Thiên Hạ
Chương 281 : Nỗi lo của Ca Thư
gacsach.com
Lý Khánh An xuống xe. bước lên xe ngựa của hắn. xe ngựa của Ca Thư Hàn rộng rãi kỳ lạ. giống như một gian phòng nhỏ, có phủ một lớp thảm dày, bố trí xa hoa. có chỗ đặt nến cố định, ánh sáng sáng rõ bên trong còn cách một buồng nhỏ, ở giữa đặt một chiếc bàn thấp, bên trên phủ một tấm bản đồ, bên cạnh chất không ít bộ sách.
“Quả nhiên không tồi!”
Lý Khánh An gật đầu khen ngợi, hai ngày nay hắn cũng đang cân nhắc mình có nên đổi thành đi xe ngựa, không phải vì mục đích thoải mái. chủ yếu là tiện cho công chuyện đi đường, ngoài ra cũng là vì đề phòng thích sát. bây giờ thân phận của hắn ngày một quan trọng; không chỉ có chính địch như Dương Quốc Trung, còn có các địch quốc như Đại Thực. Thổ Phồn hận hắn thấu xương. cưỡi ngựa qua đường, mục tiêu biểu lộ quá rõ, rất khó đề phòng bị người ta ám sát. xe ngựa của Ca Thư Hàn làm cho hắn lại càng có suy nghĩ này hơn.
Hắn ngồi xuống, lúc này, trong buồng xe cửa gian phòng trong mở ra. bất ngờ đi ra một cô gái đẹp như hoa như ngọc, ăn mặc vô cùng diêm dúa. nàng quỳ xuống thảm, trong tay cầm một khay trà. đặt hai chén trà nóng hổi trên chiếc bàn nhỏ, Lý Khánh An liếc mắt nhìn thấy bên gian trong có đặt một chiếc giường. trên đó còn có một nữ nhân đang tựa lưng ở đó, ăn mặc rất hở hang, da thịt hé lộ, hắn bất giác cười tinh quái nói: “Đại soái hưởng thụ quá!”
Ca Thư Hàn vui vẻ cười nói: “Hai nữ nhân đều là thị thiếp sủng ái của ta. nếu không có đánh trận, ta là cả một khắc giờ cũng không thể rời khỏi nữ nhân, vì vậy dẫn theo các nàng bên mình.”
Hắn lại nói với thị thiếp dâng trà: “Ta và Lý đại tướng quân có việc quan trọng phải tương đàm. các nàng không được quấy rầy.”
“Vâng!” nữ nhân gật đầu nhận lời. liền trở về nội thất, đóng cửa lại.
Lý Khánh An chậm rãi uống ngựm trà. ánh mắt dừng lại trên bản đồ trước mắt. hắn lúc này mới phát hiện, đây là hai tấm bản đồ hợp lại mà thành, một tấm là bản đồ phía tây Thanh Hải, một tấm khác lại là bản đồ An Tây, và đều là vùng giáp giới Thổ Phồn.
Lý Khánh An trong lòng hơi hơi có chút hiểu ra. Ca Thư Hàn e là sắp bàn chuyện Thổ Phồn với mình đây, hắn lại nhớ đến Lý Lâm Phổ đã từng nói với hắn. Lý Long Cơ tạm thời sẽ không cắt giảm quân đội của hắn. để hắn đi tìm Ca Thư Hàn thương lượng. có lẽ cũng cùng một ý nghĩa khi để Ca Thư Hàn cùng bàn với mình.
Hắn không nói gì. chỉ là yên lặng uống trà. chờ đợi Ca Thư Hàn mở miệng trước.
“Ta muốn vào lúc giao mùa hạ thu phát động chiến tranh toàn tuyến với Thổ Phồn!” Ca Thư Hàn không hề có một chút kín đáo nào, mở cửa gặp núi mà nói ra suy nghĩ của hắn.
Hắn thấy Lý Khánh An lặng thinh, lại tiếp tục nói: “Thổ Phồn tân vương tuổi nhỏ, trong triều ng Nhương Thị (*Sng-nam) và Mã Trọng Anh (*tên tiếng Hán của Blon-stagsgra-klu-không) cùng với Thượng Tức Đông Tán ba phe tranh quyền kích liệt, làm cho quốc lực của Thổ Phồn nằm trong một thời kỳ suy nhược, đây cũng là cơ hội trăm năm khó gặp của chúng ta. ta nghĩ, cơ hội này tuyệt đối không thể bỏ qua.”
“Ý của Ca Thư tướng quân là An Tây cũng cùng nhau tham chiến, phát động chiến dịch quy mô lớn ở cả hai tuyến đông tây.”
“Đúng là ý này!” Ca Thư Hàn gật đầu cười nói: “Hai tuyến đông tây đồng thời khai chiến, làm cho Thổ Phồn đầu đuôi không thể kiêm cố được, ta tin rằng sau trận chiến này, quân Đường ta sẽ đoạt được Cửu Khúc và Đại Phi Châu, quét sạch hang ổ lương thảo hậu cần của người Thổ Phồn, làm cho Đại Đường đối với Thổ Phồn sẽ từ thế thủ chiến lược chuyển làm thế công chiến lược, lần đầu tiên nắm giữ quyền chủ động, ít ra có thể làm cho Lũng Hữu giành được sự yên tĩnh năm mươi năm.”
Lý Khánh An hiểu rõ ý của Ca Thư Hàn. trận chiến này thực tế là lấy Lũng Hữu làm chủ. An Tây phụ trợ, hắn phối hợp quân Lũng Hữu tác chiến, nhưng trận chiến này đối với An Tây mà nói cũng rất cần thiết, trong kế hoạch của Lý Khánh An. hắn sẽ phát động chiến dịch Thổ Hỏa La (*Tochari), đem thế lực của Đại Thực đuổi khỏi Thổ Hỏa La. nhưng Thổ Phồn lại là một con rắn độc nấp sau lưng hắn. nó rất có thể sẽ chực dịp giao tranh giữa quân Đường và quân Đại Thực đột nhiên xuất binh, hoặc tấn công Đại Tiểu Bột Luật, hoặc tấn công Ngọc Điền, làm cho quân Đường rơi vào bị động trong tác chiến hai tuyến, còn con sói Hồi Hột (*Uyahur) nữa. cũng khó có thể bảo đảm nó sẽ không thừa cơ hội phát động tiến công chớp nhoáng với Bắc Đình, ba tuyến tác chiến, quân Đường tất sẽ thất bại.
Mà kiến nghị này của Ca Thư Hàn đến rất là đúng lúc, nó có thể bảo đảm quân An Tây trước khi phát động chiến dịch Thổ Hỏa La thanh lý sạch hậu hoạn Thổ Phồn này, làm cho mình cuối cùng có thể dốc toàn lực phát động chiến dịch Thổ Hỏa La, một mặt khác, đây sẽ làm cho Lý Long Cơ rất khó ra tay với mình, bất luận là về mặt quân sự hay về chính trị, đây đều là kiến nghị thắng lợi đôi đường.
Nhưng khuyết điểm của việc phát động trước chiến dịch Thổ Phồn cũng rất hiển nhiên dễ thấy, đó là sẽ cho Đại Thực có được cơ hội ngơi nghỉ, đợi đánh xong Thổ Phồn, chiến dịch Phi Châu của Đại Thực cũng sẽ kết thúc. Đại Thực bèn sẽ đầu tư binh lực nhiều hơn để tranh đoạt Thổ Hỏa La với mình, làm cho chiến dịch Thổ Hỏa La càng thêm gian nan.
Nhưng bất kỳ sự việc nào cũng có lợi có hại. lợi lớn hơn hại. thì là hành động có thể thực hiện, trong lòng Lý Khánh An tuy đã định ra chủ ý rồi, nhưng hắn lại không muốn để Ca Thư Hàn quá dễ dàng có được, để Ca Thư Hàn có được quá dễ dàng, hắn sẽ không còn đường trả giá với Ca Thư Hàn. đồng thời, cũng có thể để cho Ca Thư Hàn đi lấn át Lý Long Cơ, để Lý Long Cơ đến đàm phán với mình.
nghĩ vậy, Lý Khánh An mỉm cười nói: “Kế hoạch này không biết đại soái đã bẩm báo với Thánh Thượng chưa?”
Phải nói là kế hoạch này Ca Thư Hàn đã suy nghĩ ròng rã hai năm trời, từ sau khi đoạt lấy Thạch Bảo thành, hắn bèn không ngừng tây tiến, ý đồ chiếm đoạt Đại Phi Châu và một vùng Cửu Khúc, triệt để nhổ đi hang ổ hậu cần của người Thổ Phồn, nhưng hắn mấy lần dùng binh đều không thề thành công, mấu chốt là ở việc dè chừng sáu vạn viện quân tuyến tây của Thô Phồn, làm hắn không dám vào sâu, giành được thắng lợi nhỏ công chiếm Thổ Phồn Thụ Đôn thành bèn dừng lại, đây cũng là nguyên nhân Lý Khánh An tác chiến với Đại Thực ở Lĩnh Tây, quân Thổ Phồn không có ở đằng sau chọc đao, việc dụng binh của Ca Thư Hàn ở Lũng Hữu vô hình chung đã khống chế quân Thổ Phồn tuyến tây.
Vào đầu năm ngoái. Ca Thư Hàn bèn đã từng cân nhắc liên hợp quân An Tây cùng nhau tác chiến, để quân An Tây khống chế quân đội tuyến tây của Thổ Phồn, làm cho hắn có thể ngơi tay cược một phen, nhưng lúc đó Lý Khánh An đang chiến đấu quyết liệt với Đại Thực trong trận chiến Đát La Tư (*Taraz), cũng không còn sức chiếu cố Thổ Phồn ở phía đông, việc này Ca Thư Hàn đã không còn nhắc đến nữa. bây giờ Lý Khánh An ở Lĩnh Tây kích bại quân Đại Thực, chiến công hiển hách, còn quân An Tây bất luận là binh lực hay là địa bàn đều nhảy vọt trở thành kẻ dẫn đầu các chư hầu.
Song song đó, Cao Tiên Chi ở phía nam cũng đồng thời giành được đại thắng, diễu võ dương oai, ngoài ra An Lộc Sơn cũng vì đại bại Khiết Đan mà giành được tước vị Đông Bình quận vương.
Ca Thư Hàn đã không còn ngồi yên được nữa. hắn cũng nhất định phải tranh thủ đại thắng với Thổ Phồn, để xác lập địa vị ba thế lực mạnh nhất ở Đại Đường của mình. đúng lúc Lý Khánh An đã kết thúc trận chiến Đát La Tư. kế hoạch mà Ca Thư Hàn suy nghĩ đã hai năm cuối cùng đã có thể bay vút khỏi giấy rồi.
Phía Lý Long Cơ hắn đã thuyết phục được rồi, Lý Long Cơ đồng ý dốc hết quốc lực đánh trận này, Lý Lâm Phổ và Dương Quốc Trung cũng bày tỏ ủng hộ hắn. bây giờ mấu chốt chính là thái độ của Lý Khánh An. Ca Thư Hàn cũng biết dựa vào Lý Long Cơ ép buộc Lý Khánh An là không thể thực hiện được, Lý Khánh An có thể cự tuyệt một cách dễ dàng, chẳng hạn lập tức ở biên giới Đại Thực khơi mào chiến hỏa, như vậy quân An Tây là có lòng nhưng không có sức rồi.
vẫn là phải để Lý Khánh An thành tâm thành ý ủng hộ hắn. dĩ nhiên, Ca Thư Hàn không phải không có phương án khác, chỉ cần binh lực đầy đủ. hắn cũng có thể độc lập tác chiến trên hai chiến tuyến đông tây.
Hắn từng suy nghĩ đến việc mời quân Sóc Phương đến trợ chiến lần nữa. nhưng sau khi hắn phái người biểu lộ ý nguyện này cho An Tư Thuận mà bị An Tư Thuận dứt khoát cự tuyệt, quan hệ của hắn và huynh đệ An thị trở nên ác liệt vô cùng, An Tư Thuận làm sao có thể đến giúp hắn nữa. đây vẫn nằm trong dự liệu của hắn.
Còn có một phương án nữa là điều phủ binh nội địa đến Lũng Hữu tham chiến, phương án này có thể thực hiện được, nhưng binh Quan Trung có chút sức chiến đấu trong nội địa đều đã điều đến Kiếm nam cho Cao Tiên rồi, còn lại đều là cánh quân yếu ớt, sức chiến đấu của bọn họ không thể nào thích ứng hoàn cảnh ác liệt, e là cuối cùng không những giúp không được hắn, còn sẽ thất bại thảm hại làm cho hắn chuốc lấy thảm bại, lúc đó hắn Ca Thư Hàn một phần công lao không có, còn phải gánh trách nhiệm, nghĩ đi nghĩ lại. chỉ có đế quân An Tây tác chiến Thổ Phồn ở tuyến tây, mới là phương án ổn thỏa nhất, hữu hiệu nhất.
Ca Thư Hàn mượn cơ hội hôm nay giúp đỡ Lý Khánh An. thật cẩn thận đề xuất yêu cầu của hắn với Lý Khánh An, hắn dĩ nhiên cũng biết trận chiến này cũng có lợi với Lý Khánh An, nhưng mấu chốt vẫn là xem Lý Khánh An có chịu giúp hắn phen này không.
vẫn may, Lý Khánh An không cự tuyệt, điều này làm cho trong lòng Ca Thư Hàn dâng lên ngọn lửa hi vọng, hắn vội vàng cười nói: “Phương án này ta dĩ nhiên đã bẩm báo lên thánh thượng, thánh thượng cũng đã đồng ý về mặt nguyên tắc, nhưng trận chiến này liên quan rất rộng, không phải một nhà quân Lũng Hữu là có thể đánh trận được, còn phải cần quân An Tây của hiền đệ cũng đồng thời tham chiến mới được.”
Lý Khánh An gật gật đầu cười nói: “Ca Thư huynh đã vì nước, Khánh An sao có thể không tương trợ, chỉ là việc này sự việc hệ trọng, thực ra đệ cũng đang định nhân dịp Đại Thực tây chỉnh, không đủ sức chiếu cố phía đông phát động chiến dịch Thổ Hảa La. đệ quả thật có chút khó xử, tuy nhiên..
Trong lòng Ca Thư Hàn vừa mới trầm xuống, nghe trong lời Lý Khánh An lại một sự chuyển ngoặc, tim của hắn giống như roi vào trong bùn lầy lại bò lên lại, bèn vội vàng hỏi: “Tuy nhiên thế nào?”
Lý Khánh An khẽ mỉm cười nói: “nhưng mấu chốt vẫn là nằm ở triều đình, quyết định ở thánh thượng, biên cương mấy năm liên tục tác chiến, dân chúng trong nước gánh vác nặng nề, quốc lực mệt mỏi, Ca Thư huynh nếu có thể hoàn toàn thuyết phục thánh thượng; ta nghĩ không cần Ca Thư huynh đến tìm đệ nữa, thánh thượng tự khắc sẽ đến tìm đệ bàn bạc.”
Ca Thư Hàn trầm ngâm làm thinh, hắn có chút nghe hiểu ý của Lý Khánh An, Lý Khánh An là muốn trả giá mặc cả với Lý Long Cơ, Ca Thư Hàn cũng lý giải tình cảnh của Lý Khánh An, mặt ngoài nhìn hắn vẻ vang vô ngần, thực tế hắn cũng tiềm ẩn nguy cơ, Dương Quốc Trung khiêu khích ly gián, thế lực An Tây quá lớn. làm cho Lý Long Cơ phái thân vương trấn giữ An Tây, còn Phạm Dương. Lũng Hữu đều chưa phái, nếu như Lý Long Cơ thật sự tin tưởng Lý Khánh An. hắn có cần phải làm như vậy không?
Lý Khánh An chính là muốn mượn cơ hội giúp đỡ Lũng Hữu dụng binh từ tuyến tây, đòi Lý Long Cơ một chút quyền lợi thực tế, đây cũng là chuyện thường tình của con người, còn về quốc lực mệt mỏi. hẳn Ca Thư Hàn không quan tâm.
Ca Thư Hàn gật đầu. nói: “Ý của hiền đệ ta hiểu rồi, đưa vào cây lý, báo lại bằng đào, ta cũng sẽ trợ giúp hiền đệ một tay.”
Lý Khánh An thấy Ca Thư Hàn đã nghe hiểu ý của hắn. bèn cười nói: “Ca Thư huynh nếu đã có lời cầu xin đệ, làm sao có thể không tỏ lòng một chút trước chứ?”
Ca Thư Hàn ngẩn ra. hắn vội vàng nói: “Hiền đệ muốn lấy gì. cứ việc mở miệng!”
Hắn chỉ vào nội thất xe ngựa, tinh quái cười nói: “Hiền đệ muốn lấy hai nữ nhân này sao? Ta tặng cho đệ.”
Lý Khánh An lắc đầu cười nói: “Quân tử không đoạt mối yêu thích của người khác, Ca Thư huynh đã kính ta ba chén rượu sừng trâu, ta sao có thể đoạt thêm nữ nhân của huynh, nhưng mà chiếc xe ngựa này không tồi, đệ rất thích.”
Ca Thư Hàn cười ha ha. “Được! Nếu hiền đệ thích, xe ngựa này bèn tặng cho đệ.”
Hung Khánh cung. Dương Ngọc Hoàn dưới sự hộ tống của mấy chục cung nữ vội vàng đi đến hướng Đại Đồng điện, nàng vừa nhận được tin tức, thánh thượng nổi giận lôi đình, đã liên tiếp xử tử ba viên hoạn quan, ba viên hoạn quan này chính là ba người mà nàng vừa phái đi đưa lễ mừng cho Độc Cô gia.
Lý do Lý Long Cơ xử tử bọn họ là ban đêm tự ý xuất cung. Dương Ngọc Hoàn đương nhiên hiểu rõ cơn giận của thánh thượng từ đâu mà tới. Độc Cô Hạo Nhiên đã tuyên bố hôn kỳ của Lý Khánh An và Độc Cô Minh Nguyệt, làm cho hắn tức quá hóa giận.
Dương Ngọc Hoàn đi đến trước cửa Đại Đồng điện, nàng vừa muốn vào điện, mấy viên thị vệ đã ngăn nàng lại.
“Nương nương. Thánh Thượng có lệnh, bất cứ người nào cũng không được quấy rầy ngài.”
“ngay cả ta cũng không được sao?” Dương Ngọc Hoàn mặt âm trầm nói.
Thị vệ lộ vẻ khó xử, uể oải nói: ‘Thánh thượng đã căn dặn như vậy. xin nương nương lượng thứ!”
Dương ngọc Hoàn nửa buổi trời không nói năng gì. nàng biết thánh thượng nhất định là chỉ rõ không cho nàng vào điện, nếu không thị vệ không dám để nàng đi vào, xem ra thánh thượng cũng đang tức giận nàng phái người đi tạo áp lực cho Độc Cô Hạo Nhiên. Dương Ngọc Hoàn trong lòng âm thầm thở dài một tiếng.
ngay vào ngày nàng mừng thọ năm ngoái, Tam Lang đã ngắm trúng Độc Cô Minh Nguyệt xinh đẹp rạng ngời, ngay đêm đó đã tế nhị ngầm ngỏ lời với nàng ý nguyện muốn để Độc Cô Minh Nguyệt tiến cung. Tam Lang là đế vương trị vì thiên hạ. ngắm trúng một cô gái. để nàng ấy vào cung, đây là việc nghiễm nhiên rồi. nàng Dương Ngọc Hoàn không làm. cũng không dám vì đố kỵ mà cản trở, nhưng Độc Cô Minh Nguyệt tiến cung nàng quyết không cho phép, bởi vì Độc Cô Minh nguyệt đã có hôn ước trên người. Trường An ai nấy đều biết, nàng không muốn Tam Lang vì một nữ nhân mà đi làm tổn thương một trọng thần biên cương, lại càng không muốn Tam Lang phải gánh vác tiếng xấu đoạt thê tử của thần tử.
Một mặt khác.Minh Nguyệt là hôn thê của Lý Khánh An. Dương Ngọc Hoàn trước giờ vẫn rất thích Lý Khánh An. nàng không muốn Lý Khánh An vì việc này mà bị bêu rếu. không muốn Lý Khánh An gặp phải đả kích bị cướp vợ. dĩ nhiên. Dương Ngọc Hoàn cũng là nữ nhân, dung nhan tuyệt sắc của Minh Nguyệt làm cho nàng ít nhiều cũng có chút bất an. nàng năm nay đã xấp xỉ ba mươi, còn Minh Nguyệt chẳng qua hai mươi tuổi. Minh Nguyệt sau khi tiến cung sẽ uy hiếp đến địa vị của nàng.
Cho nên về công về tư. Dương Ngọc Hoàn đều quyết không muốn Minh Nguyệt tiến cung, nàng mấy lần cản trở Lý Long Cơ, hôm nay rốt cục đã chọc giận Lý Long Cơ, xử tử hoạn quan nàng phái đi. trên thực tế chính là ra uy với nàng.
Ngày mai còn có triều hội. Dương Ngọc Hoàn vốn dĩ muốn khuyên Lý Long Cơ bớt giận, đi nghỉ ngơi sớm. nhưng bây giờ nàng lại ngay cả cửa điện cũng không vào được, nàng nhìn vào Đại Đồng điện một lúc lâu, cuối cùng chỉ đành thở dài, quay người trở về tâm cung của mình.
Trên Đại Đồng điện. Lý Long Cơ lửa giận ngùn ngụt. hắn có chút đánh mất lý trí rồi, hắn đường đường là đế vương, mà lại ngay cả một nữ nhân mình ngắm trúng cũng không có được, ngôi đế vương này làm còn có ý nghĩa gì? Còn ả hoạn thư kia. ả tưởng rằng mình thật sự chỉ có thể sủng ái một mình ả sao? Dám tự ý phái hoạn quan đi gây áp lực cho Độc Cô Hạo Nhiên, ả xem hắn Lý Long Cơ là hạng người nào, tiểu dân ở nhà đấu gạo sống qua ngày ngay sao?
“Làm càn!” Lý Long Cơ quơ nghiên mực lên. ném mạnh trên mặt đất. ‘păng’ một tiếng vỡ vụn.
Đám hoạn quan Ngư Triều Ân bên cạnh sợ đến khúm núm hốt hoảng. bọn họ vẫn chưa bao giờ nhìn thấy thánh thượng nổi giận đến mức như vậy, nếu là bình thường, bọn họ sẽ lập tức chạy đến thu dọn mảnh vụn. nhưng bây giờ ai dám đi tới. ai đi qua đó thì kẻ đó chết.
Lý Long Cơ trút đi một phen lửa giận, cơn giận của hắn tạm lắng xuống, lúc này, hắn nhìn vào một chiếc hộp gấm trên bàn. đây là trăm hạt hương hoa trợ tình mà An Lộc Sơn năm trước tiến dâng cho hắn. nhỏ như hạt gạo tẻ mà màu đỏ, trước khi ngủ ngậm hương một viên, trợ tình dậy hứng, không biết mệt mỏi, hắn gọi đó là Hán Chi Thận Tuất giao, thứ này đã trị khỏi căn bệnh khó nói của hắn. hắn cũng vì vậy mà trọng thưởng An Lộc Sơn. thậm chí phong hắn làm quận vương.
Nhưng mà sau này hắn phát hiện thứ này tác dụng phụ quá nặng. sau khi dùng, ngày thứ hai hắn sẽ mệt mỏi vô cùng. đầu óc hôn mê mấy ngày, hắn đã gần một năm không dùng rồi. hôm nay hắn đặc biệt lấy ra. chính là muốn đợi hôm nay Độc Cô Hạo Nhiên đưa Độc Cô Minh Nguyệt tiến cung, hắn có thể tận hưởng một đêm. không ngờ chuyện tốt thất bại. làm cho lửa dục của hắn quay ngược lại nuốt chứng mình.
Lửa dục trong lòng Lý Long Cơ không dịu được, hắn lại tức giận Dương Ngọc Hoàn, không muốn đi tìm nàng. trong lòng hắn bực dọc không chịu được, lúc này hắn sực nhớ đến Mai phi, kỳ nữ tươi tắn nhã nhặn, nhỏ nhắn thướt tha diễm lệ đó, cũng một dung mạo tuyệt sắc, chưa bao giờ làm trái ngược ý hắn. bản thân hắn cũng từng sủng ái nàng được mấy năm. hầu như đã có bảy tám năm không gặp mặt nàng rồi. nàng cô độc một mình sống ở Thái Cực cung, cũng không biết dạo này nàng ra sao rồi? Nỗi nhớ nhung trong lòng Lý Long Cơ đột nhiên ùa tới. hắn bèn vẫy tay gọi Ngư Triều Ân.
Ngư Triều Ân vội vàng đi lên nói: “Bệ hạ xin giao phó!”
Lý Long Cơ nói khẽ với hắn: “ngươi lấy kim bài của trẫm. đi Thái Cực cung một chuyến, bí mật đón Mai phi đến cho trẫm. đón đến Đại Đồng điện, biết không?”
Ngư Triều Ân ngẩn người, thánh thượng tại sao lại đột ngột nghĩ đến Giang Thái Bình, đã trải qua bao nhiêu năm rồi, hắn vội vàng gật đầu nói: “Bệ hạ xin yên tâm. nô tài đi ngay đây, lập tức đón về cho bệ hạ.”
Nếu nói Dương Ngọc Hoàn là món thịt cá thịnh soạn, thì Giang Thái Bình chính là món phụ tươi ngon. thịt cá thịnh soạn cuối cùng cũng có ngày ngán ngấy.
nghĩ đến Mai phi sắp đến. lửa giận trong lòng Lý Long Cơ cuối cùng đã bình lặng, hắn từ từ hồi phục lại lý trí. lúc này mới nghĩ ra còn một chuyện đại sự chưa làm. ngày mai sẽ là tảo triều, hắn còn có mấy câu nói quên căn dặn Dương Quốc Trung rồi.
Lý Long Cơ liền lập tức giao phó một viên hoạn quan nói: “Đi, tốc gọi Dương Quốc Trung đến cho trẫm!”
(Mai phi Giang Thái Bình trên lịch sử rốt cuộc có hay không. vẫn luôn tồn tại sự tranh cãi. nhưng mà đây là tiểu thuyết, nàng có phải có thật hay không không quan trọng nữa. quan trọng là nàng sẽ thêm màu tô sắc thêm cho câu chuyện.)