Chương 044: Lo lắng của Tĩnh Vương (1)
Vệ Triển thân là lão đại của Niêm Can Xử, hắn ta nhất định phải biết tình hình thật sự. Vì vậy, trong khi Chu Thiên Giáng thượng tấu thì Niêm Can Xử còn âm thầm có mật báo. Có Vệ Triển dùng tính mạng làm chứng, văn võ bá quan ngạc nhiên, trong lòng thêm phần tán thưởng. Chu Thiên Giáng trong lòng bọn họ ngay lập tức được nâng lên một tầm cao.
- Bệ hạ! Thần không dám gật bừa! Vương lão Thái phó đứng ra.
- Bệ hạ! Thân là thần tử, nên thành thực bẩm báo mới đúng. Nếu nói Chu Thiên Giáng dùng kế tiêu diệt bốn vạn đại quân thì thần còn tin nhưng nếu nói hắn ta tự tay giết chết Phương Đại Đồng thì chỉ e là vì lĩnh công thôi. Vương thái phó nói, quay lại nhìn các quan viên.
Thành Võ Hoàng nhau mày, ông ta biết Vương thái phó này trung thành và tận tâm nhưng thích lý luận. Trong tình huống này cứ coi như là giả thì sao, đừng nói đến văn võ bá quan, đến ngay cả Thành Võ Hoàng cũng không tin được.
Vệ Triển nhìn Vương thái phó, khẽ mỉm cười: - Thái phó đại nhân! Ta biết những người có suy nghĩ này cũng không phải ít. Chu Thiên Giáng-học trò Quốc Tử Giám, làm sao có thể chém giết danh tướng Phương Đại Đồng được. Thật ra, Chu Thiên Giáng có một sư phụ tốt, nếu như Vệ Triển nói ra thì có lẽ các lão thần trong điện đều có thể nhớ ra. Sư phụ của hắn ta chính là người đã nhậm chức Thanh Long Sứ của Niêm Can Xử, uy chấn nam bắc hai nước năm đóLâm Phong-Lâm đại nhân.
Sau khi nói xong, ánh mắt Vệ Triển quét nhìn mọi người một cái, trong triều đình không ít lão thần đã phát ra những tiếng thổn thức. Lâm Phong đã mất tích hơn hai mươi năm nay, nhưng cái tên này không ít lão thần đều nhớ như in. Nếu như Chu Thiên Giáng thật sự là đồ đệ của Lâm Phong, vậy thì khó trách lại có bản lĩnh như thế.
Vương thái phó sửng sốt, nhìn Vệ Triển yên lặng gật đầu. Năm đó, lúc tiên hoàng còn tại thế, Vương thái phó và phụ thân của Quách Thiên Tín là hai đại thần đứng đầu văn võ. Còn Lâm Phong thống lĩnh Niêm Can Xử lại là một "ám đao" trong tay tiên hoàng, chỉ cần mục tiêu bị Lâm Phong xác định thì không bao giờ bỏ lỡ. Bất luận là Đại nguyên soái nước Đương Vân hay quốc sư nước Thiên Thanh đều chết dưới kiếm của Lâm Phong.
Vương thái phó ôm quyền: - Lâm đại nhân thần long thấy đầu không thấy đuôi. Nếu như Chu Thiên Giáng là đệ tử của hắn, vậy lão thần tin những lời trong bản tấu chương là thật.
Thành Võ Hoàng nhìn kỹ Vệ Triển một cái, điều mà kinh thành cần nhất bây giờ chính là làm phấn chấn tinh thần. Nếu như để văn võ bá quan nghi ngờ những điều Chu Thiên Giáng tấu là giả thì bọn họ rất có thể sẽ nghi ngờ bản tấu trước đó cũng đều là giả. Như vậy thì trong thành chắc chắn sẽ đại loạn.
Có sự nhận định của Vệ Triển và Vương thái phó, trong triều lại bắt đầu bàn luận. Nghe những lời bàn tán ca ngợi xuất phát từ đáy lòng của văn võ bá quan thì Thành Võ Hoàng vui mừng, thầm gật đầu với Vệ Triển.
Đúng lúc này, một tên thái giám hoảng loạn chạy vào.
- Khởi bẩm Ngô hoàng! Không xong rồi. Nghịch tặc Chu Diên Thiên đột nhiên phát động tấn công mạnh mẽ vào cổng thành phía nam. Tĩnh Vương thân bị trọng thương, đại quân giữ thành tổn thất thê thảm. Sở Vân tướng quân của doanh trại Kinh Giao đang dẫn binh chống cự, đồng thời sai người đến chờ lệnh. Trong quân không thể một ngày không có chủ soái, mong bệ hạ mau chóng định đoạt.
Mặt Thành Võ Hoàng biến sắc, Tĩnh Vương trọng thương? Đệ ấy là chủ soái, làm sao có thể trọng thương được? Tin này một khi để cho dân chúng biết thì ngay lập tức sẽ dẫn đến sự hoang mang trong thành. Ngay cả Tĩnh Vương-chủ soái giữ thành còn bị trọng thương thì thành trì còn bảo vệ thế nào được.
- Hiện tại Vương đệ ở đâu?
- Sở tướng quân đã bí mật đưa Vương gia đến Thái y viện để chữa trị rồi ạ. Thái giám run rẩy nói.
Nghe thấy những lời như vậy, trong lòng Thành Võ Hoàng cũng yên tâm được phần nào. Sở Vân cũng biết tầm quan trọng lúc này, xem ra đã phong tỏa tin tức rồi.
Ánh mắt Thành Võ Hoàng lạnh lùng quét mọi người một cái: - Việc này bất cứ ai cũng không được truyền ra, kẻ nào trái lệnh, chém!
- ThầnTuân chỉ! Trong lòng văn võ bá quan đều tựa như gương sáng, tin tức này không thể tiết lộ ra ngoài được.
- Các khanh gia! Theo trẫm bãi giá Thái y viện.
Thành Võ Hoàng nói xong, không đợi Ngụy công công hô "Khởi giá" thì ông liền bước xuống bậc đại điện. Thành Võ Hoàng không làm phô trương theo như quy tắc, đem theo văn võ đại thần trực tiếp đến cửa Thái y viện. Một nhóm thái y đang bận tối mắt nên Thành Võ Hoàng trực tiếp hạ lệnh không cần thi lễ. Thành Võ Hoàng vừa muốn bước vào thì bị Thái Nhất Dân-Thủ Phụ thái y ngăn lại.
- Bệ hạ! Xin Người hãy thong thả! Thần có chuyện muốn nói.
Thành Võ Hoàng ngẩn người ra: - Thái thái y! Thương tích của Tĩnh Vương thế nào?
Thái Nhất Dân nhìn xung quanh một chút, một đám đại thần biết đây là chuyện riêng tư nên lần lượt lui ra sau vài bước.
- Bệ hạ! Tĩnh Vương nói, đợi Người đến rồi, để một mình Người vào trong thôi. Thái thái y nhỏ giọng nói.
Thành Võ Hoàng nhau mày, thoáng có chút suy nghĩ, gật đầu, quay người nói: - Các ngươi đợi ở đây, một mình trẫm vào xem sao. Thành Võ Hoàng dặn dò xong, đi theo Thái thái y vào trong.
- Thái khanh gia! Có phải vết thương của Tĩnh Vương rất nặng không? Thành Võ Hoàng lo lắng hỏi.
- Bệ hạ! Theo như thân binh của Tĩnh Vương nói, để khích lệ tướng sĩ, Tĩnh Vương đã tự mình đốc chiến trên tường thành. Cũng may không bị thương đến phổi nên không nguy hiểm đến tính mạng. Thái Nhất Dân vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đến phòng bệnh.
Thành Võ Hoàng vừa nghe thấy vậy thì "tảng đá" trong lòng như được đặt xuống. Nếu như Tĩnh Vương thật sự bị trọng thương không chữa trị được thì tin này muốn giấu cũng không giấu được.
Trong phòng bệnh, bả vai và ngực Tĩnh Vương đều được quấn vải bông, thân hình run rẩy cho thấy ông ta rất đau đớn. Thời đại này không có thuốc tê, bất luận là thương nặng đến đâu chỉ có thể nhẫn nhịn thôi. Ở trong đại quân mà gặp phải tình cảnh như này thì thông thường đều là uống rượu, gây tê chính mình.
- Vương đệ! Sao đệ lại mạo hiểm đứng trên tường thành vậy. Đau không, sao không uống chút ngự tửu? Thành Võ Hoàng lo lắng cầm một tay Tĩnh Vương, phát hiện trong phòng bệnh không có một tý mùi rượu nào.
- Hoàng huynh! Không thể uống! Lúc này đệ không thể ngã xuống. Hoàng huynh đến thật đúng lúc, đệ muốn ra ngoài. Sắc mặt Tĩnh Vương tái nhợt, đau đớn nói chuyện, không ngừng thở dốc.
- ĐệĐệ điên rồi. Thương nặng như vậy mà vẫn muốn ra ngoài. Thành Võ Hoàng ngạc nhiên nhìn Tĩnh Vương.
Thái thái y vừa nhìn thì vội vàng bưng một chén nước đường đỏ đến, Tĩnh Vương uống được hai ngụm thì Thái thái y đã bưng xuống. Tĩnh Vương mất máu quá nhiều, trước mắt không nên uống nước.
Tĩnh Vương hít thở sâu hai cái, cuối cùng cũng thở từ từ một chút: - Hoàng huynh! Bây giờ là lúc Đại Phong ta bị nguy nan, thần đệ không thể nằm xuống. Nếu để quần thần thấy vết thương của đệ không nặng thì bọn họ mới yên tâm. Lương thảo trong thành đã cạn kiệt, trong tình hình này cần nhất chính là làm yên quần thần. Ánh mắt Tĩnh Vương sâu sắc nhìn Thành Võ Hoàng, ông ta đang lo lắng cho thiên hạ Lý gia.
Thành Võ Hoàng cảm động, vành mắt hơi đỏ lên. Từ khi binh biến, ông ta luôn lo lắng nhất một điều, bất luận thế nào thì Thành Võ Hoàng cũng không thể biểu hiện ra ngoài sự lo lắng của mình được. Có những lời nói từ tận đáy lòng, bình thường chỉ có thể nói với Vệ Triển được thôi. Thành Võ Hoàng vì giang sơn Lý gia, gánh nặng trên vai vô cùng nặng nề. Những lời nói ban nãy của Tĩnh Vương khiến Thành Võ Hoàng cảm thấy hơi áy náy. Bên cạnh có một đệ đệ âm thầm ủng hộ mình, vậy mà ông ta không hề để trong lòng.
- Tĩnh đệ! Huynh có lỗi với đệ. Bao nhiêu năm nay, bất luận là giúp huynh đoạt được ngôi vị Hoàng đế năm đó hay bình thường quản lý phủ Tông Nhân, huynh đều không rời khỏi đệ. Bây giờ thiên hạ Lý gia của chúng ta bị ngoại thích nhòm ngó, mẫu hậu vẫn chưa biết gì, chỉ có đệ mới hiểu lòng huynh. Thành Võ Hoàng ngay cả xưng hô cũng đổi thành cách xưng hô của năm đó. Lúc này, bọn họ là huynh đệ, chứ không phải là Hoàng thượng và thân vương nữa rồi.
- Hoàng huynh! Những lời này để lại sau này nói đi! Những nguy cơ trước mắt chỉ e kiên trì không được bao lâu, quan trọng nhất chính là lương thảo và quân nhu đã cạn kiệt. Tĩnh Vương nói xong khoát tay áo để người đỡ ông ta dậy.
Thành Võ Hoàng vừa muốn ngăn lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tĩnh Vương nên Thành Võ Hoàng lặng lẽ gật đầu. Hai quan y vội vàng chạy lại, cẩn thận đỡ Tĩnh Vương dậy; sau lưng còn nhét thêm chiếc đệm rất dày.
- Tĩnh đệ! Chu Thiên Giáng đã đại thắng ở thành Thục Thiên rồi. Đệ có biết tên tiểu tử này đã giết được ai không? Phương Đại Đồng đấy! Tin này Tĩnh Vương vẫn chưa biết, Thành Võ Hoàng muốn để ông ta vui lên một chút. Bất luận thật hay giả thì điều này đối với Tĩnh Vương mà nói đều là một tin tức đáng phấn chấn.
- Phương Đại Đồng? Ha ha, tên tiểu tử này thật sự rất có năng lực. Đệ nói mà, tại sao luôn không thấy Phương Đại Đồng lộ diện. Đệ và Sở Vân còn hợp kế, có phải Phương Đại Đồng đang có âm mưu gì không. Tĩnh Vương liên tục hít thở vài cái, vẻ kích động trên mặt lộ ra một tia ửng hồng.
- Mật tấu của tên tiểu tử này trình lên, không những giết chết được Phương Đại Đồng mà còn dùng mồi lửa đốt bốn vạn đại quân tinh nhuệ phía bắc. Thành Võ Hoàng tự mình thuật lại cho Tĩnh Vương nghe mật tấu của Chu Thiên Giáng.