Thiên Giáng Đại Vận

Chương 03: Vào phủ tướng quân (2)

Chương 03: Vào phủ tướng quân (2)

Chu Thiên Giáng khiếp sợ nhìn Quách Dĩnh, nước miếng đang chảy xuống. Bà nội nó, không ngờ đào được kho báu.
- Thiên Giáng huynh huynh huynh sẽ không giận chứ? Nhìn thấy bộ dạng ngây ngô của Chu Thiên Giáng, Quách Dĩnh còn tưởng chàng đang giận nàng.
- Không có gì, huynh không giận đâu, không hề gì, nếu như vậy, Quách đại tiểu thư về nhà đi. Huynh sẽ đem đoạn tình duyên này chôn sâu ở trong lòng. Chờ một ngày nào đó, huynh sẽ nói cho đám con cháu biết, đã từng có một thời gian ngắn, huynh và một tiểu nha đầu cùng nhau chiến đấu sinh tử. Đương nhiên, không nói đến chuyện đánh lén cho bọn chúng biết đâu, ảnh hưởng đến hình ảnh tốt đẹp của chúng ta. Được rồi, tạm biệt.
Đến đây Chu Thiên Giáng lạt mềm buộc chặt, giọng điệu truyền cảm, biểu diễn cuốn hút, không nói hai lời liền nhảy xuống xe. Nhưng trong lòng, Chu Thiên Giáng bắt đầu đếm số, khẽ đếm đến mười nếu tiểu nha đầu không gọi hắn quay lại, vậy thì cứ chai mặt quay lại nói vài lời.
- Bảy Tám Chín ! Bà nội nó, không thể nào, chẳng lẽ vừa rồi biểu diễn hơi quá? Trong lòng Chu Thiên Giáng bắt đầu bồn chồn.
- Lợn chết còn dám đi một bước, muội sẽ đánh huynh thành đầu heo! Sau lưng Chu Thiên Giáng, rốt cục cũng truyền đến âm thanh tức giận của Quách Dĩnh.
Tiếng bước chân vang lên, Quách Dĩnh chạy đến trước mặt Chu Thiên Giáng, vừa giận lại vừa oán nhìn hắn.
- Tiểu nha đầu, huynh không đi vậy làm sao bây giờ. Nếu bị người khác biết, đối với danh tiếng của muội cũng không hay. Chu Thiên Giáng nói với vẻ mặt chân thành, tội nghiệp giống như mình bị bỏ rơi.
- Vào phủ với muội.
- Vào nhà muội? Chẳng lẽ muội muốn nói cho người nhà biết đã lấy thân báo đáp rồi.
- Huynh nằm mơ đi, ai lấy thân báo đáp. Muội sẽ nói với bà nội, huynh là do Phụ thân sai tới bảo vệ muội, như vậy là có thể ở lại phủ tướng quân rồi. Dù sao phụ thân còn hai ba tháng nữa mới về, đến lúc đó tính sau.
Nhìn Chu Thiên Giáng không nói lời nào, Quách Dĩnh lắc cánh tay hắn: - Huynh có đi không?
- Đi thì đi, cũng chỉ là một cái phủ tướng quân nho nhỏ, sợ cái gì. Chu Thiên Giáng chằng hề để ý nói.
Quách Dĩnh rốt cục cũng tươi cười, đến xe ngựa cũng không cần, để luôn cho phu xe. Quách Dĩnh kéo tay Chu Thiên Giáng, vừa đi vừa giới thiệu phong cảnh kinh thành. Đừng thấy nàng lớn lên ở Nam Cương, cứ hai năm một lần về kinh thăm hỏi bà nội, ở kinh thành có không ít tỷ muội tốt.
Trấn Nam Đại tướng quân là võ quan tòng nhị phẩm, đừng thấy cấp quan không lớn, nhưng trong tay lại nắm trọng binh. Hơn nữa, lão phu nhân từng là nhũ mẫu của Hoàng đế, có nhũ mẫu chi ân, cho nên phủ được xây dựng đã vượt qua cấp bậc nhị phẩm.
Tuy nói Quách Dĩnh hai năm mới trở về một lần, nhưng bộ dạng tuấn tú của nàng, gia đinh tôi tớ trong phủ đều nhận ra.
- A ! Tiểu thư, tại sao người trở về. Tùy tùng đâu? Tại sao lại hai người? Bọn gia đinh vừa thấy Đại tiểu thư trở về, vội vàng chạy xuống bậc thềm.
Quách Dĩnh bị bọn họ vây quanh như mặt trăng bên trong phủ. Chu Thiên Giáng đi theo ở phía sau cũng không nói gì, thỉnh thoảng quan sát xung quanh.
Lão phu nhân đang bệnh nặng, nằm nghỉ ngơi ở trên giường ngay tại hậu viên. Vừa nghe tôi tớ nói Quách Dĩnh đã trở về, tinh thần lão phu nhân lập tức phấn chấn hẳn.
- Mau gọi Dĩnh nha đầu đến đây cho ta. Đứa nhỏ này thật là không biết lo, hôm trước cha nó còn sai người đưa thư tới, còn hỏi đã về phủ chưa. Ôi ! Cuối cùng cũng đến rồi ! Lão thái thái nói xong, bảo người hầu đỡ ngồi dậy.
Đi vào hậu viên, Chu Thiên Giáng bị ngăn ở cửa, hắn không có quyền tùy tiện đi vào phòng ngủ của lão phu nhân. Khoảng một tuần nhang trôi qua, một nha hoàn đi ra gọi Chu Thiên Giáng vào.
Đến phòng ngủ, Chu Thiên Giáng chắp hai tay, rất cung kính thỉnh an lão phu nhân.
Lão thái thái nửa nằm trên giường, cẩn thận ngắm nghía Chu Thiên Giáng: - Ừ, không tệ, nhìn rất lanh lợi. Cậu bé, nghe Dĩnh nha đầu nói, cậu vì bảo vệ Dĩnh nha đầu nên chưa kịp về doanh trại bẩm báo một tiếng?
- A vâng, đúng vậy. Đại tiểu thư lo lắng thân thể lão thái thái, không đợi được mệnh lệnh hoàng thượng ban xuống đi cùng với tướng quân, nên tới khá vội vàng. Vãn bối lo lắng sự an toàn của tiểu thư liền chạy theo. Chu Thiên Giáng lại nói dối theo những gì hai người đã bàn trước.
- Ngươi có biết quân lính một mình trốn đi là phải mất đầu chứ? Lão phu nhân hỏi.
- Bẩm lão phu nhân, vãn bối thấy tiếu thư đi gấp, không kịp trở về bẩm báo, cho nên muốn chém muốn giết đều nhận ạ. Chỉ cần Đại tiểu thư an toàn, mọi thứ đều không quan trọng. Chu Thiên Giáng trung thành và tận tâm, lão thái thái nghe rồi liền gật đầu.
- Được, niệm tình ngươi trung thành với chủ, Dĩnh nha đầu lại cầu xin cho ngươi, việc này lão già ta sẽ giấu diếm cho qua. Nếu không trở về được, vậy ở trong vườn sắp xếp công việc. Đỗ ma ma, xem có việc gì cần làm, sắp xếp cho hắn một chút.
Lão phu nhân nói xong, Lão ma ma gật đầu đáp lời, ánh mắt lại liếc sang Quách Dĩnh. Lão ma ma trong ánh mắt của Quách Dĩnh giống như phát hiện mùi hương gì không bình thường. Chu Thiên Giáng vốn dang nghĩ đến việc có thể ăn một chút, ai biết chớp mắt đã bị dẫn ra ngoài. Ở trong hậu hoa viên, Đỗ ma ma sắp xếp cho hắn một công việc nhẹ nhàng trong vườn hoa.
- Điên thật, lão tử thiếu gì hoa tâm, vậy mà phải chăm hoa. Chu Thiên Giáng than thở một câu, bất kể thế nào, cuối cùng cũng có chỗ an thân.
Trong vườn hoa chỉ có một lão thợ làm vườn mang theo hồ lô rượu, mặc kệ Chu Thiên Giáng hỏi gì lão đều không trả lời. Chu Thiên Giáng cũng nghi, lão già này không phải lấy trộm hoa bán đổi lấy rượu đó chứ. Đợi bảy tám ngày trong buồn chán, Chu Thiên Giáng ngay cả Quách Dĩnh cũng không gặp.
Một hôm, hai cô ăn mặc như nha hoàn đi vào vườn hoa, chỉ mặt gọi tên Chu Thiên Giáng mang bồn hoa mai đi đến phòng tiểu thư. Trong lòng Chu Thiên Giáng vui hẳn lên, mấy ngày không thấy tiểu Quách Dĩnh, thật là nhớ nàng. Quan trọng nhất là trên người Chu Thiên Giáng không có một đồng tiền nào.
Chu Thiên Giáng ăn mặc như một gia đinh, đi theo hai nha hoàn vào nội viện. Dọc đường đi, Chu Thiên Giáng thỉnh thoảng khen ngợi hai nha hoàn xinh đẹp. Tuy rằng xấu hổ, nhưng trong lòng hai nha hoàn cũng vui mừng vô cùn, không khỏi có cảm tình tốt đối với Chu Thiên Giáng.
Đi vào trong phòng, Chu Thiên Giáng giả vờ giả vịt đùa nghịch chậu cây cảnh. Quách Dĩnh mặc một áo choàng màu trắng, trông vô cùng thanh lịch.
- Các ngươi lui xuống trước đi, không có sự cho phép của ta, bất cứ ai cũng không được vào. Quách Dĩnh ra lệnh.
Hai nha hoàn vừa đi, Chu Thiên Giáng cợt nhả lại gần.
- Nha đầu, đưa huynh vào trong vườn hoa, muội còn có lương tâm không.
- Còn nói sao, mấy ngày nay muội mệt chết đi được. Hai ngày trước vương phủ Ngọc Cách Cách đến đây thăm muội, muội đem chuyện hôm trước huynh kể cho họ nghe, mấy ngày nay các cô ấy quấn quít lấy muội đòi muội kể hết. Không chỉ vậy, đến cả tiểu thư của các đại thần khác cũng tập trung đến. Quách Dĩnh nói xong, oán hận liếc mắt nhìn Chu Thiên Giáng một cái. Không chừng chuyện cảm động đó rất nhanh sẽ được lưu truyền trong giới quý tộc ở kinh thành.
- Nha đầu, hôm nay muội phải mời huynh ra ngoài ăn thật ngon một chút. Đi vào kinh thành nhiều ngày như vậy rồi, huynh còn chưa biết kinh thành có gì. Chu Thiên Giáng biết rằng không thể ở mãi trong phủ tướng quân, hắn có kế hoạch lớn vẫn chưa thực hiện.
- Được, huynh đi ra ngoài trước, muội thay quần áo. Quách Dĩnh trả lời dứt khoát.
- Ta đi ra ngoài làm gì, cũng không phải chưa từng thấy muội thay đồ.
Quách Dĩnh thẹn thùng trừng mắt nhìn hắn, đỏ mặt chạy vào bên trong, trang điểm rồi thay một bộ đồ xinh đẹp.
Lão phu nhân bị bệnh ở trên giường, trong phủ tướng quân không ai có thể quản Quách đại tiểu thư. Tất cả người hầu tròn mắt nhìn Đại tiểu thư dẫn theo một gã chăm sóc hoa nghênh ngang đi ra cửa chính, ai cũng không dám hỏi đến.
Hai người vòng vo mấy con phố, Quách Dĩnh chợt nhớ tới mình đi ra vội quá, quên mang theo ngân lượng. Quách Dĩnh nhìn xung quanh: - Thiên Giáng huynh, chúng ta đi đến Thục Phương viện ở đằng trước.
- Thục Phương viện? Thanh lâu?
- Thanh cái đầu của huynh ấy, đó là nơi Ngọc Cách Cách mở trai giới, ơi bọn tỷ muội tụ họp. Quách Dĩnh liếc mắt.
- Đều là con gái, huynh đi không được đâu. Chu Thiên Giáng cười cười xấu hổ.
- Huynh cho rằng muội đồng ý dẫn huynh đi, muội đã quên mang ngân lượng, đi vào trong đó lãnh trước một ít. Huynh có không, có thì không cần đi nữa. Quách Dĩnh vênh mặt lên, nói gọn gàng dứt khoát.
Nhắc đến tiền Chu Thiên Giáng cũng không tính toán nữa, bây giờ hắn đến tiền cơm cũng không có.
- Huynh không có tiền, trong túi không còn một xu.
- Vậy không được rồi, đi theo muội.
Quách Dĩnh vung tay đi về phía thẳng về phía trước, hiên ngang giống như một tiểu tử.
Thục Phương viện là một tòa nhà không lớn có hai tầng lầu, tuy nhiên trang trí lại vô cùng cầu kỳ. Vừa vào cửa, Chu Thiên Giáng đã nghe thấy một làn Mặc Hương.
- Tiểu thư xin dừng bước, trên lầu là khu vực cấm, không thể tùy tiện đi vào.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất