Chương 50: Dư nghiệt sót lại (2)
Trong đại sảnh, Tĩnh vương Quách lão phu nhân ngồi ngay ngắn ở ghế trên, Lý Hồng ngồi bên cạnh. Chu Thiên Giáng đứng ở cửa phòng, thỉnh thoảng lại đập Đả Vương Tiên trong tay chỉ bảo đám tôi tớ.
Hôm nay Chu Thiên Giáng chuyển nơi ở trong vui mừng, Tĩnh vương cùng mấy tên võ quan Binh bộ cũng tới chúc mừng. Thấy Chu Thiên Giáng dùng Đả Vương Tiên không chút thương tiếc, Tĩnh Vương cũng thấy đau lòng.
- Lão phu nhân, ta thấy Thiên Giáng tiểu tử này với Dĩnh nha đầu rất hòa hợp, không bằng tìm một cơ hội nói với Thiên Tín, tác hợp chuyện này. Tĩnh Vương cười nói nhìn Quách lão phu nhân.
Chuyện Quách Dĩnh và Chu Thiên Giáng đã sớm bị lão phu nhân nhìn thấy, tuy nhiên dựa theo quy củ, Chu Thiên Giáng phải mở lời trước mời được. Trước đây, Chu Thiên Giáng vẫn ở Quách phủ không có thân phận, giờ đã có phủ đệ riêng, có thể sắp xếp chuyện này.
- Tĩnh vương gia, đứa trẻ Thiên Giáng mồ côi này, sau khi lập công lớn còn suy nghĩ được vậy, lão thân rất tán thưởng. Giờ Nam Cương mới ổn định, chờ mấy ngày nữa Thiên Tín hồi kinh, lão thân sẽ thúc giục nó. Đối với biểu hiện gần đây của Chu Thiên Giáng, lão phu nhân rất hài lòng.
Chu Thiên Giáng sắp đặt yến hội trong sân, ngay cả nha hoàn tôi tớ trong phủ cũng không phân biệt mà được ngồi bàn. Đám Tĩnh Vương, Quách lão phu nhân và các quan được an bài trong đại sảnh. Tuy số quan lại đưa lễ vật tới không ít, nhưng số người có mặt lại chẳng là bao.
Trong mắt đám người Tĩnh vương, tiểu tử này thật kỳ lạ, đối với nô tài trong phủ chẳng có chút dáng vẻ nào của chủ nhân.
Chu đại quan nhân còn tự mình kính rượu với các quan viên, thậm chí còn đặc biệt nịnh bợ vỗ mông Tĩnh Vương khiến ông vui tới không khép được miệng. Ông ta cũng không biết mình đã bị thiệt nặng, ngay cả con gái cũng mất luôn.
Mấy người đang nói chuyện thì thấy một tên người hầu đi tới.
- Đại nhân, tam hoàng tử Huyền Nhạc tới chúc mừng.
Đám người Tĩnh Vương, Lý Hồng vừa nghe liền buông chén rượu trong tay. Đừng thấy Thành Võ Hoàng dốc sức tán dương đại hoàng tử Huyền Minh mà không biết rõ trong lòng Hoàng thượng tán thưởng nhất là vị Tam hoàng tử này. Ngày đó, việc Tam hoàng tử đánh trống trước cửa thành khích lệ tướng sĩ, mọi người đều khắc ghi trong lòng.
Chu Thiên Giáng bước ra cửa nghênh đón Tam hoàng tử một thân nho nhã bước vào sân lớn. Thấy hộ vệ, nô bộc đều an vị trên bàn, Tam hoàng tử thầm tán thưởng tiểu tử Chu Thiên Giáng thật biết mua chuộc lòng người.
- Thiên Giáng huynh, chúc mừng huynh có nơi ở mới, Huyền Nhạc tới tỏ tâm ý, ngưỡng mộ. Thất công chúa không tiện xuất cung nên cũng nhờ tại hạ chuyển tới lời chúc phúc của nàng. Tam hoàng tử nói xong, một loạt người bưng lễ vật xuất hiện dưới hành lang.
- Tam hoàng tử tới đây uống chén rượu nhạt là đã rất nể tình rồi, còn khách khí vậy làm gì. Thay ta gửi lời hỏi thăm tới Thất công chúa, cạm tạ hạ lễ của nàng. Mau vào trong, uống mấy chén. Chu Thiên Giáng lôi kéo Tam hoàng tử vào đại sảnh.
Thấy Tĩnh Vương và mấy vị đại thần Binh bộ đều có ở đây, Tam hoàng tử trước lên thi lễ với lão phu nhân và Tĩnh vương, sau đó quay lại chào hỏi chúng thần.
Tứ hoàng tử cũng đứng lên.- Tam ca, đa tạ huynh đã tới góp vui, mời ngồi. Tứ hoàng tử nói như đây là phủ đệ của hắn không bằng.
- Huyền Châu, bỏ qua thân phận hoàng thất, dù sao Thiên Giáng huynh cũng học cùng ta và đệ, chuyện chuyển nơi ở lớn như vậy mà đệ cũng chẳng buồn nói với ta một tiếng, thật không khách khí. Nói xông, Huyền Nhạc nhìn về phía Chu Thiên Giáng.
- Thiên Giáng huynh đã có phủ đệ, sau này ta còn cần tới thỉnh giáo nhiều hơn, hy vọng huynh đừng thấy phiền phức.
Chu Thiên Giáng cười ha ha.- Tam hoàng tử, cửa lớn nhà ta luôn mở rộng, ai tới cũng là khách. Đương nhiên, nếu một ngày ăn của nhà ta đủ ba bữa, vậy nhớ phải trả tiền cơm.
Ba người nói cười, ngồi xuống, còn trong mắt Tĩnh vương và đám người Lý Hồng, hành động này chứng tỏ Tam hoàng tử đang lôi kéo Chu Thiên Giáng. Tuy nhiên Chu Thiên Giáng đã chọn Tứ hoàng tử, về phần có thể ủng hộ y hay không, chuyện này cũng thật phức tạp.
Xem biểu hiện của các Hoàng tử trong thời gian vừa qua, mọi người vẫn hài lòng với biểu hiện của Tam hoàng tử nhất. Về phần Tứ hoàng tử Huyền Châu, tuy công lao lớn nhất nhưng tất cả đều do Chu Thiên Giáng tặng cho y.
Trong hậu cung hoàng thành, gương mặt lão thái hậu đầy vẻ bi phẫn. Từ khi đại quân Chu gia thất bại, lão thái hậu thương cảm tới già đi rất nhiều. Thành Võ Hoàng đao sắc chặt đay rối, thân thích Chu gia bị diệt không còn một mống. Làm Thái hậu lại không thể bảo vệ người của tộc mình, trái tim lão Thái hậu đã tan nát.
- Lão chủ nhân, ngươi phải gắng gượng. Giữ được non xanh lo gì không có củi đốt, Quốc cữu gia đã bí mật vào Thiên Thanh quốc, chắc không bao lâu sẽ đánh trở lại. Lão thái giám Hồng Sơn an ủi.
- Hồng Sơn, trong mật thư quốc cữu còn nói gì không?
- Bẩm lão chủ nhân, Quốc cữu gia đã thuyết phục được bốn vị Đại hãn Thiên Thanh quốc, cấp cho ngài đội quân gồm một trăm ngàn binh sĩ hổ lang, một lần nữa Đông Sơn tái khởi. Mặt khác, Quốc cữu gia đã ra lệnh cho những người ẩn náu trong kinh, chú ý động tĩnh của một số người. Trong số đó, người Quốc cữu gia chú ý nhất chính là Chu Thiên Giáng.
- Chu Thiên Giáng? Vừa nhắc tới cái tên này, trong mắt Thái Hậu lộ rõ sát khí.
- Mấy trăm nhân khẩu Chu gia ta, từ trên xuống dưới đều do hắn ban tặng. Dù bản cung có chết, cũng quyết không cho hắn sống tiếp.
- Lão chủ nhân, nô tài đã bí mật sắp xếp. Đợi sóng gió qua đi sẽ âm thầm bảo vệ người rời cung. Chỉ cần hội họp với Quốc cữu gia, ý chỉ của người sẽ khiến vạn dân thiên hạ hưởng ứng. Về phần Chu Thiên Giáng, lão chủ nhân không cần quan tâm, nô tài sẽ xửu lý hắn gọn gàng. Hồng Sơn nheo mắt nói.
- Không! Bản cung không đi, bản cung đã sớm chán ghét cảnh giết chóc này. Thiên hạ thuộc về Lý gia hay Chu gia không quan trọng. Giờ bản cung chỉ thấy có lỗi với những oan hồn đã khuất của Chu gia. Hồng Sơn, ngươi theo bản cung đã bao nhiêu năm, cũng biết sự lợi hại của Lâm Phong sư phụ hắn. Nếu có Lâm Phong bảo vệ, ngươi nắm chắc được mấy phần đánh chết Chu Thiên Giáng?
Hồng Sơn hơi ngưng lại.- Lão chủ nhân, nếu một chọi một, nô tài không phải đối thủ của Lâm Phong.
Lão thái hậu nhướn mày.
- So với ám sát Thành Võ, người nào có thể nắm chắc hơn.
- Đương nhiên là Chu Thiên Giáng.
Lão thái hậu ngẩn ra.- Thế nào, chẳng lẽ Vệ Triển còn đáng sợ hơn Lâm Phong?
Hồng Sơn khẽ lắc đầu.- Không, Vệ Triển cùng lắm chỉ đánh ngang tay với lão nô. Nhưng bên cạnh Hoàng thượng còn có mười hai thị vệ Thanh Long, bọn họ liên thủ nô tài khó tiếp được. Về phần Chu Thiên Giáng, Lâm Phong không thể bảo vệ hắn mãi. Chỉ cần không có Lâm Phong, Chu Thiên Giáng phải chết không còn nghi ngờ.
Lão thái hậu gật đầu.
- Hừ, dám chiến phủ đệ của Chu gia ta mở yến hội, vậy đi theo làm bạn với oan hồn Chu gia đi.
Hồng Sơn đưa mắt nhìn Thái hậu rồi yên lặng gật đầu.- Nô tài lĩnh chỉ. Nói xong, Hồng Sơn từ từ lui xuống.
Thời điểm hoàng hôn, mặt trời lặn sau núi, cửa lớn hoàng thành bắt đầu đóng chặt nghiêm cấm ra vào. Lúc đèn cung đình sáng lên, một bóng dáng gầy yếu vượt tường xuất cung. Hồng Sơn đưa mắt nhìn quanh rồi nhanh chóng biến mất ở phía xa.
Trong một ngõ nhỏ kinh thành, lão thái giám Hồng Sơn cúi đầu bước vào một y quán. Khi thấy Hồng Sơn, lang trung xem bệnh không nói hai lời đã trực tiếp đi vào hậu đường.
Canh ba vừa qua, có mấy đen bước ra khỏi cửa sau rồi lặng lẽ biến mất trong đêm. Mục tiêu của họ không phải Chu Thiên Giáng là Quách Dĩnh trong Quách phủ. Sau đại loạn, kinh thành qua một thời gian ngắn ngủi đã khôi phục lại sự náo nhiệt. Không ít các thanh lâu sênh ca trắng đêm hân hoan khiến đám quý tộc có tiền quên đường về. Mấy con đường chính ở kinh thành, gần đây cũng khai trương không ít thanh lâu lớn. Mà chủ nhân của những tòa thanh lâu này rất thần bí, mà nhìn cách bảo hộ có thể thấy thế lực các ông chủ đứng sau không bình thường. Mấy thanh lâu mới khai trương đã đánh gục không ít các nhà sừng sỏ trong quá khứ. Đừng thấy họ khai trương mới vài ngày, kinh doanh khá là thịnh vượng.
Mọi người chưa từng gặp qua ông chủ mà chỉ biết người trong đó thường gọi ông chủ là "Tứ gia". Kỳ thật, mấy thanh lâu này đều do Chu Tứ mở ra. Chu Thiên Giáng bảo y phân tán ba ngàn tinh binh vào trong dân gian, thực hiện chính sách giấu binh vào dân. Ba ngàn binh mã của Chu Tứ thật không dễ an bài, không còn cách nào, Chu Tứ liên tục mở mấy thanh lâu, đồng thời ở ngoại ô còn mở ra tam gia xa mã. Cuối cùng cũng sắp xếp ổn thỏa cho một nửa nhân số. Số còn lại, Chu Tứ mua mấy nông trang gần kinh thành sắp xếp vào. Chu Thiên Giáng cho y năm trăm ngàn lượng, Chu Tứ cũng không tới mức miệng ăn núi lở, cộng thêm mấy thanh lâu cũng đảm bảo được chi phí sinh hoạt tối thiểu. Mặt khác, tập trung quy mô nhỏ mới có lợi cho việc luyện binh. Cũng không thể giấu binh trong dân làm chậm trễ chính sự, những người này, sớm muộn cũng sẽ quay lại chiến trường chém giết.
Hôm nay là ngày đại hỷ Chu Thiên Giáng chuyển nơi ở mới, Chu Tứ cũng tới "Chu phủ" chúc mừng. Chu Thiên Giáng đã phải tiếp khách cả ngày, đến tối mới chính thức tụ họp với các huynh đệ.
Trong đại sảnh lúc này chỉ có một bàn, ngoài Thục Thiên Phủ Chu Tam đã đi về phương nam, tất cả thân tín của Chu Thiên Giáng đều có mặt ở bàn.
- Mấy vị đại ca, sau này, đâu chính là nhà của chúng ta, những chuyện khác ta không nói nhiều, hôm nay mừng tân gia, ta kính các huynh một ly. Nói xong, Chu Thiên Giáng bưng chén rượu lên.