Thiên Hạ

Chương 264

Thiên Hạ
Chương 264 : Cởi bỏ gông xiềng
gacsach.com

Ngay tại lúc Lý Khánh An đến Nhiệt Hải Cư, cùng thời khắc đó, cửa sau của Thôi phủ cũng có một chiếc xe ngựa tới ngay tại đó, xe ngựa đã ngừng được một lúc lâu rồi, bên trong xe Vũ Y có vẻ có chút tâm thần bất an. Cho dù nàng đã hết sức giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt nàng nhìn về phía cánh cửa lớn của Thôi gia lại đầy vẻ lo âu và bất an. Cánh của lớn này, đã gây cho nàng quá nhiều bất hạnh và khuất nhục, nó càng giống một cái gông xiềng vô hình, đã khóa chặt nàng suốt tám năm trời. Giờ khắc này, rốt cục cũng tới thời khắc trút bỏ gông xiềng, nàng làm sao có thể không kích động được, làm sao có thể không lo lắng, nàng lo lắng tất cà những hy vọng sẽ thành bọt nước. Năm đó, ngay cả người cậu là tướng quốc quyền khuynh một thời, cũng không thể cởi bỏ chiếc khóa gia tộc Thôi gia cố chấp thế kia, mà hôm nay Minh Nguyệt có thể cởi bỏ sao?

“Cô nương đứng lo lắng, muội cảm thấy với sự cẩn trọng của Minh Nguyệt cô nương, nếu nàng ấy không có nắm chắc làm được sẽ không dễ dàng đến Thôi phủ đâu. Muội nghĩ nàng ấy hẳn là đã sớm tiến hành sự liên hệ này rồi, hôm nay chắc chắn sẽ thành công thôi.” Thị nữ Ngọc Nô của Vũ Y là kẻ ngoài cuộc nên tinh táo, thấp giọng an ủi chủ nhân.

Vũ Y khe khẽ thờ dài một tiếng, nàng đang thấp thỏm trong lòng, nếu Minh Nguyệt thật sự hoàn thành được việc này, nàng lại phải nợ nàng ấy một nhân tình, ài! Tại sao lại không phải là Lý Khánh An thay nàng giãi quyết việc này nhi?

Bên trong Thôi phủ, thê tử Thôi Kiều là Lý Song Phượng đang nhiệt tình tiếp đãi Độc Cô Minh Nguyệt. Thôi phu nhân chính là Tương Ắp huyền chủ, trong khoảng thời gian này tâm trạng bà ta rất tốt, kẻ vẫn đang đè trên đầu bà là Thôi lão phu nhân rốt cục đã chết rồi, làm bà ta mặt mày sáng sủa hẳn, từ giờ trở đi, bà sẽ trở thành nữ chủ nhân của Thôi gia, bà sẽ đập nát tất cả những thứ tập quán cố lố sĩ và xấu xa mà Thôi gia tự định ra trói buộc lấy chồng của bà. Hôn sự của Khương Vũ Y chính là một trong số đó, điều này không chỉ vì Khương Vũ Y đã gả cho kè rất có quyền thế là Lý Khánh An, có thể thay trượng phu làm dịu đi mâu thuẫn với Lý Khánh An, mà quan trọng hơn nữa là nếu Thôi gia thủy chung không thế nhận chấp nhận quan điếm phụ nữ tái giá, thì thân phận tái giá của Lý Song Phượng bà ấy sẽ chẳng bao giờ có ngày ngốc đầu lên nồi.

Vì ích lời của bản thân, cũng vì con đường làm quan của trượng phu, cuối cùng bà quyết định lựa chọn họp tác với vị hôn thê Độc Cô Minh Nguyệt của Lý Khánh An, trà tự do cho Khương Vũ Y đã chịu thiệt thòi tám năm tại Thôi gia, trả lại cho nàng một thân phận trong sạch, đương nhiên, bà ta cũng sẽ không thể làm công không đâu.

“Minh Nguyệt, chuyện của Vũ Y ta đã làm sắp xong rồi, nhưng muội cũng biết đấy, chuyện này của nàng ấy không dễ làm. Nếu thôi đi hôn ước của nàng, thì lão gia nhà ta ở Thôi gia thật sự sẽ không còn có địa vị gì nữa, nhưng mà cuối cùng ta vẫn đã thuyết phục được lão gia, nhất định sẽ giải trừ hôn ước này, phải nể mật cho Lý sứ quân một chút, Minh Nguyệt cô nương, ta hy vọng muội có thể hiểu được điểm này.”

Thôi phu nhân có thân hình rất mập mạp, nhưng khi nói chuyện thì không chút hàm hồ, ngữ khí sắc bén, không hề có một chút gì là vòng vò êm ái cả. Ý tứ của bà ta rất rõ ràng, đó chính là chuyện này rất khó mà giải quyết, vì muốn nể mặt Lý Khánh An, trượng phu của bà không tiếc đắc tội với Thôi gia, hiện tại đế thỏa mãn yêu cầu của Độc Cô Minh Nguyệt ngươi, thì các ngươi cũng nên biểu hiện một chút thành ý, nói trắng ra là, chính là cò kè mặc cả.

Minh Nguyệt có chút khó xử, nàng nghe hiểu ý tứ của Thôi phu nhân, nhưng nàng không ngờ tới sự việc lại có thể bỗng nhiên trở nên phức tạp đến vậy. Trên thực tế bắt đầu từ bữa tiệc mừng thọ của quý phi năm trước, nàng liền bắt đầu tiếp xúc với Thôi phu nhân, trước sau tổng cộng tiếp xúc năm lần, lần lượt tiếp cận mục tiêu, đến cuối cùng sau khi Thôi lão phu nhân qua đời, nàng lại một lần nữa cùng Thôi phu nhân thương nghị việc này, song phương đã nhất trí với nhau việc này, Thôi phu nhân tò vẻ sẽ làm thỏa đáng việc này, xin nàng hãy chờ đợi tin tốt từ bà ta. Mấy ngày hôm trước, nàng nhận được lời nhắn của Thôi phu nhân, tỏ vẻ nguyện ý thúc đẩy việc này, nàng hôm nay mới dẫn Vũ Y đến Thôi gia đế giải quyết cho xong việc này, không ngờ tới khúc cuối này rồi Thôi phu nhân lại đột nhiên đưa ra cách nói nhớ ơn, làm cho Minh Nguyệt có chút trở tay không kịp, cho dù nàng là vị hôn thê của Lý Khánh An, nhưng dù sao vẫn không phải thê tử, có một số việc nàng vẫn không thể thay Lý Khánh An làm chủ được.

Minh Nguyệt thần thái bình tĩnh, nàng cười xòa nói: “Phu nhân, chuyện này là việc riêng tư, ta không hy vọng đem nó gắn với chuyện trên triều đình, đương nhiên, chuyện này nhất định sẽ làm cho mối quan hệ các nhân của hai nhà chừng ta sẽ rất tốt, có lẽ vào những ngày nắng đẹp trời nào đó, ta sẽ đến nơi này của phu nhân, thỉnh giáo kinh nghiệm cuộc sống của phu nhân.”

Khi nói đến bốn chữ ‘kinh nghiệm cuộc sống’, trên mặt của Minh Nguyệt có chút ứng đỏ, nhưng nàng vẫn lấy hết can đảm thể hiện ý của mình với Thôi phu nhân, chuyện này không liên quan gì đến việc triều đình. Nhưng quan hệ cá nhân của hai nhà sẽ trở nên tốt đẹp, nói cách khác, quan hệ giữa Lý Khánh An và Thôi Kiều nhất định sẽ dịu đi.

Nơi nói chuyện của Minh Nguyệt và Thôi phu nhân là ở phòng sinh hoạt bên trong Thôi phủ, nơi này là nơi sinh hoạt hằng ngày của Thôi phu nhân, cũng là chốn riêng tư của bà, bình thường người ngoài rất khó có thể tiến vào. Minh Nguyệt cũng là lần đầu tiên tói nơi này, cho dù trong phòng chỉ có nàng và Thôi phu nhân cùng với hai thị nữ bên cạnh, nhưng Minh Nguyệt vẫn cảm giác có người ở đang rình lén các nàng, làm cho nàng có chút đứng ngồi không yên, khóe mắt nàng liếc qua bốn phía xung quanh một vòng, phát hiện tại phía sau Thôi phu nhân không xa có một gian nội thất, trên cửa treo một tấm rem gấm thật dày, nàng cảm giác ánh mắt nhìn lén chính là từ sau tấm rèm đó, là ai vậy? Chẳng lẽ là Thôi bá phụ, nếu là Thôi bá phụ, thì ánh mắt này lại có vẻ quá cháy bỏng rồi.

Thôi phu nhân thật không ngờ Minh Nguyệt lại trả lời như vậy, vừa không có đáp ứng cái gì, cũng không có cự tuyệt cái gì, làm cho bà ta có cảm giác như một quyền đánh hụt vậy, trong lòng bà ta có chút hốt hoảng, bước tiếp theo bà ta nên làm gì bây giờ? Bà không khỏi lén lút liếc nhìn về phía sau một cái, cười gượng một tiếng nói: “Minh Nguyệt cô nương, muội ngôi đợi một chút nhé, ta có chút việc, lập tức sẽ trở lại ngay.”

Nói xong, bà ta run rẩy đứng lên, đi về phía nội thất ở mặt sau.

Đúng như trực giác của Minh Nguyệt, phía sau rèm cửa quả thật có một người, chính là chủ nhân của tòa nhà này là Thôi Kiều, sau khi vụ án chiếm đất tại Hà Nam bùng nổ, Thôi Kiều bị Lý Khánh An buộc tội, biếm làm thái thú Nghi Châu, bị đầy ra khối khu trọng tâm quyền lực. Nhưng hắn vẫn luôn không cam lòng, tìm kiếm cơ hội trở về triều đình, hắn đi đường lối quan hệ của phu nhân, làm cho Lý Long Cơ nể mặt đại ca, lại nể mặt mẫu thân đã qua đời của hắn, vào tháng mười hai năm trước đưa hắn trở về triều đình, nhậm chức thái tử tân khách, tuy rằng phẩm cấp không thấp, nhưng cũng là một chức hư danh thật sự. Thử nghĩ xem, lúc này ngay cả thái tử còn không có, thì chức thái tử tân khách của hắn thì còn có cái ý nghĩa gì nữa. Thôi Kiều không cam lòng, hắn vẫn còn đang không ngừng mà tìm kiếm cơ hội, với ý đồ Đông Sơn quật khởi, lần này việc của Khương Vũ Y hắn vốn không biết, khi phu nhân hắn vào phút cuối cùng thương lượng với hắn, hắn mới phát hiện cơ hội trong phương diện này, đây chính là lúc để cho Lý Khánh An nợ một mối ân tình của hắn đấy!

Theo lý, Thôi Kiều lúc trước vì Lý Khánh An buộc tội mà bị đánh mất chức quan, hắn phải hận Lý Khánh An thấu xương mới đúng, lúc ấy hắn quả thật cũng là như thế, hắn hận không thể một đao đem Lý Khánh An chém cho chết đi. Nhưng từ khi Dương Quốc Trung một cước đá văng hắn ra khỏi phe họ Dương, Thôi Kiều bắt đầu tỉnh táo lại, Lý Khánh An buộc tội hắn chẳng qua là sự tranh đấu giữa các phe phái, là sự phản kích chống trả cho việc phe đông cung bị giết. Còn Dương Quốc Trung bỏ hắn như ném rác, thậm chí lúc hắn đi bái phỏng thì ngay cả cánh cửa lớn của Dương phủ còn không thế vào được nữa là. Điều này làm cho hắn đau khô vô cùng, làm cho hắn nhìn thấu bộ mặt thật của Dương Quốc Trung, Dương Quốc Trung sẽ không bao giờ nói thay hắn nữa, nếu Lý Khánh An có thể thay hắn nói vài câu hay, nói không chừng hiệu quả càng tốt hơn, Thôi Kiều liền quyết định lọi dụng việc của Khương Vũ Y, đề lấy ân tình mà nói chuyện với Lý Khánh An.

Hắn nấp ở trong phòng rình coi phu nhân và Minh Nguyệt nói chuyện, nhưng hắn lại theo bản năng mà nhìn thấy được một mặt mặt khác. Phu nhân của hắn vừa mập lại vừa già so với vẻ trẻ trung xinh đẹp của Minh Nguyệt tạo thành một sự tương phản mãnh liệt. Nhất là khí chất cao quý diễm lệ của Minh Nguyệt, càng làm cho hắn cám thấy thê tử của mình xấu xí và đáng khinh, điều này làm mắt hắn không thôi nóng ran lên, hơn nữa Khương Vũ Y kia cũng là một vưu vật xinh đẹp tuyệt luân, đáng tiếc hắn không có vận may tốt như vậy, không thế cưới được người con gái xin đẹp như vậy, khiến cho hắn vô cùng ghen tị với Lý Khánh An.

Rèm cửa vén lên, một bóng đen như bức tường khổng lồ ập vào làm cho con ngươi của hắn trở nên ảm đạm hẳn, hắn lập tức bị túm trở về với hiện thật, cho dù phu nhân hắn đã không còn thanh xuân nữa, nhưng lần này hắn có thể được triệu về Trường An, vẫn là do công lao của thê tử, và cả gia tài hàng vạn quan, cũng là do thê tử mà hắn có được. Hắn đối với thê tử vô cùng kính ngưỡng, nhưng từ kính ngưỡng đến sợ sệt chỉ cách có một tờ giấy, độ dày của tờ giấy này ti lệ thuận với lòng độ lượng của thê tử hắn, tiếc là, phần thịt trên cơ thể bên ngoài của thê tử hắn quá dầy, chiếm quá nhiều không gian, vô tình làm cho trái tim bà trở nên mỏng hơn, vì thế tờ giấy ngăn cách kính ngưỡng và sự sợ sệt bèn vô tình bị làm vỡ, khiến cho sự kính ngưỡng và sợ sệt họp thành một thể, sự khác biệt duy nhất chính là biểu hiện ở trước mặt và sau lưng của người ngoài, ở trước mặt người khác gọi là kính ngưỡng, ở sau lưng người khác thì gọi là sợ sệt. Trong nội thất đương nhiên thuộc phạm vi sau lưng, hắn không khỏi lùi về phía sau mấy bước, cười nịnh nói: “Phu nhân, chuyện gì vậy?”

“Chuyện gì vậy?” Ánh mắt của Thôi phu nhân hung dữ trứng mắt nhìn hắn: “ông vừa rồi rốt cục là đang nhìn cái gì vậy, ta tới tìm ông là vì chuyện gì ông cũng không biết sao?”

“Không có! Không có! Ta tuyệt đối không có nhìn cái gì, ta cảm giác được nàng ấy đã phát hiện ra ta, cho nên ta vừa rồi không có chú ý tới phu nhân đã nói cái gì?” Thôi Kiều lắp bắp giải thích nói.

“Hừ!” Thôi phu nhân hừ một tiếng thật mạnh nói: “Thế hiện tại ông nói làm sao bây giờ? Ý của Độc Cô Minh Nguyệt là nói nàng ta không thể thay Lý Khánh An quyết định được, chỉ nói có thể cải thiện quan hệ cá nhân, vậy thư giải trừ hôn ước này nên đưa cho nàng hay là không cho nàng ta đây?”

“Việc này...” Tâm niệm Thôi Kiều xoay chuyển cực nhanh, thư giải trừ hôn ước đưa cho Độc Cô Minh Nguyệt, thì Lý Khánh An không thể không biết, nếu không cho, lại đắc tội với người ta, nhưng mà để phòng ngừa vạn nhất, hắn có thể bồ sung thêm một chút, nghĩ vậy, Thôi Kiều liền cười nói: “Phu nhân cứ việc đưa nàng ta, đến lúc đó ta viết thêm phong thư cho Lý Khánh An, giải thích việc này một chút, như vậy, việc này sẽ vẹn toàn hơn.”

“Thôi được! Đây là do ông nói cho đó, sau này đứng trách ta.”

Thôi phu nhân xoay người đi ra phía bên ngoài, đi được hai bước, bà lại dừng chân lại cả giận nói: “Bây giờ ông cút về cho ta, trốn ờ chỗ này rình coi, thiệt xấu hố cho ông là còn là tướng quốc nữa chứ! Làm cho ta cũng cảm thấy thẹn thay ông đó.”

“Vâng! Vâng! Vâng! Ta trở về ngay đây.”

Thôi Kiều không dám cải lại, xoay người bèn từ lối khác đi khỏi, Thôi phu nhân chờ cho tới khi hắn đi mất rồi, lúc này mới cố gắng nở nụ cười tươi trở lại trong phòng, cười nói với Minh Nguyệt: “Đã để cho Minh Nguyệt cô nương đợi quá lâu rồi.”

Minh Nguyệt cảm giác được ánh mắt ở phía sau đã không còn ở đó nữa, trong lòng nàng biết rõ là chuyện gì rồi, liền khẽ gật đầu cười nói: “Phu nhân hình như mang đến tin tốt đẹp đến cho ta rồi.”

“Tin tốt thì từ khi cô nương bước vào cửa là đã có rồi.”

Thôi phu nhân cuối cùng cũng lấy ra thư giải trừ hôn ước có ký tên của Thôi Kiều, đưa cho Minh Nguyệt, thở dài: “Để đột phá thứ quy cũ thối này của Thôi gia, ta thật sự là đã dốc hết toàn lực đó.”

Minh Nguyệt kích động mà tiếp nhận lấy tờ giấy quan hệ đến vận mệnh của Vũ Y, nàng đứng lên thi lễ một cách cung kính với Thôi phu nhân, cảm kích nói: “Phu nhân đại ân, ta và Lý tướng quân đều ghi khắc trong tâm khảm.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất