm là phải mai danh ẩn tích một thời gian.
-Em có muốn đi cùng với ta không? - Hàn Thanh hỏi.
-Đi đâu mới được chứ?
-Bất cứ đâu. - Hàn Thanh cười.
Trúc Mai đỏ mặt, khoé miệng khẽ mím lại:
-Em là người của chàng rồi, nên chàng đi đâu là em theo đó thôi.
Hàn Thanh cười.
Bản thân ta có sống được...
... là vì ta có người thân.
Những con người sẽ theo ta tới cuối đời.
...
Thái Âm và Thái Dương đang áp đảo Hắc Bạch Song Điểu. Một phần, là vì hai người này quá mạnh. Phần nữa, là do Song Điểu cũng đã lâu chưa từng gặp hai đối thủ nào xứng tầm như thế này.
Thái Âm vung roi:
-Địa Niên Kim Thuật! Cửu Tiên Trận!
Roi hóa thành cửu ảnh, nhập nhòa vô định trong gió, lao vun vút khiến Hắc Điểu không khỏi hoa mắt một phen.
-Địa Niên Kim Thuật! Nguyệt Kiếm Đạo!
Mảnh trăng lưỡi liềm sáng ánh lao thành từng đợt chống phá Cửu Tiên Trận. Hai bên công kích dữ dội, roi vung như ảo ảnh, kiếm khí nhanh điên cuồng, chẳng mấy chốc mà đã xới tung toàn bộ nền gạch xám dưới chân. Các vị Trưởng lão Tổ Long chắc chắn sẽ ca thán một hồi về cái chuyện công trình công cộng bị hủy hoại cho mà xem.
Thái Âm với cây đại phủ của mình đang áp đảo Bạch Điểu. Thực sự thì Bạch Điểu đang mải dò xét Thái Âm, hắn là kẻ có kinh nghiệm trên giang hồ, nên không dám vọng động nhiều, chỉ muốn Thái Âm lộ ra toàn bộ thực lực của mình. Nhưng Thái Âm cũng chẳng phải là kẻ để Bạch Điểu dễ dàng lỡm mặt như thế, anh ta cũng chưa thể hiện hết một nửa sức mạnh của mình, chỉ có điều là một nhát phủ bổ xuống là mỗi lần một phần Tổ Long Thành rung nhẹ lên một cái.
Hai bên đang đại chiến hết sức căng thẳng thì những tiếng bước chân dồn dập đến ngày càng rõ hơn. Khéo chừng, có cả ngàn lính vệ binh sắp đổ xô đến đây, mà chuyện này thật chẳng hay ho chút nào, nhất là đối với Hắc Bạch Song Điểu.
Bạch Điểu lui thân về phía sau, hét lên:
-Đi thôi Hắc Diệu! Không thể ở đây lâu đâu!
Hắc Diệu Điểu thực sự là kẻ điên cuồng khát máu chiến đấu, song lệnh của Hà Gia Đoàn chỉ là đánh vừa tới mức, thấy được thì rút nên hắn cũng phải rời khỏi trận chiến.
Hai nhân ảnh một đen một trắng mất hút vào trong màn đêm cao vời vợi.
Thái Âm vác phủ lên vai, nói:
-Đi thôi, Thái Dương! Chúng ta còn phải tìm tam thiếu gia nữa!
Tam thiếu gia là cái mỹ từ mà mọi người trong Cửu Diệu thường hay gọi Hàn Thanh. Chứ với Ngài Hàn là chỉ có thằng quỷ con mà thôi.
Thái Âm và Thái Dương cũng nhanh chóng rút khỏi trận chiến. Trên đường đi, Thái Âm nói:
-Chẳng hiểu là thằng cha Thái Bạch làm ăn thế nào nữa?
-Yên tâm. Hắn mà đã ra tay thì đừng hòng ai sống được.
Gần nửa canh giờ trước, gia viên của Hà Gia Đoàn.
Thất Hiền Sứ Giả lo ngại.
Một người toan tính như lão, thì không thể không lo ngại.
Song cũng không thể không vui.
Độc Tâm đã chính thức khai chiến với Hàn Thủy. Hà Gia Đoàn quả thực là kẻ chịu chơi nhất mà Thất Hiền Sứ Giả từng biết. Bao thằng Nguyên Phong của Chu Tước, hay Minh Chí Bảo của Bát Đỉnh Điện, cũng không bằng nổi thằng Gia Đoàn này - lão cười thầm.
Hàn Thủy nắm giữ rất nhiều các khu thương đàn, khu vực buôn bán, khu đóng thuế, xung quanh lại có vây cánh hùng mạnh như bang Long Hổ, Cuồng Sư, hay Anh Hùng Hội. Ấy thế mà Gia Đoàn dám cho đàn em tới đập thẳng vào mặt Hàn Thanh, lại còn xồ quân ở Kiếm Tiên Thành - đại bản doanh của Hàn Thủy. Kế hoạch của Gia Đoàn cũng thật là căn cơ kỹ tính. Hắn đã liên hệ và móc ngoặc với rất nhiều các vị trưởng lão Tổ Long. Muốn nhờ được mấy lão già này thì phải cần tiền. Mà tiền chẳng phải là vấn đề với Gia Đoàn. Gia Đoàn đã biến vụ đột kích của Độc Tâm trở thành một vụ " đả thương và gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới tính mạng co người và an ninh Tổ Long Thành ". Một bản tội trạng rất mỹ miều cho Hàn Thanh. Hàn Thanh có trách thì chỉ biết trách ông trời. Nếu hắn không đánh trả, thì sẽ bị Gia Tập giết, như vậy lại càng tốt cho Độc Tâm quá! Còn nếu Hàn Thanh phản kháng, mà chắc chắn là thằng này sẽ phản kháng, thì sẽ bị gán cái tội " gây thương tích, có hành vi nguy hiểm tới xã hội ". Cái tội này, đã đủ để tống Hàn Thanh vào nhà lao, mọt gông cả đời cũng chẳng ra được. Thằng khỉ Hàn Thuyên đúng là có thế lực lớn thật đấy, nhưng mà dẫu hắn có ra tay thì cũng muộn rồi. Bộ sậu thi hành án ở Tổ Long Thành đã ngập ngụa trong vàng bạc của Độc Tâm, nên chẳng dễ gì mà mấy con lợn già kia chịu nghe theo Hàn Thuyên. Vì một lẽ, Hàn Thuyên dẫu có hứa hẹn, thì cũng ở mãi tận Kiếm Tiên Thành, " thổ " của Hàn Thủy ở Tổ Long sao mà bằng " thổ " của Độc Tâm? Hà Gia Đoàn đã chịu để cho các lão già ngồi không hưởng sái lộc hàng năm. Mỗi người được một phần. Vậy là quá thơm tho rồi còn chi? Hoặc giả dụ, nếu Hàn Thanh có trốn ra khỏi Tổ Long hôm nay, thì " thổ " của Hàn Thủy ở Tổ Long cũng sẽ bị dẹp tiệm sớm. Đằng nào cũng chết cả. Không què chân này thì cũng cụt tay kia. Thằng Gia Đoàn đúng là khiến người ta sợ mà! - Thất Hiền Sứ Giả cảm thán.
Còn ở Kiếm Tiên Thành, thì bản thân Gia Đoàn cũng chẳng mong là sẽ lật đổ được Hàn Thủy dựa vào binh lực của Khuất Bá và bọn Ngũ Thái. Khuất Bá và Ngũ Thái thì đúng là những con quái vật thực đấy, nhưng nên nhớ, Hàn Thuỷ còn có ba con cáo già Lăng Khê, An Dương và Tử Khách, thậm chí, có cả Thánh Diệt Phụng Dương thì Thái Nhật còn lâu mới có cửa thắng. Tuy vậy, cái mục đích chính ở đây là giáng một đòn mạnh vào Hàn Thủy. Một trận chiến kinh thiên như vậy, thì làm sao các vị trưởng lão điều hành Kiếm Tiên có thể ngồi yên? Chẳng ai muốn mua rắc rối vào mình. Và để rắc rối không dây vào mình, người ta sẽ phải ra tay trước, đẩy cái rắc rối ấy đi. Hàn Thuỷ chính là cái rắc rối đó. Niềm tin của họ sẽ bị lung lay trước một bang phái vừa trải qua trận đánh nhau. Hơn nữa, chẳng thiếu những người trong bụng ấm ức Hàn Thuyên. Vậy nên, cho dù Hàn Thuyên có cả sự trợ giúp đắc lực từ phía Không Không Đạo Nhân thì hắn cũng chẳng thể làm gì hơn. Công nhận là Không Không trưởng lão có thân thiết và chí tình đấy, song cái Kiếm Tiên Thành không phải là do một mình ông ta quản lý, những người khác để đi đâu? Làm sao mà vứt họ vào sọt rác được? Có nó đào mả! Một ý kiến của Không Không, sao chống lại bao ý kiến của những thằng thích ý kiến vì đã lâu chúng nó chẳng được có ý kiến?
Thất Hiền Sứ Giả nghĩ vậy, nên lão hơi lo ngại. Cái lo ngại của lão cũng chính đáng, không có hổ thẹn với lương tâm chút nào, mặc dù là lão chẳng có cái lương tâm chết mẹ gì cả. Số là lão quan hệ với Hàn Thủy, lẫn cả Độc Tâm. Nay Độc Tâm gây hấn, thì lão cũng phải có trách nhiệm. Nên nhớ, là Hàn Thuyên đã từng nhờ lão tới nói khó với Gia Đoàn về chuyện mở " thổ " trên Kính Hồ Cư, lão đã nhận lời giúp, tức là, lão có cái mà phải suy nghĩ về mối quan hệ. Con cáo già Hàn Thuyên thế nào cũng sẽ vời lão can dự chuyện này, đến lúc ấy, thì lão cũng chưa biết là nên vừa lòng ai? Vừa lòng Độc Tâm, thì người ta chửi lão tráo trở, thằng già chó cắn. Vừa lòng Hàn Thủy thì lão đã khai tử chính mình, thằng Hà Gia Đoàn muốn giết con cáo già Hàn Thuyên còn được, chứ lão là cái khỉ gì mà nó không dám xử? Là con cháu của Hoàng Đế, cái mạng và cái danh, đằng nào cũng quan trọng, đem cân lên thì cũng không biết cái nào nặng hơn? Khổ vậy.
Nhưng cũng vui thôi. Chà! Đằng nào thì cũng khó xử như nhau. Thế thì kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Hàn Thuỷ giờ lâm vào khó khăn rồi. Ai cũng đẩy ra, ai cũng nghi ngại. Thì cớ sao lão phải theo mấy cái luật lệ vớ vẩn trên giang hồ? Độc Tâm thực sự là món lợi béo bở mà lão cần nhắm tới. Cứ nhìn vào khoản thu nhập của Độc Tâm từ thành Tây là khiến người ta phải ứa nước miếng. Có lý nào thằng Gia Đoàn lại ngồi một chỗ mà đớp ngon như thế chứ? Ít ra lão cũng là Sứ Giả, là đại diện của Nhân Tộc, thì nó cũng phải chia chác cho lão gọi là giữ cái lễ chứ? Vả lại, thông qua Gia Đoàn, lão có thể vươn tay lên cao hơn, xâm nhập vào bộ máy chính trị Tổ Long Thành. Còn chuyện tai tiếng ư? Kệ mẹ nó! Chúng nó chửi thì cứ chửi, để xem cái mồm chúng nó có dai hơn được mõm chó không? Lợi ta thì cứ lợi thôi, việc chi còn phải quan tâm tới cái tình? Trong cái thế giới này, thằng nào không thì thằng ấy sống, có vậy thôi.
Nghĩ đến đó, Thất Hiền Sứ Giả vui vẻ cười. Lão ngả lưng xuống cái giường có nệm êm cho sướng. Chà! Cứ nằm xuống lại đăm chiêu tới chuyện quật gái. Nghĩ thế nào lại léo sang thằng già Khuất Bá. Thằng bợm đó nghe nói đâu là nổi tiếng với khoản thích xài những con bé chanh cốm lắm. Lão cũng chưa từng xài thử mấy con này như thế nào, hay là gọi thử một đứa xem sao? Gia Đoàn đâu có tiếc lão cái khoản này. Thích thì cả mấy chục con cũng có. Nhưng mà cứ từ từ, tuổi cũng chẳng còn trẻ trung gì, nhỡ đâu đụng phải đứa hăng tiết gợi tình, mình chẳng làm tốt " chức trách ", nó lại chửi: " Tiên sư cái thằng già, có mỗi cái thứ ấy mà cũng phải khoe, suốt cả tối chẳng bõ gì cả! " thì đúng là ê mặt lão lắm. Cái này gọi là trên bảo dưới lúc nghe lúc không đây mà. Hôm thì mạnh mẽ đến rung động cả phòng ốc, hôm thì xìu như gà bị cắt tiết. Kiểu này thật khiến cho lão ấm ức lắm!
Cái dòng máu của Hoàng Đế, mãi chẳng thấy có. Lão cần một thằng con trai, chứ con đĩ Doãn Ái chẳng thể nào làm lão hài lòng nổi. Mà chẳng biết con đó giờ đang làm cái gì nữa?
Ngẫm nghĩ chán chê, Thất Hiền Sứ Giả xỏ chân vào giày và định đi gặp Gia Đoàn. Đúng là tối nay lão cảm thấy hưng phấn quá! Các bé con nào khát tình thì cứ việc tới đây, lão sẽ cho nó thoả mãn cả đêm luôn.
Thất Hiền Sứ Giả vui vẻ bước chân, thì một con bọ bằng con gián màu xanh chẳng biết từ đâu bay ra đậu trên tay lão cắn một phát. Thất Hiền Sứ Giả phủi tay:
-Ái dà! Con gì thế nhỉ? Cắn đau ghê!
Thất Hiền Sứ Giả bước thêm bước nữa thì cảm thấy trời đất chao đảo quay cuồng như thể lão vừa nốc một vò rượu lớn xong. Lão ngã lăn ra đất.
-A... độc... độc... - Thất Hiền Sứ Giả kêu vài tiếng yếu ớt.
Từ trong bóng tối ở góc phòng, một đám bọ như đàn ruồi vo ve bay đến tụ lại thành một khối và cuối cùng là một người xuất hiện trong khối bọ đó.
Người này có khuôn mặt trắng bệch như thể máu không có ở dưới lớp da mặt hắn, nó trơ một chiếc mặt nạ. Đôi mắt đục màu xám nhờ nhờ rất khó coi, mái tóc đen bóng tương phản hoàn toàn với dung diện kia, những ngón tay dài và thanh mảnh như tay phụ nữ.
Ít ai biết người này.
-Ngươi... ngươi... - Thất Hiền Sứ Giả kêu lên những tiếng nho nhỏ. Chất độc khiến lão không thể la lớn, toàn thân bất toại.
Người lạ mặt cười:
-Tiểu Thanh Trùng là một con vật ký sinh, nó sống ở trên bất cứ con vật nào có nhiều lông lá. Con Tiểu Thanh đó là con trùng đã sống tới hơn năm mươi năm, độc lực khá mạnh, có thể gây tê liệt bất cứ con quái thú cỡ lớn nào chứ đừng nói là người. Nó vừa mới chích lão một chút mà thôi.
Thất Hiền Sứ Giả gắng lê xác nhưng không thể, độc lực quá mạnh.
-À... - Người lạ mặt tiếp lời -... quên chưa tự giới thiệu! Tôi tên là Thái Bạch, thành viên của Cửu Diệu.
Thất Hiền Sứ Giả giật thót mình. Lẽ nào... lẽ nào chính là thành viên của Cửu Diệu? Nếu thế thì cái mạng lão hôm nay khó toàn rồi!
Thất Hiền Sứ Giả gượng gạo nói, dù sao thì trước khi chết cũng không thể làm con ma ngu được:
-Ngươi... ngươi... sao lại... tới giết... ta... ta?
Thái Bạch bước chân đến, nói:
-Theo lệnh của Ngài Hàn, tôi được giao nhiệm vụ là tới đây để xử lý ông.
Thất Hiền Sứ Giả thầm than, và lão cảm thấy khó hiểu. Giờ này, Hàn Thuyên đang ở tận Kính Hồ Cư, có lẽ là vừa mới nhận được thư cấp báo về tình hình ở Kiếm Tiên lẫn ở Tổ Long Thành, làm sao mà hắn có thể hạ lệnh cho người tới hạ sát lão ngay được? Bọn Thiên Bạch Thần Ưng của Hàn Gia đúng là bay quá nhanh, nhưng chúng nó không thể nhanh tới mức độ ấy được. Hay là...
Thái Bạch đoán ra sự khó hiểu trong đôi mắt của Thất Hiền Sứ Giả, hắn cười:
-Chuyện Hàn Thủy và tam thiếu gia bị xử, Ngài Hàn cũng mới biết thôi. Chính tôi là người gửi thư về chuyện của tam thiếu gia cho ngài ấy mà!
-Vậy... ngươi... ngươi...
-Thực ra, chuyện tôi tới đây, và chuyện ở ngoài kia, chẳng liên quan gì tới nhau. Chẳng qua là do trùng hợp mà thôi.
-Tức là... tức là...
Thái Bạch cười:
-Ô! Ngài đoán đúng đó! Ngài Hàn đã có được " thổ " ở Kính Hồ Cư rồi, giấy chuyện nhượng, giấy cấp phép cho mở thương đàn, có cả chữ ký của Gia Đoàn cơ mà! Vậy nên... ngài đã hết giá trị lợi dụng, hiểu chứ? Thất Hiền Sứ Giả về sau chẳng còn hữu dụng trong bất cứ việc gì nữa. Ngài Hàn đoán ra rằng, sớm muộn gì thì Độc Tâm cũng gây hấn với Hàn Thủy, có điều là Ngài Hàn cũng bất ngờ là chuyện ấy lại xảy ra sớm như vậy. Đến lúc đó thì sao? Ồ! Đơn giản thôi. Ai mà chẳng biết Thất Hiền Sứ Giả hám danh, và chắc chắn là ngài Sứ Giả đáng kính đây sẽ theo Độc Tâm để len lỏi vào Tổ Long Thành thôi. Ngài sẽ vô giá trị với Ngài Hàn, nhưng lại có giá trị với Gia Đoàn, mà Ngài Hàn lại chẳng thích những gì có giá trị với người khác mà lại gây hại cho mình. Thế nên...
Thái Bạch bỏ lửng câu nói, nở một nụ cười.
Thất Hiền Sứ Giả cóng người. Lão không thể ngờ rằng Hàn Thuyên đã ra tay trước một bước. Hàn Thuyên đã có ý định giết lão từ lâu rồi, từ cái lúc hắn tới nhà nhờ vả lão kia! Hắn đoán được hết ý định của lão.
Con cáo già.
Thái Bạch rút từ trong người ra một chiếc dây chuyền vàng, có chạm khắc mặt rồng nho nhỏ. Thất Hiền Sứ Giả kêu lên:
-Cái đó... cái đó... của... Doãn Ái...
Chiếc dây chuyền mặt rồng là vật định thân của mọi người trong gia tộc Hoàng Đế - Võ Thái từ bao đời nay. Trên cổ lão cũng có một chiếc, Hạ Phong tướng quân cũng có một chiếc. Dây chuyền này, là vật bất ly thân, thể hiện và chứng minh dòng máu của Hoàng Đế đang chảy trong người mình.
Thái Bạch cười:
-Doãn Ái đã nhờ tôi đưa chiếc dây chuyền tới để nói với ông đôi điều.
-Ngươi... ngươi...
-Doãn Ái cô nương nhắn lại rằng: cô ấy sẽ không còn là con ông nữa.
-Cái gì... ?
-Kể từ hôm nay, cô ấy sẽ không có người cha như ông. Ông chết, cô gái ấy sẽ không tang ma, không đưa đám, không khóc lóc, không bài vị, không cúng lễ bốc mộ cho ông.
-Đồ... đồ... chó má...
Thì ra con đĩ đó biết được bố nó sẽ chết! Ấy thế mà nó không nói gì cả! Con đĩ khốn kiếp! Tao làm quỷ cũng sẽ bóp chết mày!
Thái Bạch phì mũi, lộ nét khinh bỉ:
-Đừng oán trách Doãn Ái. Cô ấy trở nên sa đọa, trở thành một con đĩ để bao thằng đàn ông sử dụng, tất cả điều đó là do ông.
Thái Bạch cúi xuống, ghé mặt gần vào khuôn mặt run run của Thất Hiền Sứ Giả:
-Cái dòng máu Hoàng Đế đã khiến ông điên khùng. Ông không chỉ suốt ngày tìm một con đĩ để mong muốn có thằng con trai đâu.
-Mày... mày...
-Ông đã cưỡng hiếp chính đứa con gái của mình. Tôi nói vậy có đúng không? Doãn Ái lên mười ba tuổi, ông đã bắt cô ấy phải làm cái chuyện đồi bại đó, để mong rằng có một đứa con trai nối dõi dòng máu Hoàng Đế.
Thất Hiền Sứ Giả căng mặt ra, lão không thể chịu đựng nổi.
Vì dòng máu Hoàng Đế, lão đã làm cái chuyện hoan ái đó với đứa con gái của mình.
Doãn Ái từ sau đó đã trở nên nhục nhã, và lao vào con đường sa đọa.
Tội trạng là của lão.
Thái Bạch đứng dậy, thở:
-Con cái có niềm vui lớn nhất là có cha mẹ...
... nhưng một người cha như ông...
... thì không phải là cha...
... mà đó gọi là súc vật.
Từ ống tay áo của Thái Bạch, một con rắn chui ra nhanh như gió, lao thẳng vào miệng của Thất Hiền Sứ Giả đang há hốc vì tức giận.
Thất Hiền Sứ Giả nghẹn họng, rồi lão nuốt hết cả con rắn.
Con rắn vào bên trong, cắn nát ruột và hủy hoại toàn bộ cơ thể của lão. Người của Thất Hiền Sứ Giả rung lên co quắp đau đớn, mạch máu nổ từng tiếng lóc tóc, chẳng mấy chốc mà người của lão ta bị co rút lại, máu chảy lênh láng khắp sàn nhà.
Thái Bạch nhìn sự việc xảy ra không chớp mắt. Đối với hắn, đối thủ phải chết hoàn toàn thì hắn mới yên tâm.
Thất Hiền Sứ Giả đã chết.
Con rắn bên trong bụng lão đâm thủng bụng Sứ Giả ngúc ngoắc đầu chui ra ngoài, toàn người nó bầy nhầy một đống máu lẫn nội tạng be bét.
Thái Bạch cười:
-Có đồ ăn cho bọn bay rồi đó.
Những con bọ màu đen xồ lên cái xác của Sứ Giả mà đánh chén, chẳng mấy chốc đã thành đống xương vụn, còn con rắn kia cũng bị chúng xử lý nốt, vì con rắn đã ăn nhiều rồi, béo tốt, thực là đồ ăn hấp dẫn cho lũ bọ.
Thái Bạch quay người đi vào bóng tối.
Rốt cục thì có những thứ chỉ là món đồ lợi dụng cho nhau mà thôi.
Đó cái giá của sự không chân thành.
Không chân thành...
... tức là đã lợi dụng.
Con rắn được hưởng bữa ăn, và chính nó trở thành món ăn cho lũ bọ.
Đó là cái luật...
... ở trong một thế giới vô luật.
Thế giới của những kẻ mạnh.
Gần nửa canh giờ trước. Kiếm Tiên Thành.
Sự trống vắng.
Trống vắng nghĩa là gì?
Về mặt tình cảm chăng? Hay là " không có gì cả "?
Ở Kiếm Tiên Thành, đích xác là không có gì cả.
Đòn Khai Thiên vốn là tuyệt chiêu thượng thừa tối thần cấp của Hàn phu nhân. Bà là người nắm giữ Khai Thiên trong " Khai Thiên Lập Địa ". Sức mạnh của Khai Thiên có thể nói là mạnh ngang với thiên kiếp, tức là sánh bằng với các vị thần. Ngày xưa, Kiếm Tiên Thành đã từng có một Pháp Sư tài năng, ông ta ngửa mặt lên trời, thì ông ta là trời, ông ta cúi mặt xuống đất, thì ông ta là đế vương trên vạn người. Đích thực, ông ta không hề có đối thủ, ngoại trừ hai người, đó là Vô Chân Vương Ngũ Hành Tộc và Thiên Tử Uất Hận Thành. Người ta không biết tên ông ta, nên gọi ông ta bằng tối cấp tuyệt chiêu mà ông ta có: " Khai Thiên Lập Địa Thần Bảo ". Thần Bảo đó có hai người học trò. Và Thánh Diệt Phụng Dương chính là một trong hai học trò đó. Bà là người thông minh, tài năng hiếm có, nên đủ tư chất lĩnh ngộ Khai Thiên.
Khai Thiên là đưa mọi thứ trở nên tốt đẹp nhưng cũng có thể biến mọi thứ thành hoang tàn.
Toàn bộ khuôn viên Hàn Gia đã trở thành một đống vụn, không còn bất cứ một thứ gì sót lại.
Hàn phu nhân lặng lẽ đứng một mình trong gió.
Trước mặt bà là Khuất Bá.
Khuất Bá chống lại được thiên kiếp ư?
Không biết.
Chỉ biết là lão đang run run người. Là một chiến binh dày dạn lâu năm, lão tất nhiên là không ngán ngại chuyện sinh tử, nhưng cái chết ập đến, rồi lại lướt qua, thì đó thực sự là nỗi sợ hãi mà lão cảm thấy ớn lạnh nhất. Chết không đáng sợ bằng chờ chết.
Khuất Bá nhìn Phụng Dương một lúc rồi thở khẽ, lão không dám thở mạnh trước người phụ nữ này.
Suy cho cùng ra, từ bao năm nay lão căm hận Hàn Thuỷ và Hàn Thuyên cũng bởi vì chính Hàn phu nhân.
Gần ba mươi năm trước, Khuất Bá vẫn còn là Tổng chỉ huy quân đoàn Pháp Sư hùng mạnh nhất Nhân Tộc và Kiếm Tiên Thành. Khuất Bá khi ấy không phải là một lão già móm mém, da nhăn nheo sùi vỏ cây và cặp mắt vô hồn như bây giờ. Khuất Bá của ba mươi năm trước là anh hùng khôi ngô tuấn tú như thần thánh, là tướng quân bách chiến bách thắng trên khắp các trận địa, là niềm say mê của hàng trăm nữ nhân. Chàng trai trẻ đó đã mang lòng yêu với một cô gái Pháp Sư tên gọi Phụng Dương. Nhưng một người tên là Hàn Thuyên tới. Khuất Bá đã dang tay mà đón nhận con người bí ẩn này. Hai người kết nghĩa anh em, tình cảm sâu sắc như anh em ruột.
Nhưng tình yêu thì không phải là thứ có thể khiến người ta có lý trí.
Và Khuất Bá đã không có được người con gái mình mong muốn.
Khuất Bá ôm hận, và thề rằng phải làm nhục nhã Hàn Thuyên. Và Khuất Bá đã đào tạo Ngũ Thái, lập ra bang Thái Nhật năm này qua năm khác đối đầu kình địch với Hàn Thủy.
Hàn phu nhân của ba năm trước tất nhiên sao không hiểu tình cảm mà Khuất Bá dành cho mình? Bà cũng đã từng thầm yêu con người này, vị anh hùng này, nhưng thời gian là lưỡi dao, là ngọn lửa đem đốt cháy và cạo rách đến tước máu trái tim của con người. Từ ngày đó, bà đã không còn một chút nhớ nhung gì con người đó nữa.
Vậy mà hôm nay, Hàn phu nhân đã mềm lòng.
Khai Thiên của Hàn phu nhân cực mạnh. Song Khuất Bá cũng là một Pháp Sư tuyệt cao thâm, lão hoàn toàn có thể đỡ lại chiêu này, nhưng cái giá phải trả cũng không hề nhỏ. Lão sẽ bị tổn hại nội thể, tổn hại sức lực và cũng sẽ trở thành một lão già què quặt vô dụng.
Hàn phu nhân không thể cạn tình như thế.
Khuất Bá sau cũng đã bình tĩnh, lão hỏi:
-Tại sao cô không tận tay với ta?
Hàn phu nhân ngửa mặt lên trời, đáp:
-Chúng ta đã từng là bạn, không, là huynh muội đúng không?
Khuất Bá không đáp.
-Muội tin huynh vẫn còn mang trong mình những phẩm chất của một người anh hùng xưa kia. Muội tin rằng huynh sẽ tỉnh ngộ mà nhận ra rằng Hà Gia Đoàn đang lợi dụng huynh để mưu đồ cho việc của hắn.
Dĩ nhiên là Khuất Bá biết, lão thừa biết điều đó.
Nhưng...
... lại phải nhắc lại rằng...
... vì tình...
... mấy ai đủ lý trí?
-Huynh hãy đi đi. Muội sẽ chờ ngày huynh quay trở lại, với tư cách là một người bạn.
Khuất Bá lặng yên.
Lão tưởng người phụ nữ này đã tuyệt tình, không còn nghĩ gì tới lão.
Nhưng lão đã sai.
Lão không hề biết rằng, người phụ nữ nhớ rất rõ những gì mà mình đã từng yêu thích.
Không lẽ...
... ta đã sai?
Vừa lúc ấy, một bóng người vọt đến cạnh Khuất Bá. Tên lùn này chính là Hiết Tông. Hắn cảm thấy chủ nhân mình không được an toàn nên đã tức tốc quay lại.
-Hiết Tông hả? - Khuất Bá hỏi.
-Bang chủ... chuyện này... có cần tôi xử lý bà ta không?
-Xử lý hả? Mày muốn tao vặt đầu mày không nhóc? - Một giọng nói khác vang lên.
Từ đằng sau Hàn phu nhân, ba người khác tiến tới. Chẳng phải ai xa lạ, chính là ba lão bạn già của Ngài Hàn.
An Dương vẫn khệ nệ bụng to tổ bố, tay vác đao, có điều, lão bị thương một vết không nhẹ ở vai trái. Với lão già này, thì như thế cũng chẳng có gì khiến lão phiền lòng, nhưng lão không ngờ là thằng Hiểu Minh của Ngũ Thái đã tiến bộ quá nhiều như vậy.
Khuất Bá thấy thế cũng không muốn động thủ. Vả lại, lão cũng đã không có ý định gây chiến kể từ lúc Hàn phu nhân tha cho lão kia.
-Chúng ta đi! - Khuất Bá cất lời.
Thoáng một cái, thấy người của Khuất Bá chìm xuống lòng cát rồi biến mất. Còn Hiết Tông nhìn cả đám người Hàn phu nhân một lúc rồi cũng nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Lão già Tử Khách cất tiếng:
-Hàn phu nhân vẫn ổn chứ?
Hàn phu nhân quay lại, khẽ cúi đầu:
-Đa tạ Tử lão. Tôi vẫn ổn. Mọi người trong gia viên vẫn an toàn phải không?
-Không có gì. Chúng tôi đã sắp xếp đâu vào đấy.
-Thật phiền cho ba vị quá.
Hàn phu nhân nói được một lúc rồi bà chợt cảm thấy có chút nóng nóng trong miệng, tức thì nhổ ra một dòng máu.
-Kìa Hàn phu nhân! - Lăng Khê hốt hoảng - Bà không sao chứ?
-Không sao. - Hàn phu nhân xua tay - Có lẽ là do tôi đã quá sức trong đòn Khai Thiên, cần nghỉ ngơi vài ngày.
-Vậy, để tôi đưa phu nhân về nghỉ ngơi.
-Đa tạ.
Dứt lời, Lăng Khê chuyển thân lên một thanh Phi Kiếm hiện ra từ hư không, đoạn, quay lại về phía sau:
-Tôi sẽ đưa Hàn phu nhân về trước, còn hai ông nhớ là mình phải làm gì rồi chứ.
-Nhớ rồi. - An Dương đáp.
Hàn phu nhân ngồi tọa thiền trên cây Phi Kiếm còn Lăng Khê thì điều khiển nó quay theo hướng Nam mà nhằm tới. Toàn bộ gia nhân trong Hàn gia đã được chuyển xuống Hiệp Ẩn Thôn. Giờ Lăng Khê sẽ tạm đưa Hàn phu nhân về đó rồi tính lại chuyện tái xây dựng bang phái sau.
Lão già An Dương nhìn bóng phi kiếm rồi lão đi đi lại lại quanh khu vực bình địa, thở ra một câu:
-Thế này có khổ không? Cái gia viên đẹp như vậy mà toi hết.
Tử Khách cười:
-Đối với chúng ta, tiền có phải là vấn đề không ông bạn?
An Dương cười:
-Thế lão không nghĩ là sau này chúng có còn được dư dả không hả?
Tử Khách cố nhiên là hiểu điều đó. Sau hôm nay, địa vị của Hàn Thủy sẽ bị lung lay nghiêm trọng. Bao mối làm ăn sẽ đổ bể. Vây cánh thì vẫn còn đầy, song cái chính là uy thế bị sụt xuống, cái này còn quan trọng hơn nhiều. Nhưng Tử Khách cũng chẳng lo. Hà! Một người đã từng làm quân sư mấy chục năm cho Ngài Hàn như lão, chẳng lẽ lại không có cách để lấy lại vị trí của Hàn Thủy trong thời gian ngắn hay sao?
Tử Khách thở dài:
-Bây giờ đã đến lúc vở kịch kết thúc rồi đấy.
-Vở kịch? - An Dương ngạc nhiên - Vở kịch gì?
-Tôi đã từng nói với ông, trong nội bộ Hàn Thủy có một đứa phản bội, vậy nên giờ chúng ta cần xử nó để vở kịch kết thúc có hậu chút nhỉ?
...
Giờ Tuất. Ven Kính Hồ Cư.
Ta đang ở đâu đây?
Địa Ngục chăng?
Không phải.
Ta nhìn thấy ánh sáng.
Đúng. Ta vừa mới nhìn thấy ánh sáng!
Hàn Phi mở choàng mắt, thở hổn hển. Hắn thấy mình đang ở trong một ngôi nhà hoang.
Hắn vẫn chưa chết.
-Nằm yên đó đi, không thì chất độc sẽ biến ngươi thành một con chó chết vì ăn phải bả đấy.
Hàn Phi quay sang, một người với chiếc mặt nạ trắng đang ngồi nhóm lửa.
Quỷ Nhân.
Hàn Phi thấy vai phải của mình nhói đau, ngoảnh xuống thì thấy đã được băng bó cẩn thận. Không lẽ thằng Quỷ Nhân này tính phải để cho hắn lành lặn mới xử lý sao? Tính khí gì kỳ quái vậy? Nếu hắn nhớ không nhầm, thì trước khi bất tỉnh, Quỷ Nhân đã hạ một nhát dao xuống mà?
Hàn Phi định hỏi, nhưng miệng hắn ríu cả lại không nói được gì, cuối cùng mới lên tiếng được một câu chẳng ăn nhập quái gì:
-Ta tưởng cái mặt nạ của ngươi vỡ rồi cơ mà?
Quỷ Nhân quay sang, có lẽ là hắn đang đoán xem cái thằng khỉ gió tên gọi Bất Luật Kiếm Khách có phải điên không?
-Ta có cả chục chiếc mặt nạ, thiếu gì? - Quỷ Nhân xoè ra cái mấy chiếc mặt nạ màu trắng trên tay.
Hàn Phi ngẩn người. Rồi hắn bắt đầu suy nghĩ mông lung.
Quỷ Nhân vừa cời lửa, vừa đáp:
-Cái vết thương trên vai ấy là do ta chém vào đó, định giết ngươi, nhưng ta lại không muốn giết nữa, thành ra vết thương ấy lại tốt. Chất độc đang dồn tụ, muốn sống thì cần một lối thoát ra ngoài. Vậy nên ngươi chịu khó đi lại nhẹ nhàng vậy, còn không chất độc sẽ biến ngươi thành cái xác chết ngay đấy.
Hàn Phi ngó quanh một lúc rồi hỏi:
-Tại sao lại đưa ta về đây?
Quỷ Nhân cười:
-Tức là muốn hỏi vì sao ta tha mạng cho ngươi hả?
-Đúng thế.
-Vì có người đã cầu xin ta tha mạng cho ngươi.
Hàn Phi ngạc nhiên, sao lại có người nào tới xin tha mạng cho hắn chứ?
-Ai vậy? - Hàn Phi hỏi.
Quỷ Nhân trầm ngâm:
-Ta không thích, cũng chẳng khoái gì đàn bà, cùng lắm là chỉ chơi đĩ. Có điều, ta không thể tưởng tượng được thê tử tương lai của ngươi lại đẹp đến thế.
Hàn Phi giật mình. Thê tử tương lai? Chẳng phải đó chính là Doãn Ái sao? Sao ả ta lại xuất hiện ở đây? Con khốn đó đúng là quá đẹp, nhưng tại sao nó lại đẹp đến mức cả thằng Quỷ Nhân cũng phải khen chứ?
-Cô ta đã cầu xin ta tha mạng cho ngươi. Thôi thì... cũng được...
-Ả đàn bà mà ngươi nói... có phải đánh phấn bôi son chòe choẹt không?
Quỷ Nhân nói:
-Không. Chẳng có son phấn chết mẹ gì cả. Đó thực là tuyệt đại mĩ nhân, người con gái hoàn mỹ nhất mà ta từng gặp. Thật là ghen tỵ với ngươi đó.
Hàn Phi thấy rộn lòng.
* * *
Trong phút cuối, Hàn Phi đã bị một nhát dao chém vào giữa vai, cộng thêm chất độc đang phát tán khắp cơ thể nên đổ gục xuống, bất tỉnh.
Quỷ Nhân là Kiếm Khách Ám Sát, mỗi khi ra tay hắn thường một chiêu mà kết liễu cuộc đời đối thủ.
Nhưng với Hàn Phi thì lại khác.
Quỷ Nhân muốn Hàn Phi phải bị phanh thây thịt nát, phải dùng lưỡi kiếm này chém cái xác của hắn đến khi người ta không còn phân biệt được đó là người nữa thì thôi.
-Thằng khốn! - Quỷ Nhân rủa - Hôm nay, tao phải băm cái xác mày ra trăm mảnh mới hả giận!
Kiếm vung xuống.
-Đừng !!!!
Quỷ Nhân quay về phía sau, một âm giọng thất thanh làm mũi kiếm của hắn dừng lại trước khuôn mặt của Hàn Phi.
Bóng người ướt lướt thướt chạy trong mưa, tuy mưa rơi tầm tã, ấy vậy mà vẫn không ngăn nổi một mùi hương nồng nàn cuốn đến. Quỷ Nhân ngửi thấy, cũng có cảm giác mình đang được ngửi một vườn hoa đầy quyến rũ.
Bóng người lao đến, ôm chầm lấy Hàn Phi đang nằm bất động dưới đất:
-Hàn Phi! Chàng không sao chứ? Tỉnh lại đi! Hàn Phi! Tỉnh lại đi!
Quỷ Nhân nghe được tiếng khóc của người này. Hắn không thích sự mùi mẫn nên cất tiếng:
-Ngươi là ai?
Bóng người ấy quay lại.
Chậc! - Quỷ Nhân tặc lưỡi.
Đàn bà là thứ mà Quỷ Nhân không ưa, cũng không ghét. Nói tóm lại là bình thường.
Ấy vậy mà lại có thứ đàn bà khiến hắn phải ưa ngay từ cái nhìn.
Đó là người con gái mà Quỷ Nhân cảm giác là hoàn mỹ nhất thế gian này. Đôi mắt màu tím kia thật khiến người ta phải phiền lòng điên đảo, khuôn mặt kia, trời đất ơi, đó không phải là của con người. Đó là của tiên nữ! Có lẽ đó chính là tiên nữ!
Người con gái này, đích thực có thể gây ra đại họa vì sự xinh đẹp hoàn mỹ của mình.
Quỷ Nhân tuy là kẻ máu lạnh, song hắn cũng là đàn ông. Hắn không thể kìm lòng trước một nữ nhân xinh đẹp như thế. Người, chứ có phải gỗ đá đâu?
-Cô... là ai? - Quỷ Nhân hỏi.
-Tiểu nữ tên là Doãn Ái, là thê tử tương lai của Hàn Phi!
Thê tử tương lai ư? - Quỷ Nhân nghĩ.
Trước khi hành động, Quỷ Nhân bao giờ cũng tìm hiểu khá rõ về đối phương. Hắn được biết Hàn Phi sắp làm lễ cưới với con gái của Thất Hiền Sứ Giả. Hắn cũng biết rằng cô con gái Thất Hiền Sứ Giả đó là một con đĩ lăng loàn, lăng nhăng hết thằng nọ với thằng kia, đến nỗi người dân Kiếm Tiên Thành không ai không biết tiếng.
Chẳng lẽ con quỷ cái đó lại là nữ nhân tuyệt thế này ư?
Quỷ Nhân không có tin.
Doãn Ái nước mắt nhạt nhòa trong mưa, cô không thể thấy được khuôn mặt của Quỷ Nhân đang ẩn ẩn hiện hiện trong bóng tối, ngoại trừ ánh tóc màu hung đỏ. Doãn Ái nói:
-Tiểu nữ cầu xin vị đại hiệp hãy tha mạng cho Hàn Phi! Tiểu nữ cầu xin ngài đấy! Chàng là thê tử của tiểu nữ! Tiểu nữ có thể chết, nhưng chàng không thể chết được!
Quỷ Nhân lặng yên nhìn Doãn Ái.
Đàn bà...
... rốt cục là thế nào đây?
Chẳng lẽ chính là thứ khiến người ta điên vì họ và chính bản thân họ cũng điên vì tình?
Mệt mỏi quá.
Quỷ Nhân suy nghĩ một lát.
Thằng Hàn Phi này tốt số thật. Hắn có được một mĩ nữ tuyệt sắc thế này, tại sao lại còn chán chường mà bỏ chạy theo Nhữ Hài?
Thật khó hiểu.
Nhưng mà thôi.
Kể ra cũng nên tha cái mạng hắn.
-Thôi được. - Quỷ Nhân nói.
-Tiểu nữ tạ ơn đại hiệp! Tiểu nữ đại hiệp! - Doãn Ái quỳ xuống khấu đầu trước Quỷ Nhân đến cả chục lần.
Doãn Ái toan khoác vai Hàn Phi đưa đi, nhưng nghĩ bụng sao lại nói:
-Đại hiệp... tiểu nữ có thể cầu xin ngài một điều nữa không?
-Chuyện gì? - Quỷ Nhân hỏi.
-Đại hiệp có thể... có thể chăm sóc Hàn Phi được không?
-Cái gì cơ? - Quỷ Nhân giật giọng, tựa như không tin nổi vào tai mình.
Mẹ kiếp! - Quỷ Nhân rủa. Hắn cũng đang bị thương khắp mình mẩy, thằng Hàn Phi chết tiệt lại là kẻ thù của hắn, giờ bảo hắn chăm sóc cho cái thằng đó liệu có phải là điên không?
Nhưng Quỷ Nhân chưa kịp thốt ra câu gì thì Doãn Ái đã lại quỳ xuống cầu xin:
-Tiểu nữ cầu xin đại hiệp! Giờ tiểu nữ không thể gặp chàng được! Mong đại hiệp hãy mở lòng từ bi...
Nói xong, khấu đầu lạy liên tục.
Quỷ Nhân cảm thấy khó xử. Chưa bao giờ một cô gái lại quỳ xuống lạy hắn như thế này. Thực là khó chịu, Quỷ Nhân quát:
-NGỪNG LẠI NGAY!
Doãn Ái giật mình, rồi quỳ nguyên ở đó.
Quỷ Nhân thật không hiểu nổi cô gái này làm thế là vì mục đích gì. Tới đây quỳ trước mặt hắn để xin tha cho cái mạng Hàn Phi, rồi lại nói là không thể gặp được, như vậy là thế nào chứ?
-Tại sao cô lại không thể gặp hắn?
-Vì tiểu nữ... chưa đủ tư cách...
Quỷ Nhân ngạc nhiên:
-Cái gì mà chưa đủ tư cách?
-Đó là câu chuyện dài, mong đại hiệp hãy rộng lượng mà cứu lấy mạng Hàn Phi! Nếu đại hiệp cần tiểu nữ làm gì, tiểu nữ sẽ làm cho ngài! Kể cả làm trâu làm ngựa!
Bực mình quá! - Quỷ Nhân thầm nghĩ.
Nghĩ đi nghĩ lại, nếu nhận lời, thì Quỷ Nhân khẳng định đây là chuyện điên rồ nhất mà mình đã từng làm.
-Thôi được. - Quỷ Nhân nói.
-Đa tạ đại hiệp! Tiểu nữ sẽ không bao giờ quên ơn ngài!
Nói xong, liền chạy mất hút trong mưa gió.
Quỷ Nhân nhìn theo.
Cô gái đó...
... đích thực có thể đem lại sự hỗn loạn...
... nhưng...
... cũng có thể mang lại sự bình yên...
... mà chưa ai từng có.
* * *
Thông qua Lã Vân, Doãn Ái biết được Hàn Phi sẽ không về Hàn Gia mà làm một cuộc hành trình thẳng tiến tới Kính Hồ Cư. Vậy nên cô gái đã bí mật bám theo Hàn Phi và cuối cùng đã bắt kịp được hắn. Có điều, Doãn Ái không ngờ lại có kẻ tên Quỷ Nhân cũng bám theo Hàn Phi để chờ cơ hội giết hắn. Khi trận chiến xảy ra, Doãn Ái không có cách nào ngăn được chuyện này, đành cầu trời mong cho Hàn Phi được bình yên.
" Cô ta đã cứu mạng mình sao? ".
Quỷ Nhân ngoảnh mặt nhìn Hàn Phi một lúc rồi nói:
-Đừng nghĩ là ta cứu ngươi. Ta cứu ngươi để sau này ta sẽ lại giết ngươi.
-Cái gì?
-Đằng thẳng mà nói, thì ngươi đã thắng ta, nhưng ta đã dùng độc nên ngươi lại thất thế. Bản thân ta muốn chứng tỏ với thằng đồng cô Thiên Ma rằng: ta là Kiếm Khách Ám Sát mạnh nhất Đại Lục Hoàn Mỹ, thì ta phải đường đường chính chính thắng ngươi bằng tuyệt học Mặc Vạn Huyễn. Thế nên... ngươi nên chuẩn bị tinh thần đi thì hơn. Và điều quan trọng nhất, ta giết ngươi là để...
Quỷ Nhân bỏ lửng câu nói đó, Hàn Phi cũng hiểu là hắn đang ám chỉ điều gì.
Nhữ Hài.
Hàn Phi tức lên tận cổ, song trong tình trạng thương thế như vậy thì hắn cũng không thể làm gì hơn, hắn không ngại chết, nhưng nếu hắn gân cổ mà chửi nhau với nó, nhỡ đâu nó nổi khủng giết chết hắn ở đây thì thật lãng nhách lắm.
Rồi như sực nhớ ra điều gì, Hàn Phi hỏi:
-Tại sao ngươi lại tới Ngư Thôn tấn công vào đúng hôm mừng thọ cha ta?
Quỷ Nhân lật đống củi cháy, nói:
-Tìm Hắc Đế Ấn.
-Tại sao Hắc Đế Ấn lại ở đó?
-Không phải Hắc Đế Ấn " ở " đó, mà là nó " được mang " đến đó.
-Được mang đến đó? Sao lại như thế? Ta tưởng chỉ có mỗi các ngươi biết được Hắc Đế Ấn ở đâu thôi chứ?
Quỷ Nhân phì hơi:
-Chuyện này, đến cả thằng đồng cô Thiên Ma cũng không biết là vì sao. Chúng ta chỉ biết rằng, thằng trưởng thôn đã nhận được một món đồ " rất đáng khả nghi " từ tay một người tên gọi là Lỗ Quân ở Tổ Long Thành.
Lỗ Quân? Hàn Phi ngẫm nghĩ. Cái tên này... sao thấy quen quen... hình như là hắn đã từng nghe nó ở đâu rồi...
À!
Lỗ Quân, đó chẳng phải tên của cái thằng đã bị chết ở Thiên Lệ Thành, nó giữ vị trí Hương Chủ trong Độc Tâm, và cái chết của nó chính là cái cớ để Hà Gia Đoàn vời Ngài Hàn về Tổ Long định bắt chẹt ngài trước mặt bàn dân thiên hạ. Cái thằng này chính là thằng mà Hàn Thanh ghét nhất, đến độ hôm về nhà dự lễ mừng thọ Ngài Hàn, Hàn Thanh đã phải gọi Lã Vân nhờ xử lý thằng ranh đó hay sao? Nhưng chuyện này là thế nào đây? Tại sao Lỗ Quân lại có Hắc Đế Ấn?
Quỷ Nhân nghe Hàn Phi cạp cạp một hồi rồi nói:
-Ta cũng không hiểu được chuyện ấy là như thế nào. Tuy nhiên, chúng ta khẳng định chắc chắn là Hắc Đế Ấn đã từng ở trong tay Lỗ Quân, rồi nó lại được chuyển sang cho thằng cha trưởng thôn Ngư Thôn. Và thế là ta tới đấy để xử lý thôi.
Hàn Phi nghĩ thầm. Hắc Đế Ấn không thể vứt bừa bãi lung tung như vậy được. Đến một thằng con nít mồm hôi sữa mẹ cũng hiểu rằng, thằng Lỗ Quân có tư cách quái gì mà có được Hắc Đế Ấn? Nó mà chống nổi thiên kiếp sao?
Đáp án duy nhất chỉ có một: Hà Gia Đoàn.
Chắc chắn là Hà Gia Đoàn đã có Hắc Đế Ấn, rồi Hắc Đế Ấn được chuyển qua cho Lỗ Quân.
Nhưng làm sao Hà Gia Đoàn lại có được Hắc Đế Ấn?
Câu chuyện càng ngày càng rối lung tung beng, thật khiến người ta đau đầu.
Quỷ Nhân đứng dậy, đoạn vứt từ trong người ra một bịch thuốc:
-Về mà đun cái này lên, đem sắc, uống mỗi ngày một bát là chất độc tự tiêu hết.
Hàn Phi nhìn gói thuốc một lúc rồi nói:
-Ngươi đi đâu?
Quỷ Nhân dừng lại một chút.
Ừ nhỉ?
Đi đâu bây giờ?
Cuộc hành trình của những kẻ bị nguyền rủa vốn không có điểm đến.
-Đi đâu đó... - Quỷ Nhân nói -... ta cũng không biết. Nhưng chắc là về nơi tập hợp các thành viên Bất Kiếp Viện.
Nói xong, Quỷ Nhân bước ra ngoài trời mưa như trút nước.
Hàn Phi bỗng nhớ ra điều gì, hắn sờ tay lên cái cổ.
Chiếc dây chuyền nanh sói vẫn còn nguyên.
Hàn Phi thực tình lúc này cũng không thể hiểu được là mình đang nghĩ gì nữa.
Tại sao Doãn Ái lại cứu hắn?
Cùng lúc đó tại Tổ Long Thành.
Gia Nhạ điên cuồng chạy vào trong khu rừng tre, lính vệ binh đang đứng đầy ra ở đó, cả đám thiên hạ hiếu kỳ cũng lần mò tới, song không một ai biết được chuyện gì đang xảy ra ở trong khu rừng mà lính vệ binh lại phải tới đây.
Anh thực tình không hề biết sự vụ này sẽ xảy ra. Mặc dù Gia Nhạ hiểu là mối quan hệ giữa Độc Tâm và Hàn Thủy đã trở nên không an lành, song anh không nghĩ mọi chuyện lại như thế này.
-Tập ca! Huynh ở đâu! - Gia Nhạ gọi lớn - Tập ca !!!
-Nhị thiếu gia! Đại thiếu gia đang ở đây!
Gia Nhạ xoay chân, lội bì bõm trên mặt nước lạnh ngắt.
Gia Tập đang nổi lềnh phềnh trên mặt nước, khuôn mặt cứng đờ, không chút biểu cảm.
Gia Nhạ lao tới, lắc mạnh cái xác của Gia Tập:
-Tập ca! Tập ca! Huynh tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi! Này, tỉnh lại đi!
Mặc cho Gia Nhạ lớn tiếng gọi, Gia Tập vẫn nằm đờ người ra đó.
-Thiếu gia... - Một người nói -... đại thiếu gia... chết... chết mất rồi...
-CÁI GÌ HẢ?
Gia Nhạ gầm lên, đoạn sấn bước tới, xách cổ người vừa nói:
-Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn ta đập chết ngươi không hả? HẢ?
Gia Nhạ lúc này lên cơn chẳng khác nào một kẻ sắp sửa chuẩn bị tàn sát mọi người ở đây. Khuôn mặt anh dãn ra, như một bạo chúa.
-Gia Nhạ thiếu gia, xin đừng quá đau buồn!
Một giọng nói vang lên khiến Gia Nhạ quay lại. Hắc Bạch Song Điểu đã tới.
-Thiếu gia xin đừng quá xúc động.
Gia Nhạ thẫn thờ ngồi xuống cạnh Gia Tập, nước mắt theo đó mà chảy xuống.
Đàn ông...
... vốn không bao giờ khóc...
... nếu đã phải khóc...
... thì đó là một điều tồi tệ.
-Tập huynh! Huynh đã hứa với đệ thế nào? Huynh đã hứa là chúng ta sẽ về Tầm Mộng Cảng một chuyến để câu cá cơ mà? Huynh như thế này, không phải là thất hứa hay sao?
Gia Nhạ ngửa mặt lên trời, gầm một tiếng rất lớn, rồi anh đấm tay xuống mặt nước:
-Trường Thương Tiểu Quỷ! Tao thề là sẽ phải lấy mạng mày !!!
Hắc Bạch Song Điểu nhìn nhau.
Rốt cục thì sự cố gắng của Gia Nhạ về một cuộc sống yên bình đã tan thành mây khói.
Kể từ nay, anh chính thức bị cuốn vào vòng xoáy của bang phái.
Hắc Điểu cúi xuống, lật cái xác của Gia Tập lên, trong ánh mắt của hắn có lộ ra nét khó hiểu, nhưng hắn cũng không có động tĩnh gì rồi nói:
-Các người hãy đưa đại thiếu gia về!
-Vâng!
Đám người Độc Tâm xúm lại, đưa Gia Tập về, Gia Nhạ thất thểu bước theo sau.
Hắc Điểu quay lại, nói với Bạch Điểu:
-Có nhìn ra chuyện gì không?
-Không, chuyện gì? - Bạch Điểu đáp.
-Ta vừa nhìn thấy trên cổ của đại thiếu gia có một vết bầm lớn, xương cột sống bị gãy nát hết, chứng tỏ là do vết đánh của trảo thủ.
-Trảo thủ? Hàn Thanh đã dùng trảo thủ kết thúc mạng của đại thiếu gia sao?
-Ta không nghĩ vậy. Trước đây, ta từng giao đấu với Hàn Thanh, nên có để ý, tay của hắn có các ngón tay yếu, chứng tỏ hắn chỉ luyện thương pháp, chứ chưa bao giờ dùng trảo thủ để chiến đấu cả.
-Vậy ngươi nghĩ không phải Hàn Thanh đã giết Gia Tập?
-Đúng thế.
Bạch Điểu nheo mắt khó hiểu. Vậy thì ai đã giết Gia Tập.
-Nếu như ta không nhầm... - Bạch Điểu nói -... Cửu Diệu có bộ anh em họ Thái là Thái Dương, Thái Âm và Thái Bạch. Lúc nãy giao đấu chỉ có Thái Dương và Thái Âm, có lẽ Thái Bạch đã tới đây. Tên này nghe nói là kẻ có khả năng điều khiển các loài động vật mang kịch độc, sức chiến đấu mạnh mẽ khủng khiếp, ai nấy đều phải sợ, kể cả quái vật Thiết Thủ của Hàn Thuyên cũng không bao giờ có ý đấu với người này. Liệu có phải chính Thái Bạch đã tới đây giết Gia Tập không?
-Có lẽ là vậy. - Hắc Điểu nói.
Vừa lúc đó thì một người trong bang Độc Tâm chạy tới:
-Hắc Bạch Song Điểu đại nhân?
Bạch Điểu quay lại, nói:
-Ồ, anh bạn, từ từ nào! Có chuyện gì mà chạy hớt hải vậy?
-Bang chủ có lệnh hai đại nhân phải về ngay!
-Có chuyện gì?
-Thất Hiền Sứ Giả bị giết rồi! - Người đó thì thào.
-Hả?
Cả Bạch Điểu và Hắc Điểu chấn động. Chuyện này, thực là khiến Độc Tâm rơi vào tình cảnh không thể bi đát hơn. Thất Hiền Sứ Giả là con cháu của dòng dõi Hoàng Đế, nay Độc Tâm đón tiếp ông ta, lưu giữ ông ta ở trong gia viên mà để ông ta chết, thì thật đúng là rắc rối không để đâu cho hết.
-Có bắt được hung thủ không? - Bạch Điểu hỏi.
-Không. Người ta tới nơi thì thấy Thất Hiền Sứ Giả đã bị một đống bọ màu đen ăn thịt mất rồi.
Bọ màu đen?
Chẳng phải đó Hắc Tiểu Trùng sao? Đó là những con bọ ăn khỏe kinh khủng, chúng có thể đánh chén bất cứ thứ gì, kể cả con người, hơn nữa, những con bọ này đều có mang chút độc lực, nếu cả đàn bu vào cắn sẽ khiến nạn nhân tê liệt. Trị được bọn này, chỉ có các con quái vật Trư Yêu, vì Hắc Tiểu Trùng là thức ăn khoái khẩu của bọn chúng.
Hắc Tiểu Trùng tự nhiên xuất hiện trong Hàn Gia ư?
Không lẽ...
-Thế này thì ngươi nghĩ sao? Hắc Điểu?
-Xem chừng Thái Bạch đã ra tay với Sứ Giả. Còn Gia Tập...
Không lẽ có kẻ thứ ba muốn khuấy động thế giới bang phái sao?
Mục đích rất rõ ràng. Hàn Thanh chưa giết Gia Tập, song có kẻ muốn Hàn Thủy và Độc Tâm ngày càng căm thù nhau hơn, có thể chúng sẽ được hưởng lợi cái gì đó từ sự xích mích này, vậy là chúng đã ra tay hạ sát Gia Tập.
Vậy kẻ đó là ai chứ?
Bạch Điểu phóng tầm mắt ra ngoài, bàn dân thiên hạ đang bu đầy ra đấy như ruồi bu mỡ. Sớm muộn gì thì người ta cũng sẽ biết được cái chết của Gia Tập. Các bang phái sẽ lại một lần nữa lao vào vòng xoáy luẩn quẩn chém giết lẫn nhau.
-Mọi chuyện ngày càng rắc rối hơn đó, ta nghĩ chúng ta sẽ ngày càng phải lộ mặt với thiên hạ hơn rồi.
Hắc Diệu Điểu lặng yên không đáp, hắn vén tay cởi bỏ lớp vải đen che mặt.
Đôi mắt xanh dương, lông mi cong vút, làn môi hồng có đính một chiếc khuyên bạc.
Hắc Diệu Điểu là một nữ nhân.
Chẳng ai biết được bí mật này, ngoại trừ Hà Gia Đoàn và Bạch Điểu.
Hắc Diệu Điểu nói:
-Đằng nào thì cũng phải giết cả thôi.
...
Gần nửa canh giờ trước. Điện Phật.
Một bóng hình gạt làn mây mù bay đến.
Có một người mặc áo đen đang cưỡi trên một con Hắc Ưng to lớn, sải cánh của Hắc Ưng rộng tới ba chục trượng, vỗ phần phật trong gió.
Điện Phật sau khi dính phải đòn Khai Thiên thì đã biến thành một đống đổ nát trôi nổi lững lờ trên không trung. Từng mảnh vụn lửng lơ, thật khiến những người tạo ra công trình này phải đội mồ sống dậy mà đòi cái mạng của Hàn Ngọc mất.
Hắc Ưng bay tới đậu trên một mảnh vỡ, nhân ảnh vận hắc phục cũng nhảy xuống, bước từ từ tới cái xác đang nằm vật ở chỗ kia.
Vô Ảnh.
Cái xác nằm trên mặt đất là Vô Ảnh.
Quái vật - Phong Thần tuy mạnh, song không thể chịu nổi một chiêu Khai Thiên khủng bố như vậy. Vô Ảnh chính xác là đã phải hứng chịu trọn vẹn.
Chết. Là sự khởi đầu.
Hắc y nhân cúi xuống cái xác của Vô Ảnh, đoạn cười:
-Đồ mặt dày!
Hắc y nhân lấy hai tay ra bẹo vào má của Vô Ảnh, đoạn kéo ngang kéo dọc thành đủ dạng hình thù:
-Tên điên nhà ngươi suốt ngày chỉ có giết chóc, Thiên Ma thật là đúng khi không bao giờ để ngươi đi chung với Hắc Hổ! Ây da, cả công trình đẹp đẽ như thế này bị phá hoại !!!
Đoạn, hắc y nhân lấy từ trong người ra một con dao nhỏ:
-Lần này, lại phải nhờ đến ta rồi, này, nhớ trả cho ta mấy ngàn ngân lượng nhé! Ây da, dạo này ta cũng đang túng thiếu lắm!
Hắc y nhân xé bỏ bộ áo ngoài của Vô Ảnh, rồi dùng lưỡi dao rạch một đường trên ngực hắn, máu theo đó chảy ra thấm ướt ngực của Vô Ảnh.
Hắc y nhân rải một đống hạt giống xuống nền đá rồi niệm thuật, dây leo theo đó mọc lên, những ngạnh sắc của nó mở rộng lồng ngực của Vô Ảnh ra.
Tim của Vô Ảnh còn chút động đậy.
Thực sự, hắn vẫn chưa chết hẳn, nhưng cũng coi như là đã chết.
Nếu không có người này ở đây.
-Bực mình với ngươi quá! - Hắc y nhân lôi ra một đống dao, kéo rồi phàn nàn - Đây là quả tim thứ ba rồi đó, có biết không hả? Đồ mặt dày!
Hắc y nhân dùng dao kéo cắt đứt toàn bộ mạch máu nối với tim của Vô Ảnh, đoạn đặt lên một cuộn vải đã được trải sẵn:
-Trái tim này cũng còn có chút sử dụng được, đề phòng vậy. Phong Ấn!
Trái tim biến mất, hóa thành chữ " Tâm " trên cuộn vải.
Hắc y nhân niệm thuật, một ngọn lửa màu xanh lục nén vào chỗ trái tim vừa bị lấy ra của Vô Ảnh, ngọn lửa này, có tác dụng như một trái tim tạm thời duy trì hoạt động sống của cơ thể Vô Ảnh trong vài chục phút.
Hắc y nhân lại niệm một tràng thuật khác:
-Giải Ấn!
Một chữ " Tâm " khác trên cuộn vải bốc một ngọn lửa màu xanh nhạt, ngọn lửa tiêu biến, để lại một quả tim mới, còn nóng đỏ.
Hắc y nhân đưa quả tim mới đó vào lồng ngực Vô Ảnh rồi bắt đầu thao tác nối lại mạch máu cho hắn.
-Đồ mặt dày! - Hắc y nhân phàn nàn - Ngươi tưởng làm thế này là nhanh hả? Nối mạch máu phức tạp lắm chứ có đơn giản đâu! Lại còn phải dẫn máu về tim nữa chứ! Ta thề là ta phải moi bằng hết ngân lượng của ngươi!
Sau một hồi dùng dao và kéo, đôi tay của hắc y nhân đã thấm đẫm máu, hắn khâu lại ngực Vô Ảnh bằng một sợi tơ mảnh mai.
-Lại còn cái này nữa! - Hắc y nhân phàn nàn - Dệt bằng tơ nhện chứ có phải đùa đâu, vậy mà ngươi lại xài của ta những ba lần! Đồ mặt dày! Lần này ta sẽ bảo Thiên Ma vét sạch tiền của ngươi trong tháng tới!
Chỉ bằng tơ nhện đã được khâu xong, hắc y nhân niệm thuật một lần nữa rồi đặt tay lên ngực Vô Ảnh:
-Cải Mệnh!
Luồng thanh quang từ đôi tay của hắc y nhân lan xuống ngực của Vô Ảnh.
Trái tim mới trong ngực hắn bắt đầu hoạt động.
Vô Ảnh mờ bừng mắt.
Hắn đã được sống thêm một lần nữa.
Hắc y nhân đang rửa tay bằng một thứ nước diệt trùng đặc biệt. Vô Ảnh quay sang nhìn một lúc rồi ngáp miệng:
-Đến trễ quá vậy?
-Đến trễ cái đầu ngươi! - Hắc y nhân kêu lên, đoạn chạy ra kéo thật mạnh hai bên má của Vô Ảnh - Đồ mặt dày! Ngươi trả ta ngân lượng đây!
-Trả?
-Đúng thế!
-Ta làm quái có tiền. - Vô Ảnh đáp.
Hắc y nhân bần thần một lúc rồi chạy tới cái áo của Vô Ảnh rồi lục tung cả lên, đúng thật là hắn không có tiền.
-Tiền đâu? Tiền đâu rồi?
Vô Ảnh nằm xuống nền đá, gác đầu lên hai tay rồi mơ màng:
-Tiêu hết rồi. Đợi ta vòi của Thiên Ma một ít vậy.
Hắc y nhân bực tức đến xì khói ra đầu, cởi mũ trùm.
Đôi tai cáo màu trắng, đôi mắt to màu nâu, mái tóc màu đen bóng trên khuôn mặt xinh đẹp đang nghiến răng nghiến lợi. Cô gái Tiên Thú này, thật sự rất đáng yêu và có thể gọi là mỹ nhân, ít ai nghĩ lại là thành viên của Bất Kiếp Viện.
Mộng Dụ, thành viên của Bất Kiếp Viện, một Tiên Thú.
Một thành viên cực kỳ quan trọng, với khả năng cứu vớt những kẻ đang cơn hấp hối trở về với cuộc sống.
Mộng Dụ hét ầm lên:
-Đồ mặt dày! Hai lần trước, ngươi cũng không trả ta tiền! Ta cần tiền!
-Cần tiền làm gì?
Mộng Dụ ngẩn người một hồi rồi nói:
-Thì cứ tích trữ dần, sau này có việc!
Vô Ảnh phẩy tay:
-Sau này ta sẽ trả sau.
-Không được! Một trái tim ấy tính ra là phải ba trăm lẻ một Kim Nguyên Bảo, trả đây !!!
Mộng Dụ xoè tay ra trước mặt Vô Ảnh. Vô Ảnh vẫn bình thản:
-Sau này sẽ trả sau. Ta không ăn quỵt của ngươi đâu mà sợ.
Mộng Dụ tức đến bốc khói ra hai lỗ tai. Nhưng dù sao thì cô gái cũng chẳng biết tiêu tiền vào việc gì. Đợi sau này đòi luôn một thể cũng được vậy.
Vô Ảnh đã từng suýt chết hai lần. Một lần là khi đó hắn đánh nhau với Xích Vân khi Xích Vân muốn hắn gia nhập Bất Kiếp Viện. Trận chiến hôm ấy đã làm Xích Vân què mất một bên tay phải, Vô Ảnh thì thoi thóp gần chết. Nhưng nhờ có Mộng Dụ mà hai tên vẫn được yên lành tới giờ. Lần thứ hai là khi Vô Ảnh một mình chống chọi với tám trăm con Minh Thú Chi Vương ở Bích Đào Lâm cách đây hai năm, khi đó, hắn mải mê chém giết nên sơ ý bị đánh lén. Và Mộng Dụ lại phải ra tay cứu hắn một lần nữa. Tính thêm hôm nay là Vô Ảnh đã suýt chết tới ba lần.
Mộng Dụ với cái đuôi cái trắng muốt chạy lăng xăng tới trước mặt Vô Ảnh, hỏi:
-Ây! Ngươi đang mơ màng cái gì vậy?
Vô Ảnh đích thực là đang mơ màng.
Hắn nhớ lại lúc ấy, Hàn Ngọc trông như một nữ thần với đòn Khai Thiên.
Một cô gái thú vị đấy chứ.
Nếu chẳng hải vì công việc thì Vô Ảnh có thể đi dạo cùng cô gái này tới bất cứ đâu cũng được.
-Ê! ĐỒ MẶT DÀY!
Vô Ảnh giật mình trước tiếng hét ở bên tai, hắn phì hơi:
-Con cáo chết tiệt! Ngươi lặng yên không được sao?
-Ta không lặng yên đấy, ngươi làm gì được ta nào?
-Có thật là như vậy không đấy? - Vô Ảnh cười, vớ lấy thanh Hắc Kiếm.
Mộng Dụ thấy vậy xuýt xoa:
-Ây da! Đùa một chút thôi mà! Ai chẳng biết ngươi gần như là kẻ mạnh nhất trong Bất Kiếp Viện chứ? Ta đấu ngươi sao lại? Nhưng mà ta bảo, để ta bực bội mà hóa thành hồ ly là không có được đâu đấy!
Vô Ảnh thở dài. Mộng Dụ mà biến thành hồ ly thì đúng là đáng sợ. Chưa ai dám trêu vào cô nàng ngỗ ngược tai quái này cả.
Mộng Dụ chạy ra đằng sau, kéo hai má của Vô Ảnh ra, nói:
-Ê, mặt dày! Ta bảo này, ngươi biết Thiên Ma hiện tại đang ở đâu không?
-Đang đi cùng với Hắc Băng.
-Hả? - Mộng Dụ hét lên - Thế sao hắn dám nói với ta là đi một mình?
Vô Ảnh thở dài:
-Ai biết đấy? Mà ngươi phức tạp quá đi, Thiên Ma đã nói rõ là hắn khoái cả ngươi lẫn Hắc Băng. Hai ngươi cũng chấp nhận như vậy rồi sao còn lắm chuyện thế?
-Cái đồ mặt dày ngu lậu nhà ngươi sao hiểu được tình yêu là gì hả?
Lần này thì quá đáng rồi đó! - Vô Ảnh trừng mắt nhìn Mộng Dụ.
Mộng Dụ biết là mình nói hơi quá. Vô Ảnh mà điên lên thật thì đến cả ông trời còn phải sợ hắn, chứ ngại quái gì nàng? Cẩn thận không là mất mạng. Sức mạnh của Vô Ảnh đến đâu, Mộng Dụ hiểu rõ, tên này với Hắc Hổ là vô phương cứu chữa về khoản đồ sát. Trên đường tới khu Điện Phật này, Mộng Dụ đã thoáng ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc khắp nơi, chắc chắn là do Vô Ảnh giết.
Mộng Dụ cười:
-Ây da! Ta nói đùa chút thôi mà! Đừng nóng, mà ai bảo ngươi đụng đến chuyện đó làm gì? Ngươi biết là ta kỵ Hắc Băng lắm mà!
Vô Ảnh vớ lấy bộ áo khoác, khoác Hắc Kiếm vào vai rồi bảo:
-Ngươi đưa ta đi.
-Cái gì thế? - Mộng Dụ bĩu môi - Hắc Ưng của ta sao chở được một tên to xác như ngươi chứ?
Vô Ảnh cau mày, đôi mắt hắn lóe lên tia sát khí:
-Có chở đi không?
-À có! - Mộng Dụ cười, đoạn kéo tay Vô Ảnh - Ảnh huynh lên đây nào, tiểu muội sẽ đưa huynh đi!
Hắc Ưng bay được nửa đường thì Mộng Dụ hỏi:
-Thiên Ma ở đâu?
Vô Ảnh không đáp cứ lặng yên ngồi trên con Hắc Ưng mà lặng yên suy nghĩ.
-Đồ mặt dày! Ta nói ngươi không nghe thấy gì hả?
Vô Ảnh không đáp. Tính hắn vốn không thích nói nhiều nếu không phải là công việc quan trọng.
Mộng Dụ kéo hai bên má của Vô Ảnh, giờ mặt hắn trông giống y chang cái bánh vuông:
-Ta đang hỏi ngươi đó! Đồ mặt dày! Ngươi không nghe thấy gì hả? HẢ?
Vô Ảnh chẳng muốn nói với con hồ ly lắm chuyện này nên cứ phớt lờ, để mặc Mộng Dụ lải nhải than vãn suốt dọc đường.
Vô Ảnh vốn đã thích sự yên lặng.
Yên lặng để suy nghĩ.